"Sư phụ..." Trường Sam tìm được Mặc Uyên ở bên vách núi Bích Ngọc, chưa kịp mở miệng nói ý do mình đến đã bị chặn lời.
"Lát nữa con chọn hái những cây Thạch Quý Liên tốt nhất ở chỗ này đưa đến rừng đào mười dặm." Mặc Uyên tưới hết non nửa bình nước suối Hàn Băng Trì còn dư lại trong tay, chỉ chỉ vách đá trống bên kia, nói: "Khi nào trở về, con lại đi lấy một khối hàn ngọc tới chôn ở kia."
"Vâng, sư phụ." Trường Sam trong lòng biết sư phụ hắn làm vậy tất nhiên là vì vị tiểu tổ tông ở rừng đào mười dặm được Chiết Nhan Thượng Thần nâng trên đầu quả tim kia, chỗ hạt sen trước mắt này nếu chỉ lấy để luyện đan thì đủ, còn muốn làm đồ ăn vặt thì thực sự quá ít.
"Thêm cả mật hoa mới ủ nữa." Từ khi tỉnh dậy sau nhiều năm ngủ say, Mặc Uyên đã không còn sắc bén nghiêm túc như trước, thần thái càng ngày càng ôn hòa bình đạm, lúc này khóe miệng đang nhẹ nhàng cong lên thành ý cười nhợt nhạt: "Huynh trưởng nói tẩu tẩu thích ăn ngọt, con chọn nhiều một chút đưa sang luôn."
"A, dạ. Lúc trước con cũng có nghe Chiết Nhan Thượng Thần nhắc tới." Trường Sam nhớ lại cảnh tượng khi đó, thật sự không nhịn được che miệng bật cười: "Lúc ấy Chiết Nhan Thượng Thần hỏi con lấy mật hoa, sau đó còn lầm bầm lầu bầu nói Bạch Chân Thượng Thần sinh bệnh không chịu uống thuốc, nhất định phải có đồ ngọt mới bằng lòng uống. Con vẫn nhớ như in vẻ mặt sủng nịch đó. Nhưng con lại cho rằng ngài ấy trộm có con lúc nào đó, hỏi ra mới biết là đang nói Bạch Chân Thượng Thần, hại con xấu hổ một trận..."
Đừng nói lúc ấy, đến tận bây giờ hồi tưởng lại câu: "So với Chiết Nhan Thượng Thần, Bạch Chân Thượng Thần đúng chỉ là một đứa bé thôi!" Trường Sam cũng cảm thấy mình là đồ ngốc. Khó trách ánh mắt Chiết Nhan Thượng Thần nhìn hắn lúc đó còn ẩn chứa sát khí!
"Con cái?" Mặc Uyên hiếm thấy mà hừ nhẹ một tiếng, cũng không quanh co lòng vòng, kiêu ngạo nói: "Trừ tẩu tẩu ra, Tứ Hải Bát Hoang này còn có thần tiên nào có thể vào được mắt huynh trưởng ta?"
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Mặc Uyên coi trọng Bạch Chân đến vậy, nếu không có Bạch Chân, có lẽ huynh trưởng y cuộc đời này sẽ cô độc sống suốt quãng đời còn lại.
"Cũng phải." Trường Sam gật gật đầu: "Luận dung mạo, ngay cả tiểu Thập Thất của chúng ta cũng phải kém hơn Bạch Chân Thượng Thần vài phần."
Không đơn thuần chỉ là vì dung mạo đâu... Thôi, Mặc Uyên không có sở thích hóng hớt chuyện của huynh tẩu nhà mình với môn hạ đệ tử: "Con tới tìm ta có chuyện gì?"
"A, đúng rồi, suýt nữa quên mất!" Trường Sam thu lại thần thái, bẩm: "Đông Hoa Đế Quân tới chơi, hiện đang ngồi ở đại điện ạ."
"Ừm." Mặc Uyên không chút hoang mang cất bước đi qua.
Rừng đào mười dặm trước sau như một xuân sắc vô biên, hai ngày nay Tất Phương không ở đây, hai vật nhỏ cũng bởi vì hôm qua làm hỏng bức họa Chiết Nhan vẽ tặng Bạch Chân nên bị phạt cấm túc, đang ở trong ổ nhỏ úp mặt vào tường, vì thế Chiết Nhan thoải mái làm càn, lúc này mới rời giường chưa được bao lâu, tóc mới cột và xiêm y sạch sẽ của Bạch Chân lại rối loạn.
Ngón tay của lão phượng hoàng không đứng đắn kia quấn lấy đai lưng tiểu phu lang nhà mình thưởng thức, mặc tiểu hồ ly thở phì phì vung móng vuốt cào hắn cũng không thèm tiết chế, còn túm cổ tay kéo người vào lòng giam lại, đã thế lại còn chơi xấu vén vạt áo của tiểu hồ ly lên, bàn tay to mò tới xương cụt, nghĩ xem làm sao lừa gạt người ta lộ cái đuôi lông xù xù ra cho hắn sờ.
Tiểu hồ ly sao có thể dễ dàng đi vào khuôn khổ, lắc mông bắt lấy cái tay kia kéo tới bên miệng cắn, rồi lại luyến tiếc cắn quá tàn nhẫn, hừ hừ buông đầu ngón tay in dấu răng nho nhỏ ra, cảnh cáo: "Xem ngươi dám không thành thật nữa không!"
Chiết Nhan cũng chỉ ôm lấy chàng, nhẹ nhàng cười: "Đã mấy ngày không được sờ nó rồi, nhớ lắm."
"Trước kia ngươi cũng không thường sờ." Bạch Chân như cố ý trêu hắn, đầu dựa qua, âm điệu khàn khàn: "Bây giờ lại nghiện rồi à?"
Chiết Nhan quả nhiên mắc mưu, bị tiểu hồ ly trong lòng hút mất linh hồn nhỏ bé, đón lấy hơi thở gần trong gang tấc, muốn tới một nụ hôn dính nhớp ướt nóng: "Trước kia có kiêng kị, bây giờ thì không. Ngươi không thích ta sờ đuôi ngươi sao? Nhưng rõ ràng mỗi lần ta sờ nó, vẻ mặt của ngươi đều nói với ta — Ngươi cực kỳ thích!"
Bạch Chân nhếch môi cười xấu xa, đang muốn chối cãi, lại nhận thấy có người tới gần, mà mình lúc này bị Chiết Nhan làm cho quần áo tóc tai rối loạn, xuân sắc mông lung, thật không thể gặp người được: "Có người tới!" Nói xong nhẹ nhàng đẩy Chiết Nhan ra, nháy mắt ẩn thân trốn vào nhà.
Chiết Nhan nắn vuốt đầu ngón tay, dư vị vẫn còn tàn lưu trong ngực và lòng bàn tay, nhất thời sa vào trong đó không kịp hoàn hồn, bộ dáng si mê cười ngây ngô thâm tình, cứ thế bị Trường Sam đang đến thu hết vào đáy mắt.
Chỉ thấy ánh mắt Chiết Nhan như muốn tràn nước, thần thái lưu luyến không thôi. Trường Sam đã biết Bạch Chân đi đâu, hơn nữa ban nãy còn nỗ lực cố ý tránh đi hắn, như thế, cho dù không tận mắt thấy hình ảnh diễn ra một khắc trước khi mình tới, hắn cũng có thể đoán được tám chín phần.
Trường Sam nén cười, lại khống chế không được đỏ lỗ tai, vội cụp mi cụp mắt không dám nhìn Chiết Nhan cảnh xuân đầy mặt: "Trường Sam tham kiến Chiết Nhan Thượng Thần."
Chiết Nhan lúc này mới thu lại thần sắc, khoanh tay mà đứng, càng tăng thêm mấy phân cảm giác Thượng Thần thần bí xa cách chúng sinh: "Sư phụ của ngươi bảo ngươi tới?"
"Đúng vậy." Trường Sam xách ra một cái giỏ tre đưa cho Chiết Nhan, bên trong đựng đầy hạt sen xanh biếc, cùng với mấy bình mật hoa nhỏ: "Đây là sư phụ phân phó ta đưa tới. Hiếm khi thấy Bạch Chân Thượng Thần thích, coi như thêm món ăn vặt cho Bạch Chân Thượng Thần."
"Sư phụ của ngươi rảnh quá à, nhớ Chân Chân nhà ta làm cái gì?" Chiết Nhan lẩm bẩm tiếp nhận giỏ tre, sắc mặt lại càng thêm ôn hòa: "Hồi xưa cũng không thấy hắn ân cần với ta như vậy."
Trường Sam: "..."
Đầu óc Trường Sam xoay mấy vòng, đè nén xúc động muốn đỡ trán, thành tâm thực lòng trả lời: "Sư phụ nhớ Bạch Chân Thượng Thần, chẳng phải cũng là vì có liên quan đến ngài sao ạ? Bạch Chân Thượng Thần vui, ngài cũng vui đúng không?"
Chiết Nhan thấy hắn phản ứng như thế, càng vui vẻ: "A... ta nói đùa thôi, ngươi tưởng thật đấy à? Chẳng có chút hài hước nào cả!" Ngay sau đó lại chuyển sang chuyện khác, tiếp tục lải nhải về Chân Chân nhà hắn, thở ngắn than dài rồi lại sủng nịch vô biên, lẩm bẩm: "Đều là ta nuông chiều từ nhỏ, kén ăn, nuôi thế nào cũng không mập được, mấy ngày nay dỗ ăn được chút thịt, cái này vừa lúc giải ngấy... Có điều sau này không cần đưa mật hoa nữa, ta tự ủ là đủ rồi."
Trước kia lúc Bạch Chân muốn ăn đồ ngọt, Chiết Nhan luôn biến đổi phương pháp làm các loại điểm tâm ngọt khác nhau, mật hoa cũng không tính là đặc biệt, có điều ngày trước vì dỗ chàng uống thuốc, đặc biêt lấy một lọ mật hoa nhỏ từ Côn Luân Hư. Lúc ấy thấy chàng ăn rất vui vẻ, Chiết Nhan liền lưu tâm nghiên cứu phương pháp làm mật hoa.
Dù sao thứ có thể dỗ tiểu hồ ly nhà hắn vui vẻ, rừng đào mười dặm chỉ có thể nhiều, không thể thiếu!
Trường Sam nghe vậy thuận miệng tiếp một câu: "Chiết Nhan Thượng Thần xưa nay chỉ ủ rượu, bây giờ bắt đầu ủ mật hoa, nhất định là bởi vì Bạch Chân Thượng Thần."
Chiết Nhan cho hắn một ánh mắt biết rồi còn hỏi.
Trường Sam: "..." Lắm miệng!
Lúc này Bạch Chân đã sửa sang lại dung nhan, dáng vẻ xuất trần từ trong phòng ra.
Trường Sam đang yên lặng ngưỡng mộ tình yêu của người khác đồng thời thương hại cho chính mình vẫn còn cô đơn chiếc bóng, vội cúi đầu chào hỏi: "Tham kiến Bạch Chân Thượng Thần." Sau đó suy nghĩ lại chạy lệch, nhớ tới Bạch Chân Thượng Thần vì sao tránh mình, thế cho nên lỗ tai mới vừa nhạt xuống lại đỏ lên.
Trước kia hắn luôn luôn thanh tâm quả dục, bây giờ lại bị đôi phu phu trước mắt này khơi dậy tâm hồng trần, liền chợt thấy năm tháng tịch mịch.
Bạch Chân còn cách thật xa, Chiết Nhan đã vươn tay chờ chàng tới nắm: "Chân Chân, mau tới đây. Mặc Uyên gửi đồ đến, là hạt sen và mật hoa ngươi thích ăn đấy, có điều không được tham ăn."
Bạch Chân đang bước đi nhàn nhã, vừa thấy Chiết Nhan vươn tay, tức khắc nhảy chân sáo tung tăng chạy tới chỗ hắn, người còn chưa tới, tay đã vươn ra không chút do dự rơi vào lòng bàn tay Chiết Nhan, hai nắm tay giao vào nhau, từng chút một kéo gần khoảng cách giữa hai người, cho đến khi không còn khe hở.
Bất cứ lúc nào trường hợp này diễn ra, chỉ cần Chiết Nhan vươn tay với chàng, chàng nhất định sẽ bất chấp tất cả mà chạy về phía hắn.
"Vất vả ngươi đi một chuyến." Bạch Chân vẫn chưa đáp lại lời Chiết Nhan, nhưng trong khoảnh khắc sóng mắt lưu chuyển đã triền miên lẫn nhau vô số lần, lặng lẽ quấn quýt đủ rồi mới mở miệng với Trường Sam: "Làm khó sư phụ của ngươi nhớ ta như thế, làm phiền ngươi thay ta đa tạ ý tốt của hắn."
Trường Sam còn chưa trả lời, Chiết Nhan đã không vui trước: "Tạ hắn làm cái gì? Tiểu thúc hiếu kính trưởng tẩu là lẽ thường, ngươi khách khí như vậy hóa lại thành xa lạ."
"Chiết Nhan Thượng Thần nói rất đúng, người một nhà tất nhiên không cần phải nói những lời này." Trường Sam cười nói: "Nhị vị Thượng Thần ngày thường nếu rảnh rỗi, cứ đến Côn Luân Hư nhiều một chút, sư phụ gặp hai vị nhất định sẽ rất vui vẻ."
Bạch Chân gật gật đầu: "Sẽ."
"Đồ đã đưa rồi, nhị vị Thượng Thần cứ tự nhiên, ta còn phải trở về báo cho sư phụ, không làm phiền nữa." Trường Sam ôm quyền cáo từ, ngay sau đó xoay người quay về.
Đợi người đi xa, Bạch Chân duỗi tay định lấy đồ từ giỏ tre ra ăn, Chiết Nhan nhẹ nhàng hất tay chàng ra, vẻ mặt nghiêm túc: "Rửa sạch đã rồi hẵng ăn." Nói xong liền xách rổ đi rửa.
Bạch Chân không muốn chờ một mình ở chỗ này, như cái đuôi nhỏ dính theo sau Chiết Nhan. Mỗi khi thấy Chiết Nhan vì mình mà chịu thương chịu khó bận trước bận sau, trong lòng chàng liền nhũn ra, một bước cũng không muốn rời khỏi hắn.
Chiết Nhan chỉ nghĩ chàng thèm ăn, lại không ngờ mới vừa múc nước đã bị người ta ôm eo từ phía sau, Chiết Nhan cười khẽ: "Bảo bối, ngươi như vậy ta không làm được."
"Bây giờ ta cũng không quá muốn ăn, để đó trước đi." Bạch Chân cọ cọ sau cổ hắn, nhỏ giọng nói: "Cho ngươi sờ cái đuôi, muốn hay không?"
Đang nói, một mảnh lông xù xù xõa tung đã từ phía sau Bạch Chân thỏ ra, ngượng ngượng ngùng ngùng bám vào cổ tay Chiết Nhan quấn lên, mấy cái cái đuôi còn lại cũng đều sung sướng mà cọ trên người Chiết Nhan.
Chiết Nhan xoay người lại, vui sướng một tay ôm người, một tay ôm cái đuôi, chỉ thấy ánh sáng trắng chợt lóe lên, trong chớp mắt liền mang người dời trận địa, từ nhỏ phòng bếp tới dưới một gốc cây đào cực đại ngoài phòng nằm xuống.
Đuôi của Hồ tộc vốn là vũ khí, lúc đối chiến có khả năng quét ngang ngàn quân, nhưng cái đuôi Bạch Chân lại không có tác dụng này. Khoan nói không có cơ hội nào để sử dụng, cho dù có thể sử dụng Bạch Chân cũng không muốn, chàng vẫn thích dùng nó để trêu chọc Chiết Nhan hơn, chàng thích cảm giác cái đuôi được Chiết Nhan nâng trong lòng bàn tay vuốt ve.
Đại khái là trải qua gió xuân mưa móc dưới tay Chiết Nhan đã lâu, ngay cả cái đuôi cũng giống chàng, đều trở nên mềm mại hơn, càng ngày càng mẫn cảm, tuy chính mình vuốt không có cảm giác gì, nhưng rơi vào tay Chiết Nhan lại sẽ nhịn không được run sợ, như thể được gãi đúng chỗ ngứa vậy, thoải mái đến mức làm người phát nghiện.
Đúng rồi, người nghiện là chàng mới đúng.
Nhưng chàng cũng sợ, cái đuôi ở trong tay Chiết Nhan mẫn cảm dữ dội, nếu Chiết Nhan sờ đến hứng khởi, trên tay càng làm càn, giữa lúc ý loạn thần mê sợ là chàng sẽ xuân triều tràn lan, chọc đến Chiết Nhan càng không biết nặng nhẹ mà xoa nắn.
Chiết Nhan yêu cực kỳ bộ dáng của tiểu hồ ly nhà mình thời khắc này, hơi khép mắt ôn dịu ngoan thuận mà dựa vào lòng hắn, tay túm vạt áo hắn, đầu ngón tay thỉnh thoảng quấn lấy sợi tóc hắn, cái đuôi được sờ thoải mái còn sẽ nhỏ giọng rên hừ hừ... Tóm lại từ đầu đến đuôi đều là quyến luyến và ỷ lại hắn.
Hắn cũng biết rõ tiểu hồ ly trong có chỗ nào là chưa được chạm vào, nhưng hắn thích cố ý trêu đùa một chút, nhìn tiểu hồ ly dùng ánh mắt mềm mại trừng mình, lại vội không ngừng hôn lên thái dương chàng lấy lòng, tay lại vuốt vuốt lông, nháy mắt là có thể dỗ được.
Ôn tồn như thế một lúc lâu, lại khơi gợi cơn buồn ngủ của Bạch Chân lên, bất tri bất giác đã nằm trong lòng Chiết Nhan phe phẩy cái đuôi ngủ mất.
Lòng bàn tay Chiết Nhan vỗ về cái đuôi mềm mại, hai mắt nhìn đăm đăm tiểu hồ ly từ mơ mơ màng màng dần dần lâm vào ngủ say.
Lúc này mặt trời lên cao, gió ấm mùi hoa, ngủ bên ngoài một lát cũng không đến mức cảm lạnh, Chiết Nhan cũng không nỡ nhúc nhích, liền không định vào nhà, chỉ kéo áo ngoài rộng thùng thình của mình bọc người trong ngực lại, chưa hết còn cúi đầu hôn lên thái dương người kia, lại cọ cọ, nghe tiếng hô hấp nhẹ nhàng bên tai, cũng khép mắt lại.
Đương nhiên, hắn cũng chỉ nhắm mắt dưỡng thần, ngủ là không dám ngủ, tránh cho tiểu bảo bối trong lòng ngủ say lơ đãng lật người ngã xuống.
Từng trận gió ấm từ ngọn cây trêu chọc lướt qua, cuốn lên cánh hóa bay múa lả tả khắp không trung, bao phủ hai người đang gắn bó, áo xanh phấn y giao triền trong hoa rơi, nhiễm lấy một mảnh lại một mảnh hương hoa đào.
Bạch Chân ngủ gật chốc lát liền tỉnh dậy, đã qua nửa canh giờ, trên người hai người đều phủ đầy cánh hoa rơi lác đác, xa xa nhìn lại, hình ảnh đẹp đến đặc biệt rung động lòng người.
Tiểu hồ ly tỉnh ngủ, ánh mắt mê mang, theo thói quen cọ cọ lồng ngực ấm áp, ngay sau đó theo bản năng muốn lười biếng mà duỗi eo, ai ngờ cánh tay bên hông lại ôm càng chặt, làm chàng không thể nhúc nhích chút nào
Tay Chiết Nhan phủ lên lông mi run rẩy của Bạch Chân, sợ ánh nắng lấp lánh làm chàng lóa mắt, vừa nhìn dáng vẻ mơ hồ kia, dịu dàng cười khẽ: "Quên mình đang ở đâu à? Không sợ ngã xuống hử?"
"Ưm, có ngươi mà." Bạch Chân bắt lấy tay Chiết Nhan đang che nửa khuôn mặt mình, chớp đôi mắt ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao không ôm ta vào nhà ngủ? Ngươi cũng không chê ta nặng à, đè nặng như vậy ngươi không khó chịu sao?"
"Ta còn chê ngươi không đủ nặng kìa, trên người chẳng có mấy lượng thịt." Chiết Nhan nhéo nhéo ngón tay chàng: "Hơn nữa ngày thường ngươi cũng hay ngủ trên người ta, ta cũng quen rồi."
Bạch Chân không thừa nhận: "Ngươi bớt vu khống đi! Ngày thường cũng chỉ dựa gần ngươi thôi, cái gì mà hay ngủ trên người ngươi hử?"
Chiết Nhan giơ tay sờ sờ vết hằn của cổ áo mình bên má chàng, nói: "Đúng, không phải ngươi nhất định phải ngủ trên người ta, là ta kiểu gì cũng phải ôm ngươi mới ngủ được."
Bạch Chân vừa lòng hừ hừ cái mũi, chậm rãi ngồi dậy từ trong lòng Chiết Nhan, chín cái đuôi trắng muốt xõa tung vô cùng sung sướng lắc lắc, lười biếng duỗi eo xong, cái đuôi liền thu lại.
Chiết Nhan cũng ngồi dậy theo, có điều thật sự là nằm một tư thế lâu quá, động tác hơi cứng đờ một chốc.
Bạch Chân thấy thế vừa đau lòng vừa buồn cười, vội cúi xuống vòng lấy eo Chiết Nhan, đôi tay luồn ra phía sau lưng nhẹ nhàng xoa ấn bên hông: "Trên giường thì thôi, nhưng thân cây này vừa cứng vừa cộm, bị ta nằm đè lâu như vậy làm sao mà không khó chịu? Sau này đừng ngớ ngẩn vậy nữa."
Chiết Nhan ôm chàng hôn hôn, cười nói: "Trong lòng có ngươi, không khó chịu."
Bạch Chân chỉ cảm thấy ngực nóng lên, phượng hoàng trước ngực dường như cũng sống dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT