Sau một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi, Thang Bồi Lệ quyết định hỏi cho rõ: “Cháu cũng làm ở Austar?”

Trương Liễm gật đầu, vẻ mặt không dao động: “Vâng, hiện giờ cháu đảm nhận chức vụ tổng giám đốc ở Austar.”

Tim Thang Bồi Lệ đập mạnh, kiềm chế mất mấy giây mới không còn hơi thở kinh ngạc, chỉ nói: “Tôi cũng vừa mới biết.”

Tuân Phùng Tri nhã nhặn cười: “Có lẽ quan hệ ở bên trong quá phức tạp, Chu Mịch lo rằng sau khi nói ra mọi người sẽ nghĩ nhiều.”

“Vậy hai đứa biết nhau từ lúc nào vậy?” Ánh mắt Thang Bồi Lệ sắc bén hơn vài phần, kéo chủ đề nói chuyện về, từ chối bị dẫn dắt một cách dễ dàng: “Hai tháng đã làm ra như bây giờ rồi sao?”

Trương Liễm cười nhạt: “Cháu với Chu Mịch biết nhau từ năm ngoái rồi.”

“Làm thế nào mà biết được?” Thang Bồi Lệ hung hăng ép hỏi.

Tốc độ nói của Trương Liễm không nhanh không chậm: “Quen nhau ở quán rượu, sau đó hai người trao đổi phương thức liên lạc, nửa năm trước mới xác định quan hệ yêu đương.”

Thang Bồi Lệ hừ một tiếng: “Cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

Trương Liễm trả lời: “Ba mươi ba.”

Nghe thấy tuổi của anh, Thang Bồi Lệ không vui chau mày: “Chắc cháu phải biết Chu Mịch mới bao nhiêu tuổi nhỉ?”

“Cháu biết.”

Thang Bồi Lệ khoanh tay, giọng nói không cao không thấp: “Thảo nảo không nói với chúng tôi, tìm một người lớn tuổi thế này mà.”

Tuân Phùng Tri bưng cốc giấy lên: “Mẹ Chu, tuổi lớn hơn một chút thì sẽ biết chăm sóc người hơn.”

Thang Bồi Lệ không giấu sự chế nhạo: “Chăm sóc đến tận bệnh viện, nhận hình phạt như thế này?”

“Ấy.” Tuân Phùng Tri than nhẹ: “Người trẻ mà, suy cho cùng cũng có lúc không suy nghĩ được ổn thỏa cẩn thận, chu đáo như những người từng trải chúng ta, khi tình cảm nồng đậm sẽ phạm phải một số lỗi lầm. Tôi cũng vừa mới biết chuyện này, cảm thấy rất khó chịu, ở trên đường những thứ cần phê bình cũng đã phê bình rồi, chỉ muốn nhanh chóng qua đây gặp bà, tích cực tìm kiếm phương thức giải quyết.”

Thang Bồi Lệ rời mắt đi, tức giận nói: “Không phải đều đã giải quyết xong rồi sao?”

Bà nghĩ nghĩ lại thấy nóng mắt: “Gặp phải chuyện như thế này, cũng không biết mười mấy ngày này nó trải qua như thế nào, tôi còn không ở bên cạnh con bé.”

“Chuyện này thì xin bà yên tâm.” Tuân Phùng Tri liếc mắt nhìn con trai mình: “Tôi đã hỏi Trương Liễm rồi, khoảng thời gian này ngày nào nó cũng cố hết sức để bầu bạn bên cạnh Chu Mịch.”

Thang Bồi Lệ ha một tiếng: “Ở bên cạnh giường là có thể bù đắp, xóa bỏ hết lỗi lầm sao? Gây ra lỗi lớn như vậy, ngữ khí của các người vẫn nhẹ nhàng lắm, suy cho cùng người chịu khổ cũng không phải con trai của bà, nắm đấm không nện trên người cậu ta, cậu ta không đau lòng.”

Trương Liễm chú ý đến biểu cảm nhỏ nhất của Thang Bồi Lệ, đột nhiên bình tĩnh cong môi: “Dì à, dì cũng biết cháu đã hơn ba mươi rồi, cho dù là kết hôn hay có một đứa con cũng là vừa tầm với cháu, cháu cũng chờ mong chuyện đó. Chuyện này cháu cũng dựa vào sự lựa chọn của Chu Mịch mới đưa ra quyết định như vậy. Con gái của dì rất xuất sắc, từ trước đến giờ cũng có chủ kiến có suy nghĩ, cô ấy mong muốn có thể toàn tâm toàn ý phát triển việc học và công việc của bản thân vào lúc này. Là bạn trai của cô ấy, đương nhiên cháu muốn đặt suy nghĩ của cô ấy lên đầu, cháu rất xin lỗi về thương tổn đã tạo ra cho cô ấy. Nhưng cháu cho rằng cưỡng cầu cô ấy trong thời gian ngắn biến thành một người mà bản thân không muốn trở thành, mới là không tôn trọng và không chịu trách nhiệm với Chu Mịch.”

Vừa dứt lời, Thang Bồi Lệ đã trầm mặc, lúc này mới thật sự bắt đầu đánh giá người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn trắng nõn này. Anh cũng đang trầm tĩnh nhìn mình, từ thần thái đến giọng điệu, không hề lộ ra sự chân thành thỏa đáng khiến lòng người dễ chịu.

Tuân Phùng Tri trừng mắt nhìn con trai mình, không tự nhiên vân vê đôi tai vài cái.

Nghĩ đến phản ứng vừa nãy của con gái ở trong phòng bệnh, Thang Bồi Lệ bất giác thầm than, bất tri bất giác một chân đã bước vào trận doanh của đối phương: “Chuyện này tôi còn chưa nói với bố Mịch Mịch, cũng không biết phải mở miệng thế nào.”

Tuân Phùng Tri tiếp lời: “Tôi lại nói với chồng tôi rồi, có điều hai ngày nay ông ấy đi đến Nam Đại* giao lưu học tập, nếu không lúc này chắc chắn cũng cùng tới đây.”

(*Đại học Nam Kinh)

Thấy bọn họ không dám thất lễ, ác cảm và cảnh giác của Thang Bồi Lệ giảm đi một nửa, thuận thế hỏi luôn nghề nghiệp của bố mẹ đối phương: “Chồng bà cũng là giáo viên sao?”

Tuân Phùng Tri trả lời: “Đúng vậy, ông ấy cũng ở đại học F.”

“Ừm.” Sắc mặt Thang Bồi Lệ hòa hoãn hơn nhiều: “Không thì như vậy đi, tối nay tôi trở về thương lượng với bố con bé, sau đó bố mẹ hai bên gặp mặt nhau một lần, giải quyết rõ ràng chuyện này.”

Bà liếc mắt về phía phòng bệnh: “Mịch Mịch còn đang nghỉ ngơi, cũng không đánh thức con bé nữa, để nó ngủ thêm một chút.”

Tuân Phùng Tri lộ ra nụ cười tôi cũng đang có ý này, rút điện thoại trong túi ra: “Mẹ Chu, vậy thì chúng ta trao đổi số điện thoại được không? Có chuyện thì còn liên lạc.”

Thang Bồi Lệ gật gật đầu.

Sau khi trao đổi phương thức liên lạc, Thang Bồi Lệ vừa định cất điện thoại vào, Trương Liễm ở bên cạnh đột nhiên nói: “Dì, dì cũng lưu số điện thoại của cháu đi, sau này có chuyện gì có thể trực tiếp liên lạc với cháu.”

Thang Bồi Lệ hơi ngây ra, cũng đồng ý.



Lúc vừa tỉnh lại, đầu óc Chu Mịch rối bời, cô bất giác xoa đầu vài cái mới mở mắt ra, chú ý đến hoàn cảnh xung quanh.

Khi ánh mắt bắt gặp Tam Tôn Đại Phật trên ghế sô pha, cô giật bắn người dậy như con cá trích trên thớt.

“Tỉnh rồi sao, Chu Mịch.” Người phát hiện cô tỉnh dậy đầu tiên là giáo sư của cô, Tuân Phùng Tri.

Hai người còn lại cũng nhìn qua đây.

Nhiệt độ trên mặt Chu Mịch hội tụ, âm thanh khó tránh khỏi lắp bắp: “Sao, sao không gọi con?”

“Em phải nghỉ ngơi nhiều hơn,” Giọng nói ấm áp của Tuân Phùng Tri gọi cô giống như là tắm trong gió xuân: “Ngủ đã chưa, có muốn ngủ thêm một lúc không?”

Mẹ cũng dặn dò theo sau: “Đúng vậy, con ngủ của con, đừng quan tâm đến chúng ta.”

Chu Mịch nắm chặt tấm chăn, liên tiếp chớp mắt, quay đầu nhìn Trương Liễm.

Người đàn ông im lặng ngồi ở đó, không nói một tiếng nào, vẻ mặt dưới ánh sáng nửa rõ nửa mờ không thể nhìn ra được hỷ nộ, chẳng mấy chốc, khóe môi xinh đẹp của anh cong lên, thay về nụ cười kiểu mẫu quen thuộc. Anh mở cổ tay áo ra, nhìn đồng hồ: “Đói không, giờ này rồi, hay là ăn chút đồ trước rồi nghỉ ngơi.”

“Đúng đúng.” Hai vị phụ huynh đồng thanh: “Vẫn là con nghĩ chu đáo.”

Chu Mịch hít một ngụm khí lạnh, xem thế là đủ rồi.

Anh làm thế nào có thể biến chiến tranh thế giới lần thứ ba trong dự đoán của mình biến thành cuộc họp phụ huynh vui vẻ rồi.

Chu Mịch ngồi trong ổ chăn, lơ đãng không chớp mắt nhét đồ ăn ở trên bàn nhỏ vào miệng, luống cuống giống như đang ăn nến, căn bản không nếm được một chút mùi vị nào.

“Khẩu vị cũng không tồi đấy.”

“Đúng vậy, đứa trẻ này từ trước đến giờ đều không kén ăn, bây giờ tôi nghĩ lại, thật ra có rất nhiều chi tiết làm tôi cảm thấy hóa ra là vì mang thai, lúc đầu tôi còn tưởng là áp lực công việc quá lớn cơ.”

“Con trai tôi cũng đúng là không hiểu chuyện, xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết nói với bố mẹ.”

“Đứa bé của tôi thì tốt đến đâu chứ.”



Hai nữ trưởng bối ngồi bên cạnh giường, tôi một câu bà một câu, tự do tự tại hàn huyên, chậm rãi trao đổi những việc tâm đắc khi nuôi con. Giống như một con gấu mèo sợ hãi bởi vì quá nhiều người vây xem, Chu Mịch dùng bữa xong thì nhận lấy khăn ướt Trương Liễm đưa tới, cẩn thận chà xát ngón tay vô số lần, cố gắng muốn rửa sạch sự khó chịu và bất lực.

Nhưng mà vô dụng.

Khi trả khăn về, cô đối mắt với Trương Liễm, thái độ của người đàn ông không hề ôn hòa, ngược lại con ngươi thâm trầm, có sự trách móc trắng trợn.

Cùng với, sự cảnh cáo, kiểu như  “Đợi đấy, xem một lúc nữa anh giải quyết em như thế nào”.

Da đầu Chu Mịch tê dần, im lặng lần mò điện thoại, muốn dỗ cho anh nguôi giận qua Wechat, thầm hỏi thăm tất cả những gì xảy ra lúc nãy.

Kết quả mới chạm vào điện thoại, mẹ đã gọi một tiếng: “Con đang ở cữ đấy, sao cứ xem điện thoại mãi thế, hại đến mắt…”

Nói rồi còn xốc đuôi chăn của cô lên: “Trời ạ, tất cũng không mang.”

“Ai dà, tại sao lại không mang tất thế, không sợ cảm lạnh sao?” Tuân Phùng Tri trách một tiếng, xoay người lại sai con trai: “Trương Liễm, đi cầm đôi tất bông đeo vào cho Chu Mịch!”

“Không cần!” Chu Mịch kinh hãi kêu một tiếng, sau khi thu hút ánh nhìn của ba người, cô lại nhỏ giọng lại, chậm rì rì rút chân về chỗ tối: “Tự con có thể đeo…”

Trương Liễm bình tĩnh đi về phía tủ quần áo, mở ra rồi lướt mắt từ trên xuống dưới: “Ở đâu.”

Trái tim Chu Mịch rạn nứt, còn phải giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng nói: “Thu dọn hành lí rồi…”

Trương Liễm không chần chừ quay người đi đến góc tường, khom người mở va li nhỏ màu xanh của cô, rút từ trong túi ra một đôi tất bông màu trắng gạo có in hình con thỏ màu xám, sau đó đi về phía cô.

Chu Mịch khó có thể nhìn thẳng, ánh mắt cứng ngắc di chuyển ra chỗ khác.

Hai người mẹ vui mừng tránh ra một khoảng, chào đón sự xâm nhập của Trương Liễm, bắt đầu xem bộ phim vợ chồng son tình sâu ý đậm bên cạnh chăm sóc nhau mà thường ngày bọn họ thích xem nhất.

Trương Liễm quỳ một gối xuống cạnh giường, hơi cúi thân trên, bất ngờ không kịp phòng bị, chân phải của Chu Mịch bỗng nhiên bị khống chế.

Không biết là cố tình hay vô ý, ngón tay anh dùng sức, ngón cái vân vê ấn vào dưới bàn chân mẫn cảm của cô, ưm… Đầu óc Chu Mịch nhất thời nóng lên, mặt đó tía tai, suýt chút nữa thì phát ra một âm mũi kỳ quái, sắc mặt càng khó nhìn giống như phải đối mặt với vị bác sĩ đâm kim lấy máu cho cô, không dám cả hé mắt nhìn.

“Hay là em tự đeo…” Hơi thở của Chu Mịch suy yếu, giống như đang xin tha thứ.

Người đàn ông giống như không nghe thấy, ngón tay ma sát gan bàn chân mềm nhũn của cô, thong thả đeo tất cho cô từng chút một. Ánh sáng trắng lạnh chiếu xuống, mí mặt anh hơi cụp, góc nghiêng lãnh đạm, cho dù là tư thế này cũng không giống một kỵ sĩ khuất phục, mà là một bạo quân tính tình bất định, ác ý thực hiện một cực hình trông có vẻ dịu dàng.

Chu Mịch sờ mũi, không dám động đậy gì, lông tơ cả người dựng đứng, vành tai sắp nhỏ ra máu.

Khó khăn lắm mới đeo xong chân phải, chân trái của Chu Mịch giống như con chồn tuyết liều mạng, kêu gào tháo chạy khỏi sự giam cầm của thợ săn.

“Chân bên kia để em tự làm!” Cô suýt nữa là xông lên cướp lấy tất.

“Em cứ để nó đeo đi.” Tuân Phùng Tri cười yêu thương.

“Thật sự không cần đâu.” Chu Mịch lập tức từ chối, nhanh nhẹn giành lấy chiếc tất còn lại về, đeo chặt lên chân trái của mình trong chớp mắt, còn tự mình càu nhàu: “Con cũng không phải trẻ hai tuổi gì, tất cũng không khó đi…”

Trương Liễm bỡn cợt liếc nhìn cô, đứng lại trên đất, dù bận nhưng vẫn ung dung.

Nói chen vào như vậy, trong lòng Thang Bồi Lệ cũng nắm được không ít, người bạn trai hiện tại này của con gái, tuy rằng là người có địa vị cao, nhưng cũng không thấy anh quá làm giá.

Nghĩ như vậy, bà khẽ thở dài, phiền muộn tích tụ trong lồng ngực cũng dần dần tiêu bớt.



Hai người mẹ cũng đơn giản dùng bữa trong phòng bệnh, sau đó cùng rời đi.

Trương Liễm đưa họ xuống tầng, gọi xe cho họ rồi quay lại, trong phòng bệnh không nhìn thấy Chu Mịch đâu nữa, anh vô thức liếc nhìn trên giường, quả nhiên cô đang dùng chăn để bọc mình lại, ngăn sự quấy nhiễu từ bên ngoài.

Sắc mặt anh không được tốt, đi đến bên giường: “Chu Mịch.”

“Hửm?” Cô giả ngốc trả lời.

“Đi ra nói chuyện một chút?”

“Ồ.”

Tấm chăn trắng tuyết bị mở ra, Chu Mịch chậm rì rì nâng người dậy, không còn là tư thế nằm ườn ra nữa, cô biến thành một học sinh ngồi nghiêm chỉnh trong lớp học.

Ngẩng đầu lên đối mắt với Trương Liễm, cô cuống quýt nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Em sai rồi.”

“Sai ở chỗ tự mình chụp mũ cho anh là bạn trai em, sai ở chỗ không nên tiềm trảm hậu tấu với anh,” Hai tay cô vô thức ôm lấy cổ, tư thế giống như gặp phải kẻ bắt cóc có mang súng: “Tình huống như vậy em thật sự không còn cách nào khác, nếu như mẹ em biết anh với em là bạn tình, còn chơi đến mức bụng to, có lẽ sẽ không chỉ nện chết em, trước khi làm việc ấy mẹ còn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con, gạch bỏ tên em ra khỏi sổ hộ khẩu nữa đấy.”

“Em nói nên trách ai đây.” Giọng điệu của Trương Liễm thâm trầm.

“Trách em, trách em…” Cô nhẹ nhàng nhận tội, chỉ trong chớp mắt lại bắt đầu cắn ngược: “Không đúng, em vẫn cho rằng cả hai chúng ta đều có cái sai, từ khi bắt đầu đã không thể phân biệt trách nhiệm một cách chuẩn xác, ai bảo anh cứ phải nghe một người phụ nữ thất tình như em càu nhàu chứ, còn đối tốt với em như vậy làm gì, em trong lúc nhất thời bị quỷ ám. Lúc đó rõ ràng anh có thể từ chối, hơn nữa còn có hai cơ hội để từ chối, lần đầu là khi em nhắc đến việc thuê phòng, anh đã có thể từ chối, lần thứ hai là khi em nhắc đến chuyện tiếp tục hẹn, anh cũng có thể từ chối, nhưng lần đầu tiên anh không từ chối, chứng tỏ anh cũng có dục vọng, ý nghĩ đen tối, con người dù sao cũng phải trả giá cho dục vọng của mình, hoặc nhiều hoặc ít.”

Cô khiếu nại một hồi, không có thời gian để thở.

“Trả giá?” Sắc mặt Trương Liễm lạnh đi, không giống như đang nói đùa: “Chu Mịch, em cảm thấy anh nên trả giá bao nhiêu cho chuyện này mới được.”

Chu Mịch không để ý, vẫy tay: “Ai dà, không phải chỉ là “Bị làm bạn trai” một lát thôi sao? Cũng không đến nỗi không chấp nhận được mà, dù sao hôm nay cũng may mắn trót lọt rồi, sau này chúng ta lại “Chia tay trong hòa bình” là được rồi.”

Trương Liễm nhìn chăm chăm vào cái đầu nhiều tóc suy nghĩ đơn giản của cô, môi cong lên: “Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Tuân Phùng Tri cùng mẹ em đã nói đến chuyện kết hôn lập gia đình rồi đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play