Bạch Chân theo bản năng cọ cọ lồng ngực ấm áp, một bàn tay ôm lấy vòng eo đang dán chặt vào mình, mượn lực đem toàn thân rúc sâu vào lồng ngực quen thuộc thêm vài phần, cảm nhận được đối phương thuận theo mà ôm mình chặt hơn, trong cổ họng càng cầm lòng không được mà phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
"Dậy rồi à?" Chiết Nhan cúi đầu đặt lên thái dương Bạch Chân một nụ hôn mềm mại, bàn tay ở phía sau lưng chàng nhẹ nhàng vỗ: "Ngoan, muốn ngủ tiếp một lát không?"
Trán Bạch Chân dán bên cổ Chiết Nhan, đầu hơi lắc lắc, tóc mềm cọ qua làm Chiết Nhan ngứa ngáy, hắn hơi siết chặt tiểu hồ ly trong ngực, không ngờ lại thít ra một tiếng cười thanh thúy lại hơi mang khàn khàn.
"Nhẹ chút đi." Bạch Chân lúc này mới mở to mắt, thu hồi tay bên hông Chiết Nhan, cách ra một khe hở giữa hai thân thể kề sát, ngón tay mảnh khảnh theo ngực bò lên yết hầu Chiết Nhan nhô lên, ấn ấn đùa giỡn trêu chọc, vui cười nói: "Còn chưa thành thân đâu, ngươi đã định mưu sát thân phu rồi phải không?"
"Nói hươu nói vượn, nên phạt." Chiết Nhan nắm lấy móng vuốt hồ ly đang châm ngòi thổi gió trên yết hầu, xoay người đè người kia dưới thân, cúi đầu cắn đầu lưỡi tiểu hồ ly chuyên thích gây chuyện thị phi kia, cắn đủ rồi mới ngậm vành tai chàng, sửa đúng: "Ta chỉ biết mưu gian phu, nhớ kỹ chưa, phu quân?"
"..."
Một tiếng "phu quân", khiến cả người lẫn tim Bạch Chân như tan thành nước, mơ mơ hồ hồ mà trực tiếp xem nhẹ nửa câu đầu huân ngôn ô ngữ của Chiết Nhan, đầy đầu óc chỉ quanh quẩn hai chữ "phu quân" cùng hơi thở nóng rực của Chiết Nhan phả vào tai. Chàng chưa bao giờ biết, hai chữ bình phàm như thế, từ trong miệng Chiết Nhan nói ra lại dễ nghe êm tai đến vậy.
Thẳng đến khi hạt đậu đỏ trước ngực truyền đến một luồng khoái cảm quen thuộc, Bạch Chân rốt cuộc mới thu hồi ý thức suýt nữa sa đọa vào hai chữ kia cùng nụ hôn của Chiết Nhan. Chàng vội vàng duỗi tay túm chặt cánh tay Chiết Nhan, giãy giụa đẩy hắn ra một ít: "Ngươi làm gì đó? Hôm qua đòi nhiều lần vậy rồi còn chưa đủ sao?"
"Chưa đủ, như thế nào cũng không đủ!"
"Không được!" Đôi tay Bạch Chân chống lại Chiết Nhan đang bất chấp tiếp tục áp xuống ngực, đỏ mặt lẩm bẩm: "Ngươi đừng xằng bậy, ta còn đang khó chịu, nếu ngươi thật lòng thương ta thì đừng giày vò ta nữa!"
Kỳ thật mỗi lần xong việc Chiết Nhan đều cẩn thận bôi thuốc, bất luận đêm trước làm tàn nhẫn bao nhiêu, chỉ cần bôi thuốc do Chiết Nhan tỉ mỉ điều chế, không bao lâu nơi đó sẽ lại khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa được dược hiệu tẩm bổ còn có thể càng thêm trơn mềm thủy nhuận. Chàng nói khó chịu cũng chỉ là muốn Chiết Nhan đừng lăn lộn chàng nữa, chứ thực ra trừ eo còn hơi bủn rủn, thân thể đã không còn chút nào không thoải mái rồi.
Thuốc tự tay nghiên cứu chế tạo, cùng với có thể hàng đêm hưởng thụ thành quả, Chiết Nhan đương nhiên biết rõ tình trạng thân thể Bạch Chân hơn chính bản thân chàng: "Sẽ không đâu, sau khi ngươi ngủ ta đã bôi thuốc cho ngươi rồi, sẽ không khó chịu."
Ở bên nhau lâu như vậy, cứ việc bôi thuốc gì gì đó đối với bọn họ mà nói đã là chuyện thường ngày, nhưng lần nào Chiết Nhan cũng lặng lẽ làm những việc đó lúc chàng mệt đến kiệt sức mơ màng sắp ngủ, lúc này lại nghiêm trang nói ra như vậy, Bạch Chân khó tránh khỏi thẹn thùng: "Lão phượng hoàng không biết thỏa mãn! Tóm lại bây giờ không được, ta muốn đến Thanh Khâu xem Tiểu Ngũ..."
"..." Chiết Nhan lặp lại hít sâu ba lần, lúc này mới ổn định được dục hỏa bên trong: "Vậy ngươi cũng gọi ta một tiếng 'phu quân' đi. Ta nghe cao hứng sẽ buông tha ngươi."
"Mặt dày vô sỉ, còn chưa thành thân đâu!"
"Ngươi ta đã động phòng bao nhiêu lần rồi, phu phu sớm đã thành kết cục đã định, thành thân là chuyện sớm muộn, ta chẳng qua đòi danh phu phu với ngươi trước thôi. Chuyện tới hiện giờ rồi, ngươi còn không muốn thừa nhận ta sao?"
"Ngươi biết rõ ngay từ đầu ta cũng đã nhận định ngươi, sao còn nói lời này?" Bạch Chân cáu kỉnh phình phình mà trừng hắn: "Cố ý nói chọc tức ta đấy à?"
"Vậy ngươi cũng đừng thẹn thùng nữa, ta muốn nghe."
Biết rõ chàng thẹn thùng còn ép chàng như vậy, nhưng chàng vẫn cứ không thể nề hà. Bạch Chân buông lỏng lực trên đôi tay, tùy ý Chiết Nhan đè lên người mình, tiện cho chàng đem khuôn mặt nóng bỏng vùi vào lòng Chiết Nhan giấu đi: "... Phu... Phu quân!"
Giọng nói nghèn nghẹn từ trong lòng bay ra chạm vào màng tai Chiết Nhan, hắn trịnh trọng mà đáp lại: "Ơi, vi phu ở đây!"
Nghe thấy Chiết Nhan đáp lại, lỗ tai Bạch Chân hoàn toàn đỏ rực, trong lòng lâng lâng, ngọt ngào mà mềm như bông, nhịn không được phì cười: "Phu quân."
"Ơi, ta đây." Chiết Nhan thoáng ngồi dậy, Bạch Chân thuận theo mà lấy lòng hắn như vậy, lực nhẫn nại của hắn có hạn, cứ tiếp tục thế, hắn sợ mình cuối cùng sẽ cầm giữ không được, không ngờ Bạch Chân luôn miệng nói đừng bỗng duỗi tay ôm lấy cổ hắn không cho hắn rời đi. Nhất thời hắn không rõ tiểu hồ ly có ý đồ gì: "Làm sao vậy?"
Bạch Chân rướn lên gặm cắn cằm hắn: "Làm đi!"
"Nhưng... Không phải ngươi nói muốn đi Thanh Khâu..."
"Cầu mà không được!" Chiết Nhan mạnh tay vói vào góc áo Bạch Chân, động tác ngoài miệng cũng lấy về quyền chủ động.
Lúc bọn họ tới Thanh Khâu, mặt trời đã ngả về tây, mà ngoài động Hồ Ly, một đám tiên sứ ở bờ sông Nhược Thủy lúc trước đang quỳ đầy đất, muốn mang tiên thể của Dạ Hoa về, tuy không đến mức đầu bù tóc rối, lại cũng đã mỏi mệt bất kham, thấy bọn họ tới, sôi nổi xốc lại tinh thần.
"Không phải bảo các ngươi đi về rồi à? Sao còn đến đây quỳ nữa?"
Tiên quân dẫn đầu sắc mặt hơi có chút khó xử, chần chừ đáp: "Bẩm Chiết Nhan Thượng Thần, việc này... Thiên Quân lệnh cho chúng ta mang tiên thể của Thái tử điện hạ về, đã có lệnh trong người, chúng ta sao dám tay không mà về? Nhưng cô cô... Haizz!"
Bạch Chân nhíu nhíu mày, hỏi: "Vậy các ngươi định quỳ suốt thế à?"
"Chúng ta biết cô cô cùng Thái tử điện hạ tình thâm như biển, nhưng thật sự là quân lệnh khó trái!" Tiên quân dẫn đầu xoa xoa mồ hôi trên thái dương, tình ý chân thành mà chắp tay khẩn cầu: "Thỉnh cầu nhị vị Thượng Thần hỗ trợ khuyên cô cô một chút. Chúng ta quỳ ngoài cửa quân sở của Nữ Quân Thanh Khâu thế này, cũng thật sự ảnh hưởng đến mặt mũi, nếu truyền ra, e là sẽ tổn hại thanh danh của Hồ tộc."
Quỳ như vậy hai ngày liền, cho dù bọn họ là thần tiên cũng chịu không nổi!
"Tiểu nha đầu này cứng đầu lắm! Giờ này sợ là ai khuyên cũng không nghe đâu."
Một đám tiên sứ đồng loạt tuyệt vọng: "Vậy... Biết thế nào cho phải?"
"Tìm người về truyền lời, nếu thật sự không được, bảo Thiên Quân tự mình tới đi. Trưởng bối của Dạ Hoa, có lẽ không đến mức bị nó chặn ngoài cửa." Chiết Nhan bỏ lại một câu không nhẹ không nặng, dắt Bạch Chân xoay người vào, bàn tay vung lên, lập tiên chướng quanh động Hồ Ly.
Chỉ còn lại chúng tiên sứ quỳ đầy đất, tuyệt vọng mà mắt to trừng mắt nhỏ. Cho bọn họ 120 lá gan cũng không dám mở miệng bảo Thiên Quân tự mình tới đâu!
Nguyên nhân chính là vì không có 120 lá gan, cho nên bọn họ chỉ phải quy quy củ củ mà quỳ suốt 10 ngày.
Bạch Chân nhìn Bạch Thiển thất hồn lạc phách nhốt mình trong phòng, đau lòng cực kỳ: "Rõ ràng hai người yêu nhau như vậy, đã trải qua tử biệt, vậy mà ngay cả thi thể cũng không giữ lại được, nói chi là chuyện xa xỉ nhất bên nhau."
"Bởi vì Dạ Hoa là Thái tử Thiên tộc, mà Tiểu Ngũ là Nữ Quân Thanh Khâu, thân phận của họ cao cao tại thượng, đã định sẵn thân bất do kỷ(*)." Chiết Nhan cầm lấy bàn tay Bạch Chân đang siết chặt, nhẹ nhàng bẻ ra ngón tay chàng, cùng chàng mười ngón đan vào nhau: "Tiểu Ngũ hiểu, cho nên con bé buông tay."
"Ta biết, ta chỉ là đau lòng cho nó."
Bạch Thiển và Dạ Hoa có đủ thân phận khiến người ngước nhìn, lại không đủ năng lực để không kiêng nể gì, cho nên nàng chỉ có thể lựa chọn thành toàn trách nhiệm, nhận thiệt thòi về mình. Nhưng Chiết Nhan thì khác, hắn có thân phận khiến người khác ngước nhìn, cũng có đủ năng lực để không kiêng nể gì, trừ Bạch Chân, không gì có thể trói buộc trách nhiệm của hắn, cho nên hắn có thể muốn làm gì thì làm, thản nhiên chiêu cáo với Tứ Hải Bát Hoang về tình yêu của hắn cùng Bạch Chân, cho dù phần lớn người khó có thể chấp nhận tình yêu giữa hai nam nhân, cũng sẽ không có ai dám nghi ngờ hắn. Địa vị của hắn trong Tứ Hải Bát Hoang, đủ để lay động thành kiến thế tục.
"Chân Chân, chúng ta tìm lúc nào đó bàn chuyện với cha mẹ ngươi, chọn ngày đi?"
Bạch Chân đập bàn tay đang cùng Chiết Nhan mười ngón giao nhau lên bàn đá, xấu hổ giận dữ nói: "Ngươi gấp cái gì? Bây giờ lôi việc này ra nói chẳng phải cố ý đả kích Tiểu Ngũ hay sao?"
"Ngươi cẩn thận chút, ngón tay có đau không?" Chiết Nhan vội buông lỏng ngón tay, cầm lấy bàn tay Bạch Chân nhẹ nhàng xoa: "Ta chỉ là muốn thương lượng trước, quyết định ngày mà thôi. Không vội thì không vội, ta cũng không phải không thể chờ, chỉ cần là ngươi, chờ bao lâu ta cũng cam tâm tình nguyện."
Hai bàn tay mười ngón đan vào nhau, ngón tay Bạch Chân xuyên qua khe hở ngón tay Chiết Nhan bao lấy mu bàn tay, mu bàn tay Chiết Nhan hạ xuống bàn đá không đập đến hắn, ngược lại đập đến ngón tay của Bạch Chân, huống chi ngón tay so với mu bàn tay yếu ớt hơn nhiều. Có điều Bạch Chân cũng sợ sẽ làm đau Chiết Nhan, trên tay vẫn không dùng lực quá mạnh, chàng cũng không phải tiểu nữ tử xương mềm thịt non chịu không nổi một chút va va đập đập. Nhưng Chiết Nhan phản ứng theo bản năng che chở chàng, cùng với lời ngon tiếng ngọt, làm toàn thân chàng yếu ớt như món đồ chơi làm bằng đường(*) mỏng manh, nhẹ nhàng chạm vào sẽ vỡ thành từng mảnh đường nhỏ vụn văng khắp nơi, vụn đường li ti lan tràn trong không khí, hương vị ngọt ngào tràn ngập toàn bộ không gian, càng làm ngón tay chàng vốn không có cảm giác gì bỗng dâng lên chút nóng rực đau nhức.
"Ta đau!"
"Đau?" Trái tim nhỏ của Chiết Nhan chợt thắt lại, nâng bàn tay kia đến bên miệng thổi thổi, chưa hết, còn hôn mỗi ngón tay một lần: "Còn đau không? Ngươi xem ngươi này, không đồng ý thì không đồng ý, nói là được rồi, động thủ làm cái gì? Tự làm đau mình rồi? Hình như hơi sưng... Đều tại ta, ta không nên nói lời kia, biết rõ ngươi sẽ bận tâm Tiểu Ngũ, nhưng ta vẫn nhịn không được muốn sớm ngày cùng ngươi danh chính ngôn thuận... Không được, trở về ta phải bôi thuốc cho ngươi, đập vào đầu ngón tay là đau nhất, bàn đá này còn cứng như vậy, lỡ móng tay tụ máu bầm thì phiền toái..."
"Ta không đau, không đau, ta là lừa ngươi thôi! Đừng chuyện bé xé ra to vậy! Ngươi thật sự coi ta là con búp bê sứ đấy à?" Bạch Chân vốn đang ung dung nghe Chiết Nhan lải nhải, kết quả Chiết Nhan càng nói càng khoa trương, ngược lại làm chàng ngượng chịu không nổi.
"Không đau thật chứ?" Chiết Nhan rốt cuộc chuyển sự chú ý từ ngón tay Bạch Chân lên mặt chàng, lại giơ bàn tay đang nắm lên trước mặt: "Ngươi tự xem đi, chỗ này hơi đỏ lên rồi này."
"Đó là ngươi siết đỏ, ta thật sự không đau. Ta cũng sợ sẽ làm đau ngươi, cho nên căn bản không đập mạnh."
"Nhưng rõ ràng ta xoa rất dịu dàng, chẳng lẽ ngón tay cũng sẽ thẹn thùng hay sao? Vậy thật là giống hệt Chân Chân."
"..." Chàng muốn nuốt lại câu vừa nãy còn kịp không?
Bạch Chân gân cổ đáp trả: "Đúng thế, ta thích nhìn bộ dạng ngươi đặt ta trên đầu quả tim đấy. Không vui hử?"
"Rất vui lòng, Chân Chân vui vẻ là được." Chiết Nhan dán đến bên tai Bạch Chân, nhỏ giọng nói: "Ta cũng thích nhìn bộ dạng Chân Chân để ý ta như vậy, muốn cả đời nhìn ngươi như thế."
"... Kỳ thật, ta cũng không phải không muốn sớm ngày thành hôn với ngươi, chỉ là chờ một chút đi, chờ Tiểu Ngũ khá hơn rồi nói, được không?"
"Được, ta nghe ngươi hết."
Nhưng họ đều không ngờ, một lần chờ đợi này, dài suốt ba năm. Chẳng qua Tiên giới hàng tỉ năm tháng vô tận Hồng Hoang, ba năm thoảng qua, bất quá một cái búng tay chớp mắt thôi.
Ba năm này, Bạch Chân vì giúp Bạch Thiển sớm buông xuống quá khứ, thường thường dẫn nàng vân du nhân gian tứ phương, xem tẫn phàm thế mấy phen xuân thu luân hồi, duyệt buồn vui, khuy ly hợp, một sớm tịch thế, một vòng hỗn độn, mất đi lại vào luân hồi, cái chết chỉ là bắt đầu một cuộc sống mới, không ai sẽ mãi dừng bước tại một điểm mà không tiến về phía trước.
Bạch Chân biết buông bỏ một người có bao nhiêu khó khăn, chàng cũng không phải muốn Bạch Thiển quên Dạ Hoa, chàng chỉ là hy vọng nàng không vây mình trong ác mộng Dạ Hoa hồn phi phách tán. Cũng may, ba năm lịch duyệt nhân thế thiên phàm đã có thành quả, khí sắc Bạch Thiển so với trước kia mất hồn mất vía đã khá hơn nhiều.
Bọn họ ở thế gian ngẫu nhiên gặp được A Ly đang đến Vô Vọng Hải tế bái Dạ Hoa. Lại nói, Bạch Thiển đến nay cũng chưa từng đi thăm Dạ Hoa, hiện giờ đi cùng A Ly, một nhà ba người có thể lại gặp nhau, cũng coi như là kỳ ngộ.
Đi dạo thế gian nửa ngày, lại đến Vô Vọng Hải thăm Dạ Hoa, có lẽ là người xưa đi vào giấc mộng mộng khó tỉnh, Bạch Thiển lại nổi hứng thú tưởng tiếp tục nghe một vở kịch nam hoàng lương mộng đẹp(*) lưu luyến hoàng hôn độ nhật. Thời gian tứ ca nàng dẫn nàng đi dạo đều là giành giật từng khắc từ chỗ Chiết Nhan, hơn nữa hoàng lương mộng đẹp kỵ người quấy nhiễu, nàng liền thuận nước đẩy thuyền 'đuổi' Bạch Chân về rừng đào.
"Tứ ca, hôm qua nghe xong một vở diễn còn chưa đã, huynh về rừng đào trước đi, muội đi xem diễn tiếp."
"Được, nhưng muội đừng mải nghe quá mà không nhớ ra đêm nay là đêm nào."
Bạch Chân cưỡi mây đi được nửa đường, đột nhiên bị người từ sau lưng ôm vào lòng. Chàng sớm đã phát hiện hơi thở của người nọ tới gần, chỉ là làm bộ mặt không đổi sắc đợi hắn tự động hiện thân thôi.
"Chiết Nhan Thượng Thần thật hứng thú, cũng thích đến thế gian nghe diễn à?"
"Đương nhiên là học được hứng thú từ người dung mạo đẹp nhất Tứ Hải Bát Hoang ngươi đây rồi."
Lúc chàng và Bạch Thiển ở tửu lầu nghe diễn, ngẫu nhiên gặp được một tiểu tiên hữu tìm bọn họ mượn ngân lượng thưởng cho gánh hát, lúc gần đi tiểu tiên hữu kia chặn họ lại hỏi riêng một câu chàng là người phương nào, Bạch Thiển thuận miệng đáp: "Vị này chính là con của Hồ đế, là người dung mạo đẹp nhất Tứ Hải Bát Hoang." Bây giờ những lời này lại bị Chiết Nhan lấy ra trêu chọc, cùng một từ ngữ, từ trong miệng Chiết Nhan thốt ra luôn có một loại ý tứ đặc biệt.
Bạch Chân xoay người ôm cổ Chiết Nhan: "Nếu ngươi đã ở đó, nên biết ta vẫn chưa nói nửa câu với cô gái kia. Cô ấy chẳng qua tò mò hỏi một câu thôi, không lẽ ngươi cũng muốn ghen?"
"Vậy sao cô ta không hỏi Tiểu Ngũ, cứ phải hỏi ngươi?"
"Có lẽ..." Bạch Chân ngẫm nghĩ, trả lời vô cùng chân thành: "Có lẽ vì dung mạo của ta tương đối đẹp."
"Ngươi đó." Chiết Nhan chọc chọc cái trán trơn bóng của chàng: "Thật muốn đem ngươi nhốt lại, không cho người khác thấy."
"Ta chưa làm gì hết."
"Gương mặt này của ngươi đặt vào đâu cũng là tai họa."
"Ta vẫn luôn rất tuân thủ phu đạo nha. Hơn nữa, người khác có tâm hay là vô tình ta có thể nhìn ra được, vị tiểu tiên hữu kia không có chút tâm tư dư thừa nào, cho nên ngươi cũng đừng ghen nữa."
"Ta biết." Nếu không phải nhìn ra người kia thuần túy chỉ mang tâm thái thưởng thức, hắn đã sớm lao ra biểu thị công khai chủ quyền. "Nhưng ta vẫn không thích người khác nhìn ngươi."
Bạch Chân nhoẻn miệng cười, rướn lên hôn hắn: "Vậy Chiết Nhan Thượng Thần, mời ngươi đem ta mang về nhốt lại đi."
"Vi phu cẩn tuân phu mệnh."
Trên đường về rừng đào, thiên tượng toàn là một mảnh điềm lành. Bọn họ còn đang suy đoán đột nhiên trời giáng điềm lành là dự báo hỉ sự gì, vừa đến rừng đào, còn chưa hạ xuống đất đã nhận thấy trong rừng đào xuất hiện một luồng tiên khí quen thuộc, tìm đến xem, là Dạ Hoa!
"Dạ Hoa?" Bạch Chân túm chặt cánh tay Chiết Nhan: "Ngươi thấy không? Là Dạ Hoa, ta không hoa mắt chứ?"
"Là hắn. Nếu không phải kế thừa nửa đời tu vi của Phụ Thần, với chút tu vi còn sót lại của Dạ Hoa lúc ấy, nguyên thần của hắn căn bản không đủ để có thể trấn áp chuông Đông Hoàng. Chỉ là ta không nghĩ tới nửa đời tu vi kia của Phụ Thần có thể tách khỏi nguyên thần của hắn, hoàn toàn thay thế nguyên thần hắn trở thành tế phẩm trấn áp chuông Đông Hoàng, cho nên, ta cũng cho rằng hắn đã hồn phi phách tán. Không ngờ, hắn vẫn có thể trở về."
Dạ Hoa ngẩng đầu ngước nhìn hai vị Thượng Thần đang ngừng giữa không trung: "Chiết Nhan Thượng Thần, Bạch Chân Thượng Thần, mấy năm không gặp, nhị vị vẫn khỏe chứ?"
"Khỏe, rất khỏe." Chiết Nhan nắm tay Bạch Chân chậm rãi hạ xuống đất: "Ngươi thì sao? Hoàn toàn khôi phục rồi chứ?"
"Đa tạ Thượng Thần lo lắng, ta đã không còn trở ngại nữa." Dạ Hoa nhìn hai người nắm tay mười ngón giao nhau, hỏi: "Thiển Thiển nàng... Có khỏe không?"
"Chờ gặp lại muội ấy ngươi tự hỏi muội ấy đi, ta đoán nó sẽ mừng đến mức không nhận ra là thực hay mơ nữa..." Bạch Chân đột nhiên vỗ đùi: "Đúng rồi, Tiểu Ngũ có lẽ còn chưa biết ngươi đã trở lại, ta đi nói cho nó."
Chiết Nhan nắm chặt tay chàng không bỏ, bất đắc dĩ nói: "Chân Chân, sao ngươi cứ lúc nắng lúc mưa vậy? Bảo Tất Phương đi là được rồi, hà tất vất vả ngươi bôn ba."
Thấy bọn họ như thế, Dạ Hoa sao còn không biết xấu hổ bắt Bạch Chân chạy chân: "Đa tạ ý tốt của Bạch Chân Thượng Thần, ta ở đây chờ nàng là được rồi. Ta tin nàng nhất định sẽ nhanh chóng quay lại."
"Nói cũng đúng, đã có người nói cho ngươi nó lập mộ chôn quần áo và di vật của ngươi ở đây, đương nhiên cũng sẽ có người nói cho nó biết ngươi đã tỉnh lại."
"Vậy ngươi cứ chờ đi, ta và Chân Chân còn có chuyện quan trọng phải làm."
"Hai vị Thượng Thần xin cứ tự nhiên."
"Chiết Nhan, chúng ta có chuyện quan trọng hồi nào?"
Chiết Nhan lôi kéo Bạch Chân hấp tấp chạy tới Thanh Khâu: "Hiện giờ Dạ Hoa đã trở lại, ngươi cũng không cần lo lắng hôn sự của chúng ta sẽ đả kích đến Tiểu Ngũ, cho nên ta nghĩ chọn ngày chi bằng nhằm ngày, hôm nay bàn với cha ngươi định ngày luôn."
"... Nhất định phải gấp vậy sao?"
"Đương nhiên rồi! Chẳng lẽ là ngươi còn định chờ muội muội ngươi xuất giá trước ca ca hay sao?"
Bạch Chân cảm thấy lý do của Chiết Nhan rất có sức thuyết phục: "Vậy ngươi nói ngày nào được?"
"Ba ngày sau."
"A? Nhanh vậy?" Bạch Chân hoảng loạn, lôi kéo tay áo Chiết Nhan lẩm bẩm: "Ta... Ta còn chưa chuẩn bị tốt đâu."
"Ngươi muốn chuẩn bị cái gì?"
"Ta... Không biết... Ta lại không có kinh nghiệm."
"Yên tâm, ngươi chỉ cần chuẩn bị tốt cùng ta nắm tay quãng đời còn lại thôi!" Chiết Nhan nhéo nhéo lòng bàn tay Bạch Chân, trấn an: "Chuyện khác giao hết cho ta là được."
"Ừm, ta đây cũng coi như 'chuyện khác' sao? Bởi vì ta phải đem chính mình danh chính ngôn thuận mà giao cho ngươi nha!"
"Ngươi đương nhiên không phải 'chuyện khác ', ngươi là báu vật duy nhất của ta!"
=====================
(*) thân bất do kỷ: người sống trong xã hội, nhiều khi phải làm những chuyện không theo ý muốn, không tự làm chủ được mà phải nghe theo sự sắp đặt, ý muốn của người khác - hoàn cảnh đẩy đưa
(*) đồ chơi làm bằng đường: một loại kẹo truyền thống của Trung Quốc, dùng đường nặn hình con người, trái cây, muôn thú, chim chóc,... tương tự như tò he bằng bột gạo của Việt Nam
(*) Giấc mộng hoàng lương: "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng.
Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng nấu còn chưa chín. Ý nói giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT