Bạch Chân cuốn chăn, ôm gối, nằm bẹp trên giường, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cửa như suy tư gì, nghiêm trang mà suy xét xem làm thế nào để tiết chế Chiết Nhan. Hàng đêm sênh ca rất không tốt, thường thường bị ép tới không xuống giường được, là nam nhân đều sẽ không phục, quá mất mặt...
Nghĩ đến đây, Bạch Chân ấm ức. Mỗi khi Chiết Nhan ngẫu nhiên ghen tuông, trên giường làm chút gì đó đặc biệt mà dỗ cũng coi như tình thú giữa hai người. Ấy vậy mà hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, chẳng hạn câu không được cá, lại đi trách mình uống trà xong đặt cái ly phát ra tiếng quá lớn dọa cá chạy hết, rồi làm bộ dỗi đòi dỗ, hoàn toàn là sinh sự từ việc không đâu. Thỉnh thoảng thì cũng thôi, nhưng ngày ngày như vậy, ai chịu nổi...
"Tứ điện hạ, Chiết Nhan Thượng Thần bảo ta tới đây hầu hạ, tùy thời nghe người sai phái." Tất Phương đẩy cửa vào liền thấy mặt Bạch Chân càng ngày càng đen, thầm cầu nguyện hai vị chủ tử hằng ngày tình thú cũng đừng tai họa đến chim vô tội mình đây.
Nghe thấy Tất Phương nói, mặt Bạch Chân triệt để đen thui, trong lòng vừa tức giận vừa ấm ức: "Chiết Nhan đi đâu rồi? Ngươi gọi hắn tới đây!" Đâu ra cái kiểu ăn xong rồi chạy?! Rõ ràng lúc trước luôn canh chừng mình, bên người hầu hạ một tấc cũng không rời...
"Chiết Nhan Thượng Thần nói Đông Hoa Đế Quân không biết từ đâu tìm được một cây Bích Huyết Hồng Liên cực kỳ quý hiếm, công hiệu có thể sánh ngang với cỏ Thần Chi, muốn..." Tất Phương không biết làm thế nào mà hình dung Chiết Nhan Thượng Thần nói chữ 'cướp' đây. Nếu thuật lại nguyên văn, liệu có làm tổn hại danh dự của Chiết Nhan Thượng Thần hay không?
Bây giờ mà còn cây cây cỏ cỏ! Chẳng lẽ chàng không quan trọng bằng một cái cây mục hay sao? Nghĩ đến đây, ánh mắt Bạch Chân càng thêm nguy hiểm, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Muốn thế nào?"
"Muốn đi lấy... lấy về cho Tứ điện hạ người bồi bổ thân thể!" Từ 'lấy' này so với từ 'cướp' uyển chuyển hơn nhiều. Tất Phương gật gật đầu, thầm khen chính mình vô cùng cơ trí.
Lý do này thành công lấy lòng Bạch Chân: "Hừ, thế còn nghe được!"
Tuy tâm tình Bạch Chân đã chuyển biến tốt hơn, nhưng cái ý niệm phản kháng, không phải là một gốc cây Bích Huyết Hồng Liên là có thể xóa đi được. Có điều, chỉ cần Chiết Nhan ở bên, mình sẽ nhịn không được mà bị dụ hoặc, cuối cùng ỡm ờ...
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Chân cảm thấy căn nguyên vẫn là bởi vì bản thân không chịu nổi Chiết Nhan câu dẫn. Thế nên, nếu muốn không bị câu dẫn, biện pháp tốt nhất chính là cách Chiết Nhan thật xa.
"Tất Phương, nhân lúc Chiết Nhan chưa trở về, chúng ta lặng lẽ về Bắc Hoang đi."
"Tứ điện hạ tha mạng!!!" Tất Phương vội vàng khom lưng chắp tay thi lễ: "Nếu bị Chiết Nhan Thượng Thần biết được, chắc chắn trách ta hầu hạ bất lực, sẽ vặt lông chim của ta, hầm ta lên cho Tứ điện hạ bồi bổ!"
Tất Phương âm thầm cầu nguyện Bạch Chân đừng làm gì hết. Nếu để chàng đi ra ngoài nhảy nhót lung tung, không xảy ra chuyện gì còn đỡ, nhưng nếu chẳng may sau khi trở về có trầy xước gì... Chiết Nhan đau lòng Bạch Chân, đương nhiên không nỡ trách cứ Bạch Chân mảy may chút nào, sẽ chỉ diệt mình chiếu cố không chu toàn thôi!
Bạch Chân ngồi dậy, xụ mặt uy hiếp đe dọa Tất Phương một trận: "Nếu ta tự quay về, chẳng may trên đường có va chạm gì, Chiết Nhan cũng sẽ hầm ngươi!"
Tất Phương lau mồ hôi lạnh trên thái dương: "Nếu Tứ điện hạ ở yên trong rừng đào, Tất Phương chắc chắn sẽ không làm điện hạ bị va nửa phân, chạm nửa phần!"
"Ngươi thành tâm muốn cản ta à?" Tay Bạch Chân tụ lại một luồng khí, ánh mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tất Phương đang bị dọa run lẩy bẩy: "Ta đây hầm ngươi lên trước nhé!"
"Nhưng mà... nếu Chiết Nhan Thượng Thần trở về không thấy Tứ điện hạ... sẽ lo lắng!"
"Việc này ngươi không cần phải xen vào. Đi lấy giấy bút đến đây, ta để lại lời nhắn là được!"
Tất Phương thấy Bạch Chân thu công, nhẹ nhàng thở ra, vội vã đi lấy giấy bút. Lỡ không cẩn thận mà chọc Hỗn Thế Ma Vương này mất hứng, chàng thật sự sẽ động thủ, tuyệt đối không phải hù dọa chim đơn giản như vậy!
Tất Phương cảm thấy vận mệnh của mình quá nhiều chông gai, điểu sinh thật lắm gian khó. Vừa rồi y rõ ràng thấy trên tờ giấy Bạch Chân trên để lại cho Chiết Nhan viết: "Tất Phương bất kham chịu khổ nô dịch, tự tiện bỏ nhà ra đi. Đi tìm, đừng nhớ mong!" Đây quả thực là tiết tấu muốn hại chết chim mà!
Chiết Nhan về đến rừng đào, sửa sang lại tóc tai tán loạn một phen, thay một thân quần áo rách nát, liền vội vội vàng vàng mà đi hiến vật quý cho Chân Chân, kết quả... Rừng đào nào còn bóng dáng của Bạch Chân nữa! Chiết Nhan cầm lời nhắn trên bàn, trong lòng bất đắc dĩ không thôi. Tất Phương lấy đâu ra lá gan dám bỏ nhà ra đi, hơn nữa còn là lúc Chân Chân thân thể không khỏe mà mình thì lại không thể làm bạn ở bên. Nhất định là bị Chân Chân uy hiếp rồi.
Nhưng mà, Chân Chân vì sao bỏ nhà ra đi? Chẳng lẽ trách mình lúc y phải nằm trên giường thì không ở bên cạnh? Chiết Nhan sờ sờ Bích Huyết Hồng Liên cất trong ngực, nội tâm áy náy không thôi, nghĩ lẽ ra nên chờ thân thể chàng khỏe chút rồi hẵng đi!
Mấy ngày nay quả thật ham muốn hơi tàn nhẫn, Chiết Nhan sợ thân thể Bạch Chân khó chịu, vội vã ra cửa tìm người, suy tư ba giây, quyết định đến động Hồ Ly Thanh Khâu trước. Dù sao ở đó có một con tiểu xà yêu đang nổi lên chút tâm tư với Bạch Chân. Không ở Thanh Khâu còn đỡ, nếu thật sự ở Thanh Khâu, thì nhất định phải mang ngay về, không thể để cho kẻ khác có cơ hội thừa dịp!
Bạch Thiển vừa đi thăm Mặc Uyên, đang định về phòng thì đụng phải Chiết Nhan vội vội vàng vàng tới.
"Chiết Nhan? Sao lão lại tới đây?" Bạch Thiển nhìn nhìn phía sau Chiết Nhan, không thấy tứ ca nhà mình, kinh ngạc không thôi, lập tức trêu chọc: "Chà, hiếm khi thấy lão cô đơn chiếc bóng nha! Tứ ca đâu? Sao không đi cùng với lão?"
Chiết Nhan đang muốn hỏi Bạch Thiển xem Bạch Chân có đến Thanh Khâu hay không, nhưng nhìn dáng vẻ này của Bạch Thiển, không giống đã gặp Bạch Chân, xem ra là không ở đây: "Tất Phương bỏ nhà ra đi, tứ ca ngươi đi tìm nó, ta cũng đang phải tìm đây."
"Tất Phương dám bỏ nhà ra đi á?" Bạch Thiển cầm quạt Ngọc Thanh Côn Luân nhẹ nhàng gõ cằm, đánh giá Chiết Nhan: "Hay là chính lão chọc giận tứ ca, tứ ca mới giận dỗi bỏ nhà ra đi hử?"
Xem ra nhân phẩm của Tất Phương rất được khẳng định...
"Có lẽ... Chân Chân cảm thấy ở rừng đào hơi buồn, muốn ra ngoài một chút, không lâu nữa là về thôi. Bỏ nhà ra đi cái gì, nghiêm trọng quá!" Hôm qua lôi kéo Chân Chân triền miên mây mưa, lăn lộn đến mức chàng không xuống giường được, mình thì chạy đi cướp Bích Huyết Hồng Liên về bồi bổ cho người ta... Chuyện như thế sao có thể nói cho một tiểu nha đầu không hiểu tình dục được, nói ra sẽ tổn hại phong nhã mất!
Bạch Thiển còn lâu mới tin cái lý do thoái thác này: "Tứ ca ở rừng đào của lão mười mấy vạn năm, khi nào thì sợ rừng đào buồn quá?"
Chiết Nhan sờ sờ cái mũi, vòng vo: "Nếu Chân Chân không ở Thanh Khâu, ta đến Bắc Hoang xem thử!"
"Ấy, lão đừng vội đi. Lão rốt cuộc chọc tứ ca thế nào?"
Chiết Nhan vẫy vẫy tay, phi thân một cái, thoáng chốc không thấy bóng dáng...
Lúc này, Bạch Chân đang nằm trên giường ở phủ đệ Bắc Hoang của mình, nhàn nhã mà ăn ngon lành bánh ngọt, đồ ăn vặt, quả hạch,... Còn phân phó Vân Sinh chuẩn bị nhiều nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, còn đuổi Tất Phương tới nhân gian vơ vét tiểu thuyết về giải buồn, tính toán ở lại Bắc Hoang mấy ngày.
Chiết Nhan chạy tới Bắc Hoang, chân không chạm đất mà vọt tới phòng ngủ của Bạch Chân. Vân Sinh vừa thấy Chiết Nhan Thượng Thần tới, lập tức ra đón, ngăn Chiết Nhan lại: "Tham kiến Chiết Nhan Thượng Thần!"
Chiết Nhan thậm chí không thèm liếc Vân Sinh lấy một cái, nói câu không cần đa lễ, vòng qua Vân Sinh, dưới chân không ngừng tiếp tục đi tới phía trước.
Vân Sinh vội vàng đuổi theo chặn lại Chiết Nhan: "Chiết Nhan Thượng Thần, quân thượng nhà con nói, nếu ngài đến thì nói với ngài là người không ở đây!"
Hai tổ tông này ai cậu cũng không thể trêu vào. Quân thượng có phân phó, không thể không ngăn cản, nhưng Chiết Nhan Thượng Thần cũng không phải muốn cản là có thể cản, chỉ đành uyển chuyển cho thấy quân thượng không gặp, hy vọng Chiết Nhan Thượng Thần đừng khó xử quá mức.
Chiết Nhan dừng bước lại, suy nghĩ một phen, dồn khí đan điền, hướng về cửa phòng ngủ của Bạch Chân bắt đầu gào: "Chân Chân ơi! Ta sai rồi! Ta không nên vào lúc ngươi không khoẻ mà tự tiện đi ra ngoài. Ngươi đừng giận nữa! Chiết Nhan ở đây, nhận lỗi với Chân Chân!" Nói xong còn vô cùng thật thà, thái độ thành khẩn mà ôm quyền khom lưng 90 độ.
Bạch Chân dán vào khe cửa, nhìn động tác của Chiết Nhan mà nhịn không được bật cười: "Ta đâu có giận, ngươi cần gì phải hành đại lễ!"
"Không giận?" Chiết Nhan nghi hoặc, không giận thì bỏ nhà ra đi làm gì, còn không chịu gặp mình? "Nếu Chân Chân không tức giận, vậy theo ta về rừng đào đi. Trở về ta điều chế Bích Huyết Hồng Liên thành thuốc cho ngươi bồi bổ thân thể!"
"Không về! Nếu không phải tại ngươi, ta còn cần phải bồi bổ hay sao!" Bạch Chân vừa nghe mấy chữ "bồi bổ thân thể" liền đỏ mặt.
Vân Sinh nghe đến đây, vội vàng thu hồi tâm tư hóng hớt, lặng lẽ lui xuống. Mật sự khuê phòng của chủ tử, nghe nhiều chỉ sợ sẽ bị giết người diệt khẩu!
Hóa ra là trách mình không có tiết chế! Chiết Nhan hiểu rõ, rồi lại âm thầm kêu oan trong lòng. Đúng mình là có hơi không khống chế được, nhưng phần lớn đều là Chân Chân tự chủ động quyến rũ mà! Bằng không mình đâu đến mức không màng thân thể y như vậy!
Với Chiết Nhan mà nói, Bạch Chân chỉ cần đứng ở đó thôi cũng đủ quyến rũ rồi!
"Chân Chân, Bích Huyết Hồng Liên này có thể tăng tiến tu vi. Ngươi theo ta trở về trước, ăn hồng liên này vào rồi, chúng ta lại từ từ thảo luận vấn đề tiết chế được không?"
Tu vi đã tăng tiến, thân thể được tẩm bổ, có cần tiết chế hay không cũng không phải là vấn đề nữa. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao Chiết Nhan một hai phải cướp thứ này với Đông Hoa. Còn nguyên nhân quan trọng hơn sao? Chiết Nhan tỏ vẻ, đương nhiên là vì để Chân Chân cười rồi!
"Không cần, ta muốn ở lại Bắc Hoang mấy ngày." Bạch Chân thầm nghĩ: Ở bên cạnh ngươi, cho dù ngươi muốn tiết chế, ta cũng không tiết chế được!
"Được, Chân Chân muốn ở mấy ngày, ta đây cũng ở lại với ngươi mấy ngày. Chờ ngươi ở Bắc Hoang đủ rồi, chúng ta lại về rừng đào!"
"Ấy, ngươi đừng!" Bạch Chân vội vã mở cửa: "Ngươi không thể ở lại, ta ở hai ngày thôi rồi về!"
Nếu Chiết Nhan ở lại cùng, vậy kế hoạch vất vả bôn ba, lấy khoảng cách ngăn tình dục của Bạch Chân chẳng phải là chết non hay sao?
Chiết Nhan đi qua, ôm lấy Bạch Chân, mắt ngập thâm tình, trầm giọng nói: "Nhưng mà, ta không muốn rời xa ngươi nha!"
Quả nhiên, Bạch Chân lại bị mê hoặc, duỗi tay ôm cổ Chiết Nhan, trong lòng kêu lên: Tiết chế cái khỉ gì nữa! Ông đây muốn Chiết Nhan!!!!
Tất Phương tìm được vài quyển tiểu thuyết thú vị liền chạy về Bắc Hoang, tình cờ thế nào mà đúng lúc gặp phải hình ảnh Chiết Nhan và Bạch Chân đang ấp ấp ôm ôm trước cửa phòng ngủ, còn chưa kịp xoay người rời đi đã bị Chiết Nhan gọi lại.
Chiết Nhan ôm Bạch Chân, cười đến vẻ mặt xuân phong nhộn nhạo: "Tất Phương, ngươi đi hái ít hoa đào tươi nhất tới đây tới, ta phải làm canh hoa đào cho Chân Chân!"
Tất Phương buông tiểu thuyết, vội vàng lĩnh mệnh chạy đi, chỉ sợ Chiết Nhan vì việc Bạch Chân trốn đi mà giận cá chém thớt lên người mình.
Ngày hôm sau, Chiết Nhan đem Bích Huyết Hồng Liên cùng với mấy vị dược liệu trân quý khác luyện chế thành thuốc, đút Bạch Chân uống hết, quả nhiên thấy hiệu quả cực kỳ nhanh. Bạch Chân cảm giác linh lực trong cơ thể nhiều đến mức sắp trào ra ngoài, toàn thân thoải mái sảng khoái, dù đại chiến thêm sáu trăm hiệp với Chiết Nhan cũng không hề khó!
Ở Bắc Hoang mấy ngày, Bạch Chân liền đi theo Chiết Nhan trở về rừng đào...
Tư Mệnh Tinh Quân dưới tòa của Đông Hoa Đế Quân đã đợi trong rừng đào vài ngày, thấy Chiết Nhan trở về, liền sửa sang quần áo hơi nhàu nhĩ, cung kính mà ôm quyền hành lễ: "Tư Mệnh tham kiến Chiết Nhan Thượng Thần, Bạch Chân thượng thần!"
"Tư Mệnh? Ngươi tới đây làm cái gì?"
Tư Mệnh mở quyển sổ nhỏ trong tay, thật như đếm mà nói: "Mấy ngày trước, Chiết Nhan Thượng Thần tới Thái Thần cung cướp... Ấy... Tới Thái Thần cung tìm Đế Quân luận bàn, huỷ hoại hai mươi bộ bàn ghế, mười bộ ấm chén trà, năm cái nóc nhà, hai ngôi đình nghỉ chân trong Thái Thần cung, thêm một bộ quần áo của Đế Quân, Đế Quân bảo ta đến lấy bồi thường!"
Chiết Nhan chắp tay sau lưng mà đứng, không hề có chút áy náy nào: "Ta cũng hỏng một bộ quần áo, cái này coi như huề nhau!" Sau đó xoay người phân phó Tất Phương: "Ngươi dẫn Tư Mệnh tới hầm rượu, lấy ba mươi bảy bình Đào Hoa Túy cho hắn!"
"Cái này..." Tư Mệnh ngăn lại Chiết Nhan đang muốn kéo Bạch Chân đi, khó xử nói: "Chiết Nhan Thượng Thần xin dừng bước. Đế Quân nói, nếu Thượng Thần muốn lấy Đào Hoa Túy đền, ít nhất phải... một trăm bình!"
"Một trăm bình?! Sao hắn không tới thẳng đây mà cướp luôn đi?! Đúng ba mươi bảy bình, cấm cò kè mặc cả! Tất Phương, nhớ kỹ, đúng ba mươi bảy bình, dư bình nào ta hỏi tội ngươi!"
Tư Mệnh trong lòng yên lặng chống đối: Bích Huyết Hồng Liên chẳng phải cũng là ngài cướp trong tay Đế Quân hay sao?! Trên mặt vẫn tất cung tất kính: "Chiết Nhan Thượng Thần chớ có làm Tư Mệnh khó xử!"
Ai ngờ Chiết Nhan không thèm để ý, dắt tay Bạch Chân ung dung mà đi...
Tất Phương đếm đủ ba mươi bảy bình Đào Hoa Túy đưa cho Tư Mệnh, thật lòng rất đồng cảm với Tư Mệnh, rồi lại bất lực, chỉ biết nhìn bóng dáng Tư Mệnh đi xa, cảm thán một câu: "Viễn cổ Thượng Thần khó hầu hạ!"
Tư Mệnh tuyệt vọng chở theo ba mươi bảy bình Đào Hoa Túy, đứng trước cửa Thái Thần cung, run bần bật...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT