Bạch Chân nghe gió tuyết một đêm đi vào giấc ngủ, lúc tỉnh dậy mặt trời đã ló đằng đông, đập vào mắt là gương mặt Chiết Nhan tươi cười ôn hòa, giơ tay lên là mười ngón đan vào nhau, không đôi câu vài lời, mở miệng ngậm lấy nụ hôn, vang lên thanh âm triền miên.
Cũng không biết Chiết Nhan ôm chàng, nắm tay chàng, nhìn chàng như vậy, đến tột cùng đã bao lâu.
Bạch Chân từ trong lòng Chiết Nhan bò dậy, thân mình lại vô cùng lanh lẹ, chàng mơ hồ nhớ rõ Chiết Nhan hình như đun nước tuyết lau rửa cho mình, áo trong mặc chỉnh tề.
"Có khó chịu không?" Chiết Nhan vội đứng dậy theo đỡ lấy Bạch Chân, cánh tay vững vàng ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, ngón tay hợp lực nhẹ nhàng xoa xoa: "Trách ta đêm qua phóng túng."
"Nhìn cả đêm chưa đủ à!" Bạch Chân vòng lấy cổ Chiết Nhan, cố ý làm nũng: "Chiết Nhan Thượng Thần, mau mau xóa đi nha. Đây không phải là ở nhà, đừng luyến tiếc."
"Không sao, cũ không đi, mới không tới." Chiết Nhan nhịn đau giơ tay, chớp mắt xóa sạch phong cảnh ái muội trên người cả hai, còn tự mình an ủi: "Dù sao chỉ cần ta muốn, lúc nào cũng có cái mới để xem."
Bạch Chân hừ nhẹ: "Vậy phải coi ta có vui không đã."
"Hửm?" Chiết Nhan bóp chóp mũi Bạch Chân, giả vờ nổi cáu: "Ngươi còn dám không vui? Không sợ ta xử lý ngươi sao? Đến lúc đó đừng khóc lóc xin tha."
"Ngươi dám!" Bạch Chân há mồm đuổi theo ngón tay Chiết Nhan cắn, lại bị môi Chiết Nhan đón lấy gặm vừa vặn. Bạch Chân bị hôn đến lòng ngứa ngáy, không khỏi bật cười, xem như nhận thua: "Rồi rồi, ta vui được chưa!"
"Ngoan." Chiết Nhan cảm thấy mỹ mãn.
Tuyết đọng tích suốt một đêm đặc biệt đồ sộ, khắp nơi đều là một mảnh trắng xóa, nhưng lúc này bọn họ lại không có hứng thú thưởng tuyết. Họ chấp nhất chờ đợi một trận tuyết, nhưng cảnh sắc mà trong lòng chờ mong nhìn thấy, trước nay đều không phải là tuyết.
Trên đường trở về, Chiết Nhan che chở Bạch Chân rất kỹ, vững vàng cưỡi một đóa mây lành, sợ có một chút xóc nảy sẽ tâm can bảo bối trong ngực giật mình.
Đối với việc này, Bạch Chân đã quá quen rồi, lười lãng phí nước bọt, càng không muốn làm khó cổ họng đã trúc trắc khàn khàn của mình.
Quy củ của Côn Luân Hư tuy không có gì quá rườm rà, nhưng cho dù là Bạch Thiển cũng cũng không dám ngủ nướng, hơn nữa hai ngày nay náo nhiệt, Chiết Nhan và Bạch Chân trở về không tránh khỏi bị người nhìn thấy.
Bạch Chân vốn muốn lặng lẽ, tốt nhất là không để ai biết hai người bọn họ ở bên ngoài băng thiên tuyết địa cả một đêm. Tuy ở yên trong phòng cũng chưa chắc có người sẽ cảm thấy bọn họ chỉ đơn thuần là ngủ, nhưng việc đó rốt cuộc quá mức đương nhiên, không có gì mới mẻ, không thể khiến người ta tò mò bằng việc ngắm tuyết suốt đêm không về ngủ.
Chiết Nhan lại rất bằng phẳng, người khác ra tiếp đón, hắn ôm Bạch Chân hận không thể viết bốn chữ vui tươi hớn hở lên mặt, sợ người khác không biết một giấc ngủ sau núi kia của hắn ngon lành bao nhiêu, vừa tỉnh dậy liền xán lạn đến không biết trời cao đất dày.
"Tiểu cữu cữu, tiểu cữu phụ, đã giờ này rồi, sao hai người còn thích ngủ nướng hơn cả con vậy?" A Ly rảnh rỗi nhàm chán, đang tìm tiểu cữu cữu của bé, thấy người tới vội ra đón, chạy được một nửa lại đột nhiên nhớ ra tiểu cữu phụ lòng dạ hẹp hòi không cho bé quá mức thân cận với tiểu cữu cữu. Tuy bé không vui, lại cũng không dám khiêu chiến với quyền uy kia, chỉ đành dừng tay chân quy quy củ củ đứng một bên: "Con định đi gọi hai người, nhưng mẫu thân không cho con đi quấy rầy hai người, còn nói cái gì phi lễ chớ xem... Nhưng rõ ràng chính mẫu thân cũng rất muốn đi, cuối cùng bị nhị sư bá ngăn lại."
Bạch Chân liếc liếc Bạch Thiển một cái, ánh mắt mang theo cảm xúc khó lường, Bạch Thiển thấy vậy vội vàng xua tay giải thích: "Muội chỉ sợ các huynh dậy trễ bỏ lỡ bữa trưa thôi, thật đấy!"
"A, ta đột nhiên nhớ trước kia Dạ Hoa hạ phàm lịch kiếp, ngươi nhờ Chân Chân giúp ngươi gạt mọi người ban đêm ghé thăm phòng ngủ của tiểu Thái Tử..." Chiết Nhan không dễ dụ như Bạch Chân, đột nhiên không chút để ý nói: "Lúc ấy Dạ Hoa chỉ là một đứa trẻ, ngươi đã bắt hắn không được cưới người khác, hắn liền thật sự đợi ngươi một đời. Như vậy xem ra, trẻ con cũng không phải không hiểu gì, có ngươi làm gương tốt, A Ly sớm muộn gì cũng sẽ trò giỏi hơn thầy."
"Tứ ca, huynh xem lão..." Bạch Thiển lập tức đỏ mặt, phần là bị Chiết Nhan chua ngoa âm hiểm trả thù, phần là bị ánh mắt một lời khó nói hết của các vị sư huynh nhìn nàng làm á khẩu, nhất thời không biết nên tìm cớ để "giảo biện" với các sư huynh chuyện "ban đêm thăm phòng ngủ của tiểu Thái Tử", hay là nên phản bác mình sẽ không dạy hư A Ly. Rốt cuộc chính nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy mình như vậy có chỗ nào không tốt.
Hiện giờ chỉ là chưa có cơ hội, nếu sau này A Ly tìm cho nàng một "chàng dâu", tất nhiên muốn lặng lẽ "thưởng thức" chi tiết luyến ái một chút.
Mặc kệ A Ly sau này sẽ thích người thế nào, Bạch Thiển đều hy vọng tình cảm của chúng có thể giống như tứ ca mình và Chiết Nhan vậy, có thể làm hai chữ "hạnh phúc" thể hiện lực lượng ra chân chính, cảm nhiễm từng người bên cạnh, vĩnh viễn tràn ngập chờ mong và hy vọng với tình yêu.
"Chúng ta nhịn ăn một bữa cũng đâu sao! Nhưng mà muội..." Bạch Chân chắc chắn là cùng phe với Chiết Nhan, tất nhiên sung sướng nhìn nàng chịu thiệt, vui vẻ cười trên nỗi đau của người khác: "Không biết tiết chế thì phải chịu khổ thôi! Càng đừng trông cậy vào ta sẽ che chở muội."
"Muội lấy đâu ra tự tin mà dám trả treo với họ?" Tử Lan vỗ vỗ vai Bạch Thiển, liếc mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới một cái, liên tục lắc đầu: "Nhìn thì đoan trang cẩn thận, thế mà sao một chút rụt rè của cô nương cũng không có chứ!"
Bạch Thiển đập tay Tử Lan hất ra: "Huynh trông cũng rất nhân mô cẩu dạng, thế mà lại còn kỳ thị giới tính à?"
Tử Lan lắc lắc tay: "Nói chuyện thì nói thôi, động tay động chân làm cái gì! Tiểu cô nương muội cũng quá bá đạo, một câu tùy tiện là đã chụp mũ ta kỳ thị giới tính, nếu để sư phụ nghe thấy chỉ sợ ta lại bị mắng..."
Điệp Phong cười nói: "Có lẽ là giả nam tử lâu rồi, tính tình cũng mãnh liệt theo. Vậy cũng không có gì không tốt, ít nhất ra ngoài không đến mức bị người ta bắt nạt."
Bạch Thiển bĩu môi, buông tay nói: "Nữ giả nam trang là Chiết Nhan yêu cầu, còn tính tình muội như vậy là do đi theo tứ ca từ nhỏ, bây giờ thế nào, đều là công lao của hai người họ hết."
"Nói hươu nói vượn!" Chiết Nhan mềm nhẹ ôm lấy Bạch Chân, hung hăng trừng mắt với Bạch Thiển một cái: "Chân Chân từ nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa từng gặp rắc rối, chính ngươi trời sinh tính tình bất hảo, cớ sao lại do Chân Chân!"
Ngoan ngoãn hiểu chuyện?
Chưa từng gặp rắc rối?
Bạch Thiển dùng vẻ mặt "Lão có thể trợn mắt nói dối hơn được nữa không?" nhìn Chiết Nhan. Tóm lại ở trong mắt lão, họa tứ ca gây ra chưa bao giờ là họa, mà là tứ ca làm nũng với lão!
Bạch Chân phụ họa theo: "Đúng thế, Chiết Nhan muốn muội giả nam tử cũng là vì tốt cho muội, hiện giờ muội thành bộ dáng gì đều là cơ duyên cá nhân của muội, liên quan gì tới chúng ta!"
Bạch Thiển: "..." Tóm lại là đối với tứ ca nàng, Chiết Nhan nói cái gì cũng đúng!
"Chân Chân, không cần để ý tới con bé." Chiết Nhan thay đổi sắc mặt, nhẹ nhàng dịu dàng nói: "Chúng ta đã quấy nhiễu Côn Luân Hư nhiều ngày rồi, đợi ta chào hỏi Mặc Uyên xong, chúng ta về rừng đào đi?"
Bạch Chân gật đầu đồng ý, Chiết Nhan liền nắm tay chàng đi tìm Mặc Uyên, vừa dán vào tai chàng nhỏ giọng nói: "Nơi này quá ổn, vẫn nên trở về tiếp tục những ngày chỉ có hai chúng ta là tốt nhất."
Bạch Chân oán trách: "Ngươi sợ Tiểu Ngũ gây phiền toái cho ngươi thì có!"
Chiết Nhan hừ hừ: "Bản thân nó đã là cái phiền toái rồi."
A Ly đuổi theo: "Tiểu cữu cữu, con cũng muốn..."
Chiết Nhan vội cắt lời bé: "A Ly, lúc phụ quân ngươi lớn bằng ngươi suốt ngày khắc khổ tu luyện, hai vạn tuổi đã phi thăng Thượng Tiên... Ngươi ham chơi thì ham chơi, nhưng học hành và tu luyện đều chớ nên chậm trễ, biết chưa?"
A Ly lạnh nhạt đối diện với Chiết Nhan, tưởng như đang nói: Tiểu cữu phụ, người không cần quanh co lòng vòng như thế, người chẳng qua sợ con gây trở ngại cho ngươi và tiểu cữu cữu nói chuyện yêu đương thôi!
Chiết Nhan híp híp mắt: Ngươi đã hiểu rồi, thì đừng có đi theo nữa!
A Ly thở dài: "Con biết rồi, tiểu cữu cữu, tiểu cữu phụ, tạm biệt."
Thập Nhất và Thập Nhị nhìn bóng dáng hai người, thảo luận: "Chiết Nhan Thượng Thần muốn có tuyết, chỉ cần động ngón tay chút là được, sao còn phải chờ tới lúc này?"
Thập Nhị lắc đầu: "Chẳng lẽ là nghi thức kỳ quái gì sao?"
Trường Sam nghe vậy, nhịn không được bật cười, cao thâm khó đoán nói: "Mấy đứa nhóc con chưa từng hưởng qua tư vị tình như các đệ thì biết cái gì? Người ta muốn chính là tình thú, chờ chính là ý cảnh."
"Nói cứ như huynh từng trải lắm vậy. Cũng không biết nhị sư huynh đã từng hưởng qua tư vị tình hay chưa nhỉ?"
"Nhị sư huynh trông rất trầm ổn, nếu thật sự gặp được nữ tử mình thích, chỉ sợ ngay cả lời cũng nói không nổi đâu. Ha ha ha..."
"Này, ai nói nhất định phải là nữ tử? Biết đâu lại là một lang quân tuấn tú thì sao?"
Nói đến tuấn tú, một chúng đệ tử Côn Luân Hư không ai kém ai, nhớ trước đây Cửu đồ đệ Lệnh Vũ cũng bởi vì gương mặt đó mà chọc chút nhiễu loạn...
Bạch Thiển không đành lòng nhớ lại quá khứ, lắc lắc đầu, đột nhiên mở miệng trêu ghẹo: "Bên ngoài nào có tốt bằng nhà mình! Các vị sư huynh ai nếu có ý, không bằng tham khảo xung quanh đi."
Tử Lan rất phóng khoáng, ồn ào theo: "Vậy không bằng lấy trực giác của muội xem cho mọi người một chút đi, không chừng thật sự có thể thành một đôi đấy!"
Ai ngờ Bạch Thiển cân nhắc thật, lượn quanh mọi người đánh giá tới đánh giá lui, ra dáng ra hình mà sắm vai bà mối. Nàng dựa vào cảm giác ghép ra hai đôi, nhưng không hề nảy sinh tình cảm thăng hoa như mong muốn, chỉ có chia năm xẻ bảy ghét bỏ cùng với tạo tác hư tình giả ý...
Nhất thời mọi người cười đùa một đoàn, ngoài miệng ai cũng không nhường ai, trong lòng lại khát khao, đều hy vọng một ngày ngộ được phu quân.
Trở lại rừng đào, Chiết Nhan đầu tiên là giải cấm chế cho hai vật nhỏ. Trẻ con thích nhất là những vật nhỏ mới mẻ thú vị, ở Côn Luân Hư Chiết Nhan không thả hai chúng nó ra, chính là sợ A Ly thấy sẽ quấn lấy đòi đi theo.
Rốt cuộc là Chiết Nhan nuôi dưỡng, yêu thích cũng giống với Chiết Nhan mười phần mười, hai vật nhỏ vừa ra liền vùng vẫy quanh chân Bạch Chân cọ cọ, thân cận vô cùng.
Bạch Chân ngồi xổm xuống, sờ sờ con này lại xoa xoa con kia, tâm tình sung sướng. Chiết Nhan thấy thế có chút không vui, cũng ngồi xổm xuống, học bộ dáng tiểu phượng hoàng dùng đầu cọ cọ vai Bạch Chân, Bạch Chân nghiêng đầu nhìn qua, hắn liền nháy nháy mắt, dùng vẻ mặt cầu vuốt ve nhìn lại.
Bạch Chân: "..."
Bạch Chân nhịn không được búng trán hắn một cái, cười nói: "Ta thấy ngươi dứt khoát cầm tù ta luôn đi. Nhốt trong phòng ngươi mà nuôi, không cho ra cửa, không cho gặp người, chỉ làm bạn với ngươi thôi, được không?"
"Ta có nghĩ tới, nghĩ tới vô số lần." Chiết Nhan bắt lấy ống tay áo Bạch Chân, ôn hòa nói: "Nhưng ta không nỡ."
"Có cái gì mà không nỡ?" Bạch Chân giả vờ không thèm để ý, kỳ thật trong lòng đã nở rộ một đóa hoa.
Chàng có thân thể tự do tuyệt đối, nhưng trái tim trong lồng ngực kia, từ nhỏ đã tự động rơi vào người lão phượng hoàng này, cũng dưới sự quạt gió thêm củi cố ý vô tình của đối phương mà tự dựng lên nhà giam, cẩn thận ôn dưỡng đến nay, không chỉ càng thêm kiều khí, mà còn mất đi dũng khí cùng năng lực sinh tồn khi đối mặt với hoàn cảnh xa lạ.
Chiết Nhan cân nhắc một chút, nhướng mày: "Ồ? Nghe ý của Chân Chân, chẳng lẽ là đang trách ta mềm lòng, trách ta chưa đủ bá đạo sao?" Nói xong lại cao thâm khó dò híp híp mắt: "Ngươi kỳ thật càng thích ta giám sát ngươi kỹ hơn một chút, dính chặt hơn một chút, phải không?"
"Không..." Không đợi trái tim đã mọc cánh bay thẳng tới chân trời của Chiết Nhan hạ xuống, lại nghe thấy Bạch Chân nhẹ nhàng nói: "Chỉ vậy còn chưa đủ, ta thích càng dữ dội hơn một chút."
Chiết Nhan: "???"
"Ngươi luôn quá dịu dàng, tuy ta cũng rất thích, nhưng thỉnh thoảng cũng nên thêm chút kích thích chứ." Bạch Chân gảy gảy vành tai Chiết Nhan, chậm rãi đưa môi qua, lãng ngôn mị ngữ: "Đặc biệt là lúc trên giường... Có đôi khi ta sẽ nghĩ, là ta không đủ mê người sao? Khiến ngươi vẫn có thể nhẫn nại khắc chế? Kỳ thật ngươi có thể tàn nhẫn với ta hơn một chút."
Như thế rất tốt, trái tim nhỏ vốn đã mọc cánh quay cuồng giữa không trung bị hơi thở ngọt ngào trong không khí làm say mê đến chết đi sống lại, cuối cùng trực tiếp phóng thẳng lên chín tầng mây, 800 sợi dây cương cũng không kéo lại được.
Chiết Nhan ba phần khiếp sợ bảy phần mê say, gian nan nói: "Ngươi... Ta... ta sợ làm đau ngươi... Ngươi quá mê người, vô cùng mê người, nhưng ta không nỡ để ngươi đau... Vậy... Vậy lần sau ta thử không dịu dàng nữa nhé?"
Chiết Nhan mơ mơ màng màng, chỉ biết miệng mình đang cử động, lại hoàn toàn không biết mình nói gì, một hồi lâu mới thu hồi ý thức, thấy Bạch Chân cười như không cười mà nhìn mình, vẻ mặt trò đùa dai thực hiện được, tức khắc dở khóc dở cười: "Chân Chân!"
Bạch Chân cố ý trêu chọc Chiết Nhan là thật, nhưng cũng không hẳn là vui đùa, tai đỏ ửng trịnh trọng gật đầu: "Được, còn có thể nghiên cứu đổi tư thế mới..."
Chiết Nhan: "..."
Chiết Nhan đã tâm viên ý mãn, đầu óc bị những thứ không thể miêu tả lấp đầy, trong nháy mắt lấy ý niệm làm bút vẽ ra rất nhiều xuân cung đồ nồng đậm rực rỡ...
Chỉ liếc mắt một cái Bạch Chân đã có thể nhìn ra trong đầu Chiết Nhan đang tràn ngập loại hình ảnh nào, không khỏi đỏ mặt, dục niệm trong lòng nháy mắt dâng lên, một phát không thể vãn hồi. Bạch Chân lấy lại bình tĩnh, vuốt đầu tiểu phượng hoàng, lảng sang chuyện khác: "Đặt tên cho chúng nó đi?"
"Cái gì?" Chiết Nhan bị câu hồn phát ngốc, phản ứng có chút trì độn.
Bạch Chân giơ nắm tay che khóe miệng đang cong lên: "Lấy tên cho tiểu phượng hoàng và tiểu hồ ly."
"À... tên..." Chiết Nhan hít sâu rất nhiều lần mới khó khăn lắm ổn định được con ngựa hoang càng lúc càng điên cuồng trong ngực, đứng đắn nói: "Ngươi quyết định đi, ta bây giờ không tập trung suy nghĩ nổi, không nghĩ ra được cái gì cả."
"Được thôi." Bạch Chân không chút nào có cảm giác tội lỗi khi nhiễu loạn người ta, chống cằm suy tư một lát, thử nói: "Tiểu phượng hoàng gọi Chiết Chiết, tiểu hồ ly tên Nhan Nhan, thế nào?"
"Vì sao?" Chiết Nhan nhấp môi cười, cố ý hỏi: "Có phải ngươi vẫn luôn muốn gọi ta như vậy, nhưng lại ngượng ngùng, đúng không?"
Bạch Chân cũng không phản bác, vô cùng thản nhiên: "Trong đầu đột nhiên chỉ nghĩ ra được hai chữ đó... Nhưng gọi vậy đúng là không thuận miệng lắm, đổi cái khác đi."
Hai tiểu linh sủng này sớm muộn cũng có ngày bị người khác thấy, chàng không thể chịu đựng được người ngoài cũng gọi như vậy, nghiêm túc nghĩ nghĩ, giải quyết dứt khoát: "Nếu không gọi Nghiêu Nghiêu với Lung Lung đi."
Chiết Nhan sao cũng được.
"Chân Chân..."
"Ừ?"
Chiết Nhan nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn một tay ấn người ta nằm xoài ra đất, cúi đầu hôn lên môi chàng, thở dài: "Ai bảo ngươi trêu chọc ta, ta không thể bình tĩnh nổi."
Bạch Chân đột nhiên không kịp phòng ngừa bị ấn gục, lại bị hôn vừa vặn, đầu còn choáng váng, chưa kịp nghĩ xem đón ý nói hùa với Chiết Nhan thế nào đã bị một tiếng kinh hô ngắn ngủi mà áp lực cách đó không xa làm giật mình, nghiêng đầu xem, chỉ thấy Tất Phương đang giơ tay bịt miệng Mê Cốc, hai người đại kinh thất sắc cứng đờ như trời trồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT