Diệp Mai múc bột mì ra, dứt khoát không thêu nữa, Tô Hủy đang ngâm mộc nhĩ, nhìn Tô Diệp băm thịt, đang định cắt nấm:
"Để ta cắt " Tô Diệp lấy đao đưa nàng.
"Cắt nát, có gừng hành sao?"
"Gừng có, hành chỉ có hành tây, ở quê quán vừa đúng đang là thời điểm của loại hành này, nơi này không có, đất ở đây chỉ có loại giống như hành tây."
"Hành tây càng thơm, đều băm đi."
Tô Diệp dùng cái chén múc ra một ít bột mì trắng, dùng để cán da, cho thêm chút muối, đem bột mì trắng cùng hắc mặt trộn đều, ở bên bên trong bột mì đào một cái lổ ở chính giữa, tiếp đến nước, sau đó dùng bàn tay trộn lên, có chút khô, bỏ thêm một chút nước, hai tay cùng nhau nhào.
Tô Diệp phát hiện có sức lực nhào bột không khó khăn, trước kia nhào bột đều mệt muốn chết muốn sống, thực mau cục bột nhũn ra, bóng loáng, đặt trong bồn tỉnh, không có ướt băng gạc, chỉ dùng trúc miệt (?) đặt lên.
Tô Diệp tìm ra một ít hoa tiêu, bảo Tô Hủy giúp nàng nhóm lửa, đem hoa tiêu xào cho thơm, nhìn qua thấy tàm tạm liền lấy sạn ra đặt lên trên thớt, dùng một cây gậy gỗ nghiền mịn, đặt trong chén một cái.
Tô Diệp cho một chút hoa tiêu phấn vào thịt thỏ, để vào gừng đã băm, thêm vào một chút nước tương, quấy, trộn đều sau đó thêm nấm mộc nhĩ đã băm vào, hành băm còn có một chút mỡ heo.
Dùng sức đảo theo một hướng, thịt thỏ có muối, Tô Diệp cảm giác không đủ lại thêm một chút muối, tiếp tục quấy. Trộn nhân xong, Tô Hủy đã đem bàn ăn cùng trúc miệt lau khô phơi khô, chày cán bột cũng rửa sạch sẽ.
Tô Diệp đem một chút bột mì trắng rải trên bàn, ủ bột xong lấy ra đặt lên mặt trên xoa, xoa nhẹ mười lăm phút, cục bột mặt ngoài bóng loáng, mềm cứng vừa phải, nặn được thành một viên nhỏ, nặn thành sợi, dùng đao cắt thành hàng, cán da, người một nhà đôi mắt nhìn theo chuyển động tay của Tô Diệp.
Tô Thế Vĩ Tô, Cảnh Lâm, Tô Cảnh Phong: Nhìn qua hình như không tệ, không cần lo lắng tiêu chảy.
Diệp Mai, Tô Hủy: Lần tới tự mình làm một lần.
Tô Quả mặt lộ vẻ sùng bái: Nhị tỷ quả nhiên lợi hại.
Diệp Mai cùng Tô Hủy xem Tô Diệp gói một cái sủi cảo, liền biết cách gói, cư nhiên so Tô Diệp gói còn xinh đẹp hơn, Tô Quả học gói mấy cái cũng ra hình ra dáng.
Diệp Mai Tô Hủy: So với gói thanh đoàn càng dễ dàng.
Tô Diệp cán da, Diệp Mai, Tô Hủy, Tô Quả gói, tốc độ còn rất nhanh, chờ khi thừa lại một chút cuối cùng, Tô Hủy muốn học cán da, mở đầu mấy cái cán đến xiêu xiêu vẹo vẹo, năm, sáu cái sau bắt đầu trở nên đẹp hơn
Chờ gói xong sủi cảo cũng tới giữa trưa, Diệp Mai đến phòng bếp nấu nước nấu sủi cảo, Tô Diệp đi theo đi vào: "sau khi nước sôi thì bỏ sủi cảo vào, chờ sủi cảo nổi lên nấu thêm một hồi, thêm hai lần nước lạnh, lại nấu sôi là xong rồi."
Sau khi cái nồi đầu tiên chín, mỗi người đều nếm một cái, Diệp Mai múc một bát to bảo Tô Cảnh Lâm đem qua Tô lão gia tử tô lão thái thái. Tô Hủy đi đem qua cho ông ngoại bà ngoại. Tô Cảnh Lâm lúc đi lúc về cũng ba mươi phút, khi trở về sủi cảo đã chín hết, mọi người đều chờ không kịp, thật sự là nghe mùi thơm mà không thể ăn quá dày vò.
Chờ Tô Thế Vĩ động đũa, mọi người đều gấp không chờ nổi kẹp bỏ vào trong miệng, Tô Diệp một ngụm cắn nửa cái, ăn ở trong miệng, vị sủi cảo lúc xưa, thư thái.
Tô Cảnh Phong ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa không ngừng nói: "Ăn ngon, ăn nhiều vào."
Những người khác vội vàng ăn đều không nói. Tô Diệp ăn đến căng mới buông chiếc đũa, những người khác cũng vậy.
Tô Diệp lên đi vài bước: "Cha, làm thớt nhào bột."
"Làm!"
Tô Cảnh Phong sờ cái bụng phình phình, vẻ mặt khát vọng: "Nhị tỷ, ngươi còn sẽ làm cái gì ăn ngon?".
"Bánh bao, bánh có nhân, bánh bí đỏ, bánh trứng".
Vài thanh nuốt nước miếng thanh âm.Tô Diệp đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có vài phần Coca*.
*** có lẽ là đồng âm với từ ( 快乐) (Kuàilè): vui vẻ
"mì sặc nồi(?), mì trộn tương, mì trộn, mì lạnh".
"Nhị tỷ, sao tỷ lại biết làm nhiều đồ ăn ngon như vậy?"
Tô Diệp đơ mặt: "Trong học mơ."
"Trong mơ người nào dạy nha, sao lại không chỉ nương, chỉ nương nương làm ăn sẽ càng ngon." Hùng hài tử nói.
"Không biết".
Diệp Mai khụ một chút, nghiêm túc nói: "Có duyên mới có thể học được".
"Nhị tỷ này, ngoài ra còn học cái gì nữa không?"
"Không biết, nhớ không rõ".
Tô Thế Vĩ khụ khụ vài thanh: "được rồi, chuyện trong nhà không được nói ra bên ngoài! "
"Diệp Tử, sủi cảo ăn xong lâu rồi, buổi tối làm chút kia cái gì... Bánh có nhân."
"Cái gì bánh có nhân?" Diệp Quốc Kiện cùng Trần Lan từ bên ngoài đi vào.
"Buổi tối nhị tỷ làm đồ ăn ngon" Tô Cảnh Phong tích cực đoạt nói.
"Yêu cầu nguyên liệu nấu ăn gì, buổi tối chúng ta lại đây kết nhóm, trước tiên nhanh một chút, bây giờ trời mưa có thời gian vừa lúc "
Diệp Quốc Kiện nói."Ta cũng đi theo học làm mì phở, về sau nấu cơm đa số đều dùng bột"
Trần Lan nói: "được chứ, đáng tiếc không có rượu"
Tô Thế Vĩ thèm rượu:"Thế Lương gia vừa lúc ở cửa thôn, nhà của hắn vừa mở một cái tiệm tạp hóa, bán chút gạo dầu muối tương dấm, cùng những vật dụng hàng ngày khác, rượu hẳn là cũng có, chờ sau khi Đức Tường đi chuẩn bị trở về."
"Diệp Tử, buổi tối dùng nguyên liệu nấu ăn gì?".
"Bột mì, thịt, đồ ăn".
"Cái gì đều không cần đem tới, nhà ta vừa vặn mới mua về chút lương thực này, nếu muốn tính toán nhà ta còn không biết thiếu ngươi bao nhiêu đây."
"Không lấy liền không lấy, các ngươi đều cần phải sinh sống mà."
......Tô Diệp phủ thêm áo tới lấy cái rổ, mang căn gậy gỗ hướng bắc sườn núi đi đến, từ đi thông bắc sườn núi lộ rửa sạch ra tới sau, tới này sườn núi thượng đốn củi, người hái rau dại rất nhiều. Tô Diệp một đường đi qua, trước kia gắn một cái bẫy rập ở ven đường vẫn còn ở đây, bên trong trống trơn, phía dưới có chút nước.
Dọc theo đường đi cơ hồ nhìn không thấy bóng dáng của rau dại, Tô Diệp vào lùm cây, đi rất xa mới tìm được một ít rau thơm, chín tháng phân cây rau thơm đã có chút già rồi, nhưng cũng không còn cách nào, Tô Diệp tìm nửa canh giờ mới có thể chất đầy rổ, lại qua nửa canh giờ, Tô Diệp săn về hai con gà rừng một con thỏ hoang.
Tô Diệp khi trở về quần áo ướt một nửa, giày toàn ướt.
Diệp Mai niệm niệm toái toái*, cái gì nữ hài tử không thể gặp mưa, chân không thể để bị lạnh, trong nhà lại không thiếu chút đồ ăn này. Tô Hủy nấu cho nàng chén canh gừng, thật cay.
*** nghĩa là nói mấy chuyện vụn vặt như niệm kinh dị á:>>, kiểu nói lằng nhà lằng nhằng liên thanh (như mẹ chúng ta vậy)
Cách giờ làm cơm chiều còn sớm, Tô Diệp đi theo Tô Cảnh Lâm biết chữ, là chữ phồn thể, Tô Diệp có thể xem hiểu năm sáu thành, nhưng viết liền không viết ra được mấy chữ. Tô Diệp nhìn chằm chằm Tô Cảnh Lâm, Tô Cảnh Lâm bị nàng nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên: "Có việc?"
"Du ký, thoại bản".
"Diệp Tử, ngươi không biết chữ, xem không hiểu, ta giảng cho ngươi nghe."
Tô Diệp tiếp tục nhìn chằm chằm hắn, Tô Cảnh Lâm bất đắc dĩ, lấy ra một quyển thoại bản cho nàng.Tô Diệp mở ra, nhìn mấy hàng, không dấu chấm câu, nhìn hai trang, cảm giác có chút không kiên nhẫn, đem thoại bản trả lại cho Tô Cảnh Lâm.Không kiên nhẫn đọc sách Tô Diệp từ phòng bếp xuyên qua, xem Tô Thế Vĩ làm mộc, Tô Thế Vĩ đang ở làm cái rương đựng quần áo, Tô Thế Vĩ nhìn đến Tô Diệp nhàn lắc lư, lấy ra một tấm ván gỗ một cái bào, cho nàng làm làm mẫu, Tô Diệp tiếp nhận cái bào bào lên tấm ván gỗ.
Tô Diệp bào vài cái liền có cảm giác, hăng hái, càng bào càng trôi chảy.Thẳng đến Diệp Mai tới kêu nàng đi phòng bếp, Tô Diệp đi vào phòng bếp, Trần Lan cũng ở phòng bếp, con thỏ cùng gà rừng đã rửa sạch sẽ, cây rau thơm đã rửa sạch.
Tô Diệp đem Diệp Mai chuẩn bị tốt bột mì nhào lên, so buổi sáng nhiều hơn gấp đôi, cùng hai cái bồn lớn, trong đó một cái bồn vẫn là của Trần Lan từ trong nhà đem tới.Tô Diệp trước đem gà rừng cắt khối, đưa cho Diệp Mai nướng trước, Tô Diệp đem thịt thỏ từ trên xuống dưới đều băm hết, hành gừng cũng băm, cắt chút nấm, cây rau thơm cũng cắt nát, đều trộn lên cùng nhau quấy thành nhân.
Ở trên bàn cơm gói bánh bao, bánh bao có người lớn người nhỏ, Diệp Mai, Trần Lan, Tô Hủy đều học được rất mau, ban đầu gói hơi khó coi, mấy cái sau gói đến càng ngày càng xinh đẹp, so Tô Diệp gói còn xinh đẹp hơn nhiều.
Tô Diệp: Giang Nam nữ tử khéo tay đến đáng sợ, Tô Diệp nhớ rõ thời điểm nàng học gói, học thật lâu mới gói được đẹp hơn chút.
Gà rừng đã nướng xong, Tô Hủy nhóm lửa, Tô Diệp dặn nàng nướng lửa nhỏ, lửa phía dưới vừa vừa một chút, sau khi dưới nồi sắt nóng lên, Tô Diệp bôi lên một tầng dầu, đem bánh bao đè dẹp lép dán trong nồi, nồi sắt này lớn dã man, có thể dán tới hai mươi, dán đầy một nồi, đắp lên cái nắp.
Tô Diệp đếm tới 120 thì đem nắp nồi xốc lên, lật qua mặt khác, lại đếm tới một trăm thì mở nồi, mở nồi hai mặt của bánh đã vàng, mùi thơm quanh quẩn ở đầu mũi, người có mặt đều nuốt nước miếng, Tô Quả Tô Cảnh Phong đều ngồi ở cửa phòng bếp.
Phòng bếp nóng đến không được, Tô Diệp mồ hôi chảy ròng, Diệp Mai tiếp nhận nàng, Tô Diệp nhìn nhìn, thấy nàng làm không kém liền ra phòng bếp. Buổi tối chỉ làm bánh có nhân, nướng gà rừng, nhưng mọi người đều ăn thật sự thỏa mãn, các nam nhân còn có uống rượu, dáng vẻ hài lòng.
editor: Hồng Y ( chỉ có tại Wattpad)
Mưa thu trận này kéo dài đến ba ngày, thường nói một hồi mưa thu 1 hồi lạnh, trận này mưa qua đi, trời lạnh một ít, Diệp Mai đem tất cả quần áo chăn đem ra, quần áo cùng chăn đều thực thiếu, trong nhà có dệt vải cơ, Diệp Mai tự mình se chút bố, trong tộc có sẽ nhuộm vải, Diệp Mai cầm một chút lương thực tìm người nhuộm giúp.
Bông không đủ, Diệp Mai muốn đi trong thành mua chút bông cùng một ít đồ dùng, Diệp Quốc Kiện cũng phải đi mua lương thực, Tô Thế Vĩ làm Tô Cảnh Lâm đi nhìn cũng lại mua chút lương thực trở về.
Tô Cảnh Lâm không ở đây, một mình Tô Diệp lên núi, Tô Diệp đi kiểm tra bẫy rập, tám bẫy rập, mỗi cái hoặc nhiều hoặc ít đều có thu hoạch, thỏ hoang chiếm đa số, chút ít gà rừng, không có lợn rừng, Tô Diệp có chút thất vọng. Tô Diệp thu xong con mồi một lần nữa ngụy trang tốt, trên núi cơ hồ tìm không thấy nấm, Tô Diệp dẫn theo con mồi về nhà.
Buổi chiều Tô Diệp đi theo Tô Thế Vĩ xây tường, Diệp Văn Giang chỉ ra nơi làm sai, cũng dạy nàng một ít kỹ xảo.
Tô Thế Vĩ: khuê nữ ta cũng sẽ không đi xây nhà cho người ta, cẩn thận như vậy làm gì! Lời này Tô Thế Vĩ đương nhiên không dám nói ra trước mặt nhạc phụ, bằng không liền bị đánh.
Hết Giờ Thân, người đi huyện thành đã trở lại, lôi trở lại một xe lương thực, Tô Diệp không quan tâm trong nhà mua bao nhiêu lương thực, nàng chỉ lo đem lương thực dọn vào hầm.
Diệp Quốc Kiện mua đại bộ phận lương thực cũng bỏ vào hầm của nhà nàng, đặt tách ra.
Thời gian thoắt cái liền tới chín tháng trung tuần, rất mau liền tới lúc trồng lúa mì vụ đông, Tô Thế Vĩ mang theo Tô Cảnh Lâm Tô Diệp chuẩn bị khai hai mẫu rưỡi đất hoang kia, hạt giống tiểu mạch mua đã về, đến nỗi gieo hạt như thế nào, quan phủ đến lúc đó sẽ phái một người tới chỉ đại gia trồng như thế nào.
Tô Thế Vĩ thấy trồng tiểu mạch hai mẫu rưỡi quá ít, lại là năm đầu khai hoang, sang năm còn không biết thu hoạch như thế nào, tiêu năm lượng bạc mua năm mẫu đất hoang tới khai, đất khai miễn phí cùng đất mua liền kế bên nhau, đều ở ven bắc sườn núi, bên này đất hoang cỏ dại nhiều, đá vụn cũng nhiều, sửa sang lại lên rất phiền toái.
Tô Diệp thấy mặt trên cỏ dại quá nhiều, cuốc từng cuốc từng cuốc quá tốn công.
Tô Diệp nói với Tô Cảnh Lâm: "Dùng lửa đốt"
Cỏ đã khô vàng, lửa đốt dễ dàng, hạt giống của cỏ cũng có thể thiêu hủy.
Tô Cảnh Phong nói: "Hiện tại mùa thu, sẽ rất nguy hiểm."
"Dùng cuốc ở bốn phía cuốc ra hai mét cách ly, cỏ đều có thể cuốc ra ".
" phương pháp này được không, vẫn là cùng cha cữu cữu nói một chút, cữu cữu cũng mua mười mẫu, cùng chúng ta cùng nhau hợp lại, muốn đốt liền cùng nhau"
Tô Cảnh Lâm đi tìm Tô Thế Vĩ Diệp Quốc Kiện. Trải qua thương lượng, quyết định phân từng khối từng khối mà đốt, một lần đốt hai mẫu. Vì thế, trừ bỏ ở nhà nấu cơm, người hai nhà toàn ra trận, Tô Diệp Diệp Quốc Kiện cầm khảm đao đem cỏ gai cách ly chém đứt, một bộ phận người cắt thảo, người trẻ tuổi có sức lực dùng cuốc đem rễ cỏ cuốc, một cái buổi sáng cách hai mẫu, giữa trưa mặt trời khá lớn, thời tiết khô ráo, mọi người quyết định buổi chiều tiếp tục diệt sạch cỏ gai, ngày hôm sau giờ Mẹo tái khởi tới đốt lửa. Buổi trưa sau giờ ngọ, người hai nhà tiếp tục làm việc, buổi sáng có kinh nghiệm, buổi chiều làm việc tốc độ nhanh gấp đôi, đến chạng vạng lại cách ly bốn mẫu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT