Công việc sửa chữa phủ đệ tiến hành đâu vào đấy, Đông Hoa chậm rãi bình tĩnh lại, lúc này mới hồi tưởng từng câu từng chữ của Bạch Chân: "Không biết mặt mũi của Đế Quân đáng giá bao nhiêu? Có thể đền mạng không?"

Không phải ngài tự cao tự đại. Đã từng làm chủ thiên địa, nắm quyền sinh sát trong tay, vài phần mặt mũi có đền được một mạng người hay không ngài không biết, nhưng ngài muốn bảo vệ, ngài muốn lấy mạng, Tứ Hải Bát Hoang không mấy ai có thể trái ý ngài.

Thế nhưng rất không khéo, lão phượng hoàng nửa thần nửa ma Chiết Nhan kia chính là một trong số những sự tồn tại hiếm hoi mà ngài không thể mảy may lay động, Bạch Chân lại là người được lão phượng hoàng kia đặt trên đầu quả tim, là uy hiếp, cũng là điểm mấu chốt. Phượng hoàng chọc được, Bạch Chân lại không thể động vào, cho dù tạm thời không đề cập tới những việc đó, chỉ riêng sự tình liên quan đến Phượng Cửu, mặt mũi của ngài cũng không đáng một đồng rồi.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là "đền mạng"! Hai chữ này nghiêm trọng cỡ nào!

Bạch Chân từ nhỏ được Chiết Nhan nuông chiều đến vô pháp vô thiên, lúc còn là đứa nhóc choai choai đã thích làm hại Bát Hoang, nhờ được Chiết Nhan cực kỳ che chở, hỗn thế tiểu ma vương này không chỉ không phải chịu một chút giang hồ hiểm ác, thậm chí ngay cả một câu trách cứ của cha mẹ cũng không rơi vào tai. Mấy năm nay từ từ bình ổn thành thục, chưa bao giờ là bởi vì hối cải hướng thiện, mà chỉ là làm càn quá nhiều năm tháng, rốt cuộc cảm thấy không thú vị nữa.

Người như vậy, sẽ bởi vì cháu gái bị ức hiếp mà động thủ hoàn toàn không kỳ quái, Bạch Thiển được Bạch Chân thân truyền, càng không cần nhiều lời. Đông Hoa thầm biết hai người này bất mãn với mình đã lâu, bởi vậy đối với xung đột lần này, ngài càng có xu hướng tin đó chỉ là một loại phương thức hai huynh muội kia phát tiết phẫn uất, cho rằng trận phát tiết đơn thuần này sẽ một vừa hai phải. Thế cho nên lúc Bạch Chân làm trò trước mặt mình hung hăng ném văng Tri Hạc ra, lần đầu tiên thật sự cảm nhận được bị nhục nhã, làm ngài thẹn quá thành giận với Bạch Chân được một tấc lại muốn tiến một thước, nhất thời xem nhẹ lời trong ý ngoài đầy nghiêm trọng của đối phương.

Giờ khắc này bình tĩnh tâm tình ngẫm lại, hai chữ "đền mạng" chỉ sợ không phải là nói chuyện giật gân.

Nghĩ đến đây, Đông Hoa lòng nóng như lửa đốt, vội sai người gọi Tư Mệnh đang đảm nhiệm việc trông coi đến, Tư Mệnh vội vàng tới rồi, ngài lại muốn nói lại thôi, chần chừ nửa ngày mới ấp a ấp úng: "Ngươi và Phượng Cửu luôn luôn giao hảo, lần này nàng bị Tri Hạc lỡ tay làm bị thương, về lý ngươi phải đi thăm."

Cũng đến giờ khắc này, Đông Hoa mới thật sự ý thức được trong lòng mình có Phượng Cửu.

Tư Mệnh: "..." Thật không dám dấu diếm, ta sợ bị tội liên đới!

"Thuận tiện cũng thay bản quân tạ lỗi, là bản quân không biết quản giáo." Đông Hoa tin chắc cách làm này đặc biệt thoả đáng. Ngài lý lẽ rõ ràng như thế, hẳn có thể thoáng vãn hồi một chút thiện cảm không còn thừa bao nhiêu của mọi người Thanh Khâu với mình.

Tư Mệnh: "..." Bắt ta một người ngoài cuộc đi nhận lỗi thay thì thôi đi, còn thuận tiện?

Đông Hoa dặn dò: "Đi nhanh về nhanh."

Tư Mệnh gật đầu đáp lời, gánh vác sứ mệnh quang vinh thay chủ phân ưu đến Thanh Khâu.

Bạch Dịch vì hôn sự của con gái mà nhọc lòng đã lâu, thường xuyên lui tới Thanh Khâu, mấy ngày trước còn mang theo thê tử cùng tới động Hồ Ly, thứ nhất là muốn cho thê tử khuyên bảo Phượng Cửu thành thật đi xem mắt với người ta, thứ hai là hy vọng thê tử có thể làm bạn với mẫu thân...

Chưa từng nghĩ tới, hôn sự còn chưa có tin tức, nha đầu Phượng Cửu này đã lẳng lặng ném ra một đạo sấm sét kinh thiên.

Dưới sự xúi giục của Bạch Thiển và Bạch Chân, đêm hôm qua Phượng Cửu căng da đầu đúng sự thật thẳng thắn với người nhà chuyện mình có thai. Thật ra nàng đã tính toán kỹ, vận dụng lấy nhu thắng cương đến mức tận cùng, trực tiếp tìm tới mẫu thân và bà nội mình, đáng thương vô cùng khai ra sự thật, thành công nhờ vào sắc mặt tái nhợt giành được xử lý nhẹ nhàng.

Thông qua thê tử, mẫu thân thay phiên dẫn dắt khai thông, Bạch Dịch cũng không phát tác, nhưng một đêm này với Phượng Cửu mà nói thực sự rất áp lực. Nàng không phải thật sự có thể như gió thoảng mây bay, nội tâm sợ hãi vô thố chỉ có chính nàng biết, nhưng việc đã đến nước này, trừ thản nhiên chấp nhận, còn có thể thế nào nữa?

Một đêm qua đi, thể xác lẫn tinh thần Phượng Cửu đều mệt mỏi. Có lẽ nghĩ đến trong bụng còn một sinh mệnh, nàng cũng phá lệ quý trọng thân thể mình hơn, xốc lại tinh thần xong định ăn vài thứ bồi bổ nguyên khí.

Thần tiên không cần ăn uống, nhưng "ăn" là một thú vui của nhân sinh, ham muốn ăn uống vẫn phải có, đây cũng là bản năng của vạn vật sinh linh.

Phượng Cửu lắc lư một vòng trong phòng bếp nhỏ, thật sự không muốn tự tay làm. Nàng nhìn ra ngoài, trong lòng không khỏi nghi hoặc, đã gần trưa rồi, lẽ ra Mê Cốc phải sớm mua đồ ăn về nấu cơm rồi chứ? Hôm nay lại không thấy bóng dáng đâu, đúng là kỳ lạ.

Tìm sang phòng Mê Cốc gõ cửa, bên trong lại đi ra một con Tất Phương điểu, Phượng Cửu kinh ngạc: "Tất Phương, sao ngươi lại ở đây?"

Tất Phương mặt không cảm xúc, lời ra kinh người: "Đêm qua ta tá túc ở đây."

Phượng Cửu: "..." Động Hồ Ly cách rừng đào mười dặm có xa lắm không?

Mê Cốc nghe thấy động tĩnh, chui từ trong phòng ra, cũng chưa ai nói cái gì, nhưng mặt hắn lại đỏ lên, cuống quýt giải thích: "Là vì đêm qua không biết tại sao Chiết Nhan Thượng Thần phong rừng đào, Tất Phương không vào được, mới tới chỗ ta tá túc một đêm." Hắn nhớ lại lần trước tới rừng đào lấy Đào Hoa Túy cho cô cô, cũng bắt gặp Tất Phương bị nhốt ngoài kết giới, đau lòng cực kỳ, không khỏi tò mò: "Sao Chiết Nhan Thượng Thần hay thích phong rừng đào vậy?"

Vì sao á? Còn có thể là vì sao nữa! Phu phu chính thức ân ái, buổi tối ngoại trừ phiên vân phúc vũ ra, còn việc gì khác không thể cho ai biết sao?

Theo lời Mê Cốc nói, loại chuyện này không phải một lần hai lần. Phượng Cửu không khỏi cứng họng, nàng có chút không thể nhìn thẳng vào rừng đào nữa, ngày sau lại đi, sợ là ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.

Nhưng... Phượng Cửu đột nhiên nhanh trí, lập tức hỏi: "Ngươi là một con Tất Phương điểu, tùy tiện tìm cái cây ngủ là được rồi, còn phải vòng vèo một chuyến tới động Hồ Ly tá túc sao?"

Ai ngờ Tất Phương đúng lý hợp tình: "Có giường để ngủ, vì sao phải ngủ trên cây?" Lời vừa thốt ra, y bỗng nhiên ý thức được Mê Cốc chính là một tiểu mộc tinh, tức khắc chuyển lời, ý tứ mơ hồ: "Ta cũng không phải cây nào cũng ngủ được."

Mê Cốc đứng bên cạnh gật gật đầu, có vài loài chim rất kén chọn cây cối. Tục ngữ còn nói, chim khôn lựa cành mà đậu, Tất Phương là một con chim ưu tú, tất nhiên không phải cây nào cũng có thể được y ưu ái, hơn nữa, ngủ trên cây quả thực không thoải mái bằng ngủ trên giường.

Phượng Cửu lại híp mắt: "Trong phòng Mê Cốc chỉ có một cái giường, các ngươi..."

"Tiểu điện hạ!" Ửng đỏ trên mặt Mê Cốc vất vả lắm mới tiêu tán bớt lại tụ lại: "Việc này... Việc này cũng không có gì mà, ta đâu phải con gái!"

"Thế đạo bây giờ, nam tử càng phải tự bảo vệ chính mình nha." Phượng Cửu tấm tắc lắc đầu: "Nhớ trước đây, tiểu thúc ta chính là bị lão phượng hoàng Chiết Nhan kia ngủ từ nhỏ đến lớn như vậy đấy..." Cuối cùng chẳng phải thành công biến danh từ ngủ thành động từ sao?

"Chúng ta không phải..." Mê Cốc nói không ra lời, xấu hổ hận không thể chui xuống đất.

Thực ra đêm qua Tất Phương là muốn ngủ dưới đất, nhưng Mê Cốc cảm thấy không ổn, sao có thể để khách ngủ dưới đất được? Huống hồ còn là người làm hắn có chút động tâm! Nhưng Tất Phương cũng không đồng ý để hắn ngủ dưới đất, hai người giằng co cả buổi, cuối cùng vẫn là Tất Phương không câu nệ tiểu tiết, túm cánh tay lôi người lên, cứ thể ngủ chung một giường. Mê Cốc cũng thấp thỏm hồi lâu mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, đến khi mặt trời lên cao mới dậy, lại ngượng ngùng xoắn xít một hồi liền đến canh giờ này.

Tất Phương cũng rất quẫn bách, như thể chút tâm tư bị vạch trần vậy.

Đang hết sức xấu hổ, bên dưới thuộc hạ tới báo, nói là có người phát hiện một con sói con bị thương, nhìn có chút giống Huyền Thương tộc ở núi Lang Nha cách vách. Lang Nha và Thanh Khâu từ trước đến nay nước giếng không phạm nước sông, thế của Huyền Thương Lang tộc tuy không lớn bằng Cửu Vĩ Hồ tộc, nhưng trong Tứ Hải Bát Hoang cũng có chút địa vị, hiện giờ có sói con bị thương ngã vào địa giới Thanh Khâu, nếu không biết rõ ngọn nguồn, e sẽ mang tai mang tiếng, cũng dễ dẫn tới một ít tranh chấp không đáng có.

Hiện tại Thanh Khâu đa phần do Phượng Cửu chủ sự, người phía dưới không dám tự tiện chủ trương, liền tới tìm nàng xử lý. Người tới chắc đã tìm trong động Hồ Ly một vòng, có chút thở hổn hển: "Điện hạ, con sói con kia hình như bị thương khá nặng, nếu chẳng may chết ở Thanh Khâu chúng ta, xử lý hậu sự không khỏi có chút phiền phức."

Phượng Cửu sờ sờ bụng, lúc gần đi còn đặc biệt phân phó Mê Cốc làm đồ ăn đưa đến đại điện.

Đợi người đi xa chút, Mê Cốc mới dịch đến cạnh Tất Phương, cúi đầu nhỏ giọng: "Ngươi ở lại ăn cơm đã rồi hẵng đi?"

Tất Phương tất nhiên cầu mà không được: "Ừ, ta đi mua đồ ăn với ngươi."

Tư Mệnh đến đúng lúc gặp Mê Cốc và Tất Phương đi mua đồ ăn về, vừa trông thấy Tất Phương, vẻ mặt Tư Mệnh nháy mắt đọng lại. Tất Phương ở đây, vậy đôi phu phu của rừng đào mười dặm kia... tám chín phần mười là cũng ở đây. Hắn sợ bị giận cá chém thớt, người sáng mắt không nói tiếng lóng, hắn sợ cực kỳ!

Lúc Tri Hạc bị Bạch Chân ném văng ra kia, hắn nhìn cũng thấy đau.

Đang lúc Tư Mệnh suy xét xem có nên theo đường cũ quay về ngày khác lại đến không, hắn đã bị phát hiện.

"Tư Mệnh Tinh Quân?" Mê Cốc vác giỏ rau từ xa tới: "Ngài đến tìm tiểu điện hạ sao?"

"À, đúng! Tiểu điện hạ hôm qua vô ý ngã bị thương, tiểu tiên đặc biệt tới thăm." Tư Mệnh ngượng ngùng cười, chột dạ nói: "Có điều Tất Phương đã ở đây, hẳn là Chiết Nhan Thượng Thần và Bạch Chân Thượng Thần cũng có mặt, ta không nên quấy rầy, ngày khác lại đến."

Chiết Nhan Thượng Thần hắn không sợ. Chiết Nhan Thượng Thần luôn luôn khinh thường động thủ, hơn nữa chỉ cần chuyện không liên quan đến Bạch Chân, ngài ấy vẫn rất thấu tình đạt lý, tuyệt đối sẽ không gây phiền toái cho một người vô tội là mình đây. Nhưng tính tình của Bạch Chân Thượng Thần, một lời không hợp liền động thủ, hắn thật sự không dám đi tìm xúi quẩy.

"Tiểu điện hạ ngã bị thương?" Mê Cốc không biết việc này, Tất Phương cũng chưa nhắc tới cho hắn: "Nhưng vừa nãy thấy người vẫn bình thường, không giống như bị thương..." Lúc ấy hắn xấu hổ, cứ vùi đầu xuống, không để ý đến sắc mặt Phượng Cửu thế nào, nhưng thấy nàng có thể đi đứng bình thường, còn có tâm tư trêu chọc mình, liền cho rằng không đáng ngại: "Tứ thúc bọn họ không ở đây. Vừa nãy có người mang về một con sói con bị thương, tiểu điện hạ đến đại điện rồi."

"Vậy làm phiền tiểu tiên quân dẫn đường." Tư Mệnh lúc này mới yên tâm. Có điều nghe Mê Cốc ngụ ý, Phượng Cửu tiểu điện hạ cũng không đáng ngại, vậy huynh muội Bạch Chân làm loạn ở Thái Thần cung là vì sao?

Trong đại điện đã tụ không ít người, sói con hấp hối, đại phu đang không biết làm thế nào. Ban nãy xử lý miệng vết thương không cẩn thận đánh thức sói con,mlúc này tuy suy yếu, nhưng vẫn cảnh giác mà nhìn chằm chằm bốn phía, bất cứ ai tới gần cũng nhe răng nanh ra.

Tư Mệnh lướt qua đám người ngó vào, thoáng chốc hai mắt sáng lên: "Tiểu điện hạ, đây là..." Thăm bệnh gì đó, hắn quên rồi!

Tư Mệnh có một niềm yêu thích không muốn người khác biết: hắn thích lông xù xù, đặc biệt là loại lông xù xù hung dữ này. Hơn nữa hắn nằm mơ cũng muốn có một con thú cưng hung dữ nhưng bảo vệ chủ, lúc mềm mại còn có thể làm nũng. Vật nhỏ trước mắt đây quả thực chính là đúc khuôn từ đầu quả tim của hắn.

"Tư Mệnh? Sao ngươi lại tới đây?" Phượng Cửu đỡ trán thở dài, lời ít ý nhiều thuật lại sự tình một lần. "Nếu thật sự không được, thì cứ sai người đưa trở về đi. Sống hay chết đều do số trời, không cần Huyền Thương Lang tộc kia tri ân báo đáp, chỉ cần đừng bất phân xanh đỏ đen trắng hắt nước bẩn vào Thanh Khâu ta là được rồi."

Một thị tộc nho nhỏ, ứng phó cũng không khó mấy, chỉ là Thanh Khâu từ trước đến nay vô tranh với đời, chán ghét phiền toái nhất.

Cũng không biết sói con bị câu nào kích thích, giãy giụa bò dậy muốn chạy, chưa đi được hai bước lại ngã về, máu chảy đầy đất.

Tư Mệnh nhìn không được, bước tới, một tay ấn nó xuống, sói con gầm gừ cắn một cú vào cổ tay hắn, răng nanh bén nhọn đâm thật sâu vào da thịt, hắn lại như vô tri vô giác, một bàn tay bịt lên vết thương ghê người trên ngực nó, linh lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào, nhẹ giọng trấn an: "Đừng sợ, một lát thôi là không đau nữa."

Sói con nhìn chằm chằm góc nghiêng của Tư Mệnh, chậm rãi nhắm mắt lại, cuối cùng chống đỡ không nổi ngất đi, đại phu nhân lúc này rửa sạch miệng vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại. Tư Mệnh thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng kéo cổ tay trong miệng nó ra, vết thương trên cổ tay ào ạt máu tươi, tưởng như lúc này hắn mới thấy đau đớn, hơi hơi nhăn mày, giơ tay thi pháp cầm máu.

Đại phu băng bó cho Tư Mệnh, nhìn sói con vẫn cuộn tròn trên mặt đất không nhúc nhích, hờ hững nói: "Con sói này bị thương tâm mạch, lại mất máu quá nhiều, trước mắt tuy đã cầm máu, nhưng có thể sống hay không còn chưa biết."

Nghe vậy Tư Mệnh nheo mắt, trái tim hẫng một nhịp, giơ tay lên, vô cùng thương tiếc: "Nếu nó không thể sống, cổ tay này của ta chẳng phải là đổ máu uổng một hồi?"

Đại phu chân thành nhìn hắn: "..." Thế nên, ngài tội gì phải thế?

Tư Mệnh ngồi xổm xuống sờ sờ lỗ tai nhòn nhọn của sói con, ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Cửu: "Tiểu điện hạ, để vật nhỏ này lại Thanh Khâu dù sao cũng phiền toái, không bằng cho ta đi?"

"Ngươi chắc chứ?" Phượng Cửu có chút do dự, dù sao đây cũng không phải thứ gì bình thường: "Đây chính là Huyền Thương Lang, có bộ lạc và gia tộc của chính mình, ta sợ nếu nó xảy ra chuyện gì trong tay ngươi sẽ cho ngươi thêm phiền toái. Không bằng vẫn nên nhân lúc còn sớm, sai người đưa về Lang Nha đi?"

Tư Mệnh nhẹ nhàng ôm vật nhỏ vào ngực, chung quy không thể nhẫn tâm: "Ta mang nó đến rừng đào mười dặm tìm Chiết Nhan Thượng Thần, chờ vết thương của nó lành rồi sẽ cho nó tự quyết định là đi hay ở."

Phượng Cửu sửng sốt một chút: "Ý của ngươi là..."

"Ừm, nếu cứu sống được, ta muốn cầu Đế Quân thu nó vào dưới tòa, nếu nó sẵn lòng ở lại." Làm đệ tử dưới tòa của Đế Quân, Huyền Thương Lang tộc sợ là cầu mà không được. Tư Mệnh là tâm phúc thân cận nhất của Đông Hoa, ân điển này vẫn có thể lấy được.

"Vậy được rồi." Đã không còn nỗi lo về sau, Phượng Cửu đương nhiên không hề do dự; "Nhưng mà..."

"Tiểu điện hạ có chuyện cứ nói thẳng, không sao."

"Không có gì, ngươi mang nó đến rừng đào thử thời vận trước đi."

"A?" Nhất thời Tư Mệnh không thể lý giải được, "thử thời vận" cụ thể là ý gì?

Phượng Cửu muốn nói lại thôi, định ngừng lại nói: "Nếu tiểu thúc của ta còn ngủ, Chiết Nhan sẽ không cho phép ngươi đi vào."

Đêm qua đã phong rừng đào rồi, cả Tất Phương cũng bị nhốt ngoài cửa, hẳn là lăn lộn rất tàn nhẫn, canh giờ này chưa chắc tiểu thúc nàng đã thức dậy. Nếu tiểu thúc nàng còn ngủ, Chiết Nhan tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai đi vào quấy rầy thúc ấy.

Tư Mệnh định nói không đến mức đó, nhưng nghĩ lại, người khác có lẽ không đến mức, nhưng Chiết Nhan vì Chân Chân nhà hắn, chuyện hoang đường nào cũng có thể làm được.

Đúng là không đến mức, rừng đào giờ khắc này đang mở rộng cửa, nhưng một màn xuất hiện trước mắt Tư Mệnh kia lại làm hắn có chút không nỡ nhìn thẳng.

Đường đường Chiết Nhan Thượng Thần, đang ôm Chân Chân nhà hắn đút mật hoa như dỗ trẻ con, đút một miếng hôn một cái, còn thấp giọng gọi Chân Chân, bảo bối,... Bạch Chân vành mắt hồng hồng, mỗi lần Chiết Nhan lấy lòng đều hừ hừ cái mũi không thèm để ý, đôi tay lại túm chặt xiêm y của Chiết Nhan không buông, nhìn qua thì có vẻ không tình nguyện, thực chấn lại dính người rất chặt.

Tư Mệnh có chút xem không hiểu, hóa ra Bạch Chân Thượng Thần không sợ trời không sợ đất, đối mặt với Đế Quân cũng không chút nào mất uy thế, trong lén lút lại mềm mại đến vậy sao?

Chiết Nhan giấu Bạch Chân vào lòng, chặn lại tầm mắt của Tư Mệnh, tức giận nói: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Tư Mệnh vội cúi đầu: "Xin Chiết Nhan Thượng Thần cứu mạng!"

Bạch Chân dựa cằm vào bả vai Chiết Nhan, nhìn về phía cục lông đen tuyền Tư Mệnh đang ôm kia, lạnh như băng hỏi: "Nó sắp chết rồi à?"

"Vâng, nghe nói bị thương tâm mạch, lại mất máu quá nhiều..."

Bạch Chân cọ cọ lỗ tai Chiết Nhan: "Cứu không?"

Chiết Nhan cười khẽ: "Nghe ngươi."

"Ừm, cứu đi." Bạch Chân không chút để ý: "Con sói con kia nhìn rất thuận mắt."

Chiết Nhan không vui: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta yêu ngươi nha." Đại khái là bị Chiết Nhan dọa sợ, Bạch Chân lúc này đặc biệt ngoan, cũng dễ dàng mềm lòng nhất.

Chiết Nhan tức khắc mặt mày hớn hở, cẩn thận đỡ Bạch Chân đứng dậy, phân phó Tư Mệnh bế sói con tới đây.

Cứu chữa một con sói con gần chết, với Chiết Nhan mà nói không có gì khó khăn, chỉ là trong lúc khám, Bạch Chân vẫn luôn bắt lấy tay áo Chiết Nhan một tấc cũng không rời, thật sự làm Tư Mệnh nhìn không nổi. Hắn vẫn luôn cho rằng giữa hai người này, dính người nhất chính là Chiết Nhan Thượng Thần, đến hôm nay hắn mới phát hiện ánh mắt mình quá vụng về. Độ dính người của Bạch Chân Thượng Thần so với Chiết Nhan Thượng Thần, chỉ có hơn chứ không kém!

Thuốc do Chiết Nhan chính tay điều chế đều là cực phẩm, hắn đưa cho Tư Mệnh ba viên thuốc có tác dụng bổ máu dưỡng cơ, nắn gân động cốt xong liền tống cổ đi, tiếp tục ôm Bạch Chân quấn quýt.

Những lời đó của hắn thật sự quá tàn nhẫn, từng câu từng chữ đâm vào lòng Bạch Chân, làm hắn phải dùng hết tất cả dịu dàng và kiên nhẫn mới có thể nhanh chóng xoa dịu Bạch Chân nhất thời yếu ớt và bất an. Khúc mắc vừa giải, tương lai của họ, đã không còn gì phải lo lắng.

Tư Mệnh vừa về đến Thái Thần cung, chưa kịp dàn xếp cho sói con liền bị Đông Hoa gọi đi, hỏi hắn: "Thương thế của Phượng Cửu thế nào?"

Tư Mệnh lập tức nghẹt thở. Đúng rồi, chuyến này hắn tới Thanh Khâu là vì thăm thương thế của Phượng Cửu tiểu điện hạ, lại thuận tiện thay Đế Quân nhận lỗi tạ lỗi, nhưng mà... Hắn quên sạch không còn một mảnh, thậm chí không biết sống chết ghé qua rừng đào mười dặm. Cũng may Bạch Chân vẫn chưa giận cá chém thớt với hắn, Phượng Cửu cũng còn tung tăng nhảy nhót. "Đế Quân đừng lo, Phượng Cửu tiểu điện hạ không đáng ngại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play