Gió nhẹ lành lạnh thổi lướt những cánh hoa đào bay múa, ánh hoàng hôn khắc lên chân trời, từng mảnh ánh nắng chiều đỏ rực dần buông xuống, chuẩn bị nghênh đón ánh trăng.
Tất Phương dựa cây đào ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu 45 độ nhìn lên không trung.
Chiều hôm cuồn cuộn, đọng trong đôi đồng tử buồn bã kia, làm phạm vi tám trăm thước chung quanh đều nhiễm một tầng sầu nồng đậm.
Mê Cốc vung vẩy nhánh cây tung tăng đi tới, suýt nữa bị khí chất đa sầu đa cảm này sợ tới mức lảo đảo rơi xuống đất.
"Tất Phương, sao ngươi không vào trong, lại chạy ra ngoài rừng đào thế này?"
Tất Phương nghiêng nghiêng đầu, vài cánh hoa trên đầu theo đó rơi xuống: "Ngươi tới đây làm gì?"
"À, cô cô muốn uống rượu, ta tới tìm tứ thúc lấy ít Đào Hoa Túy về."
Chuyện này chẳng phải nên hỏi chủ nhân của rừng đào, Chiết Nhan Thượng Thần hay sao?
"A... Điện hạ bây giờ không tiện, hôm khác ngươi lại đến đi." Tiện đà nghiêng đầu, tiếp tục 45 độ nhìn lên không trung.
"Tứ thúc không tiện à..." Mê Cốc gãi gãi cái ót, hỏi: "Vậy Chiết Nhan Thượng Thần có tiện không? Tìm Chiết Nhan Thượng Thần lấy cũng được."
Tuy khả năng không cho nhiều bằng tứ thúc, tốt xấu gì cũng lấy được một ít, nếu tay không trở về, không chừng sẽ bị cô cô cho một bài học.
"Chiết Nhan Thượng Thần cũng không tiện."
"A? Sao cũng không tiện? Bọn họ đang bận cái gì vậy?"
Tất Phương lại nghiêng đầu nhìn hắn, tức giận nói: "Ngươi không thấy ta đã phải chạy ra ngoài ngồi rồi à?"
"Thì sao?" Mê Cốc đọc được trong ánh mắt Tất Phương mấy chữ "Đừng có hỏi nữa", nhưng hắn thật sự không hiểu: "Bọn họ có việc thì liên quan gì đến ngươi phải ngồi bên ngoài?"
"..."
Bởi vì hai vị bên trong đang tiến hành công việc không thể miêu tả, cho nên hắn bị kết giới của Chiết Nhan Thượng Thần đuổi ra ngoài. Việc này có thể nói sao?
"À, bọn họ tương đối chú trọng riêng tư."
"Vậy à, vậy ngươi có thể... lấy giúp ta một ít trước không? Chờ bọn họ hết bận rồi ta lại đến tạ tội tiền trảm hậu tấu này với tứ thúc."
"Thanh Khâu các ngươi không có rượu à?"
Rượu trong hầm đó đều là bảo bối của điện hạ nhà mình, chính ngài ấy đưa ra là một chuyện, chưa được ngài ấy cho phép mà để người khác tùy ý ra vào hầm lấy rượu lại là chuyện khác.
Mê Cốc có chút nóng nảy: "Rượu của Thanh Khâu sao có thể so sánh với Đào Hoa Túy của Chiết Nhan Thượng Thần? Cô cô ngày thường quen uống Đào Hoa Túy, lúc này đang tâm tình không tốt, cũng không thể dùng những rượu đó lừa gạt được. Hai ngày trước người đi thế gian một chuyến, sau khi trở về không biết sao mà cứ thất hồn lạc phách, cơm cũng không ăn, cả ngày mơ màng hồ đồ, không phải ngủ thì là uống rượu. Rượu tiện đường mang về từ rừng đào đã uống hết rồi, bây giờ bảo ta mau lấy thêm về, bằng không ta cũng đâu muốn cất công đi một chuyến này."
Tất Phương từng vì Bạch Thiển mà chịu chút thương tình, nay vết thương tuy đã phần nào khép lại, nhưng chung quy cũng là người mình từng thích, trong lòng vẫn còn chút tình cảm. Bây giờ nghe thấy người kia như thế, cái gọi là chuyện nhỏ không tốn sức gì, có thể giúp thì giúp đi.
"Chờ đấy."
Tất Phương đứng dậy phủi phủi cánh hoa bay xuống trên người, thi pháp hóa ra một con tiểu linh điểu hình phượng hoàng, đôi cánh nhỏ vừa liệng lên, liền hoàn toàn đi vào kết giới không thấy bóng dáng.
Tiểu linh điểu kia là lúc Chiết Nhan nhàn tới không có việc gì dùng tiên pháp biến ra dỗ Bạch Chân chơi, ngày thường dùng để truyền lời, lúc không cần dùng thì ném ở chỗ Tất Phương nuôi. Bởi vì là linh khí của Chiết Nhan biến thành, hòa hợp với kết giới do Chiết Nhan tạo ra, kết giới kia tất nhiên sẽ không ra phản ứng bài xích, hiện giờ dùng để báo tin vào trong kết giới cũng tiện.
Mê Cốc đứng một bên khó hiểu: "Đây là...?"
"... Chiết Nhan Thượng Thần giăng kết giới, ngài ấy không thu, ai cũng không vào được."
"Oa, còn có kết giới! Vậy nhất định là chuyện cực kỳ cơ mật rồi. Lúc này tới quấy rầy, thật là ngượng ngùng!"
Tất Phương cười lạnh, "A..."
Không bao lâu, tiểu linh điểu bay ra, theo sau đó, trước mặt hai người hiện ra một vầng sáng màu vàng kim rồi dần dần thu nhỏ lại, cuối cùng bao phủ trong bán kính chừng năm mươi thước từ phòng ngủ chính.
"Đi thôi, Chiết Nhan Thượng Thần cho phép, ta mang ngươi đi lấy."
"Làm phiền."
Bạch Chân đã bị Chiết Nhan giày vò liên tiếp hai ngày. Từ sau khi Bạch Thiển rời rừng đào, hắn dỗ Bạch Chân uống thuốc xong liền lăn lên giường chưa từng bước xuống, như là muốn bù lại quãng thời gian ở Côn Luân Hư chăm sóc Mặc Uyên mà không được triền miên. Hai ngày này, bọn họ hoàn toàn dựa vào tiên khí luyện tịch cốc(*), không một hạt gạo vào bụng, Bạch Chân không phải bị giày vò đến hôn mê, thì là bị giày vò từ trong lúc hôn mê tỉnh lại.
Kỳ thật, cũng không thể trách Chiết Nhan. Bạch Chân dường như đang buồn bực cái gì, lúc đầu còn yên ổn, lăn lộn một hồi liền bất thường, ngày thường làm một hai lần đã ồn ào từ bỏ, lần này lại quyết muốn cùng Chiết Nhan đại chiến ba trăm hiệp, cho dù chỉ còn thừa một hơi, cũng thề phải dùng một hơi đó ép khô Chiết Nhan.
Chiết Nhan rốt cuộc đau lòng chàng, thường nhân lúc chàng chịu không nổi ngủ thiếp đi dùng An Thần thuật giúp chàng điều dưỡng, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ cho người ta xong lại bôi thuốc lên chữa sưng, một giấc ngủ dậy tất nhiên đã khôi phục hơn phân nửa nguyên khí, tiếp tục mây mưa triền miên. Thế cho nên ở trên giường mệt nhọc hai ngày, cũng vẫn giữ được sức lực, sơ sơ cũng đủ thỏa mãn dục vọng vàng son vững bền của Chiết Nhan.
Có lẽ vì trong lòng có tâm sự, lăn qua lộn lại như thế, chàng thế nhưng vẫn không phát hiện Chiết Nhan thừa dịp chàng tự nguyện nhào vào lòng mà lạt mềm buộc chặt, muốn nhận thì phải cho, trải qua một đoạn thời gian sung sướng ngày ngày sênh ca, đêm đêm sanh tiêu.
Hai người mới vừa kết thúc một hồi mây mưa, đang lúc ngừng chiến, nếu không ai tới cũng đừng hòng quấy rầy hắn.
Bạch Chân mềm mại mà gục lên ngực Chiết Nhan, toàn thân như một hồ nước lặng không gợn sóng, mềm nhũn đến kỳ cục, lại vẫn nhớ thương Đào Hoa Túy của mình.
"Tiểu Ngũ... đừng có dọn hết rượu trong hầm của ta đấy!"
"Có ta ở đây, ngươi còn sợ không có rượu uống sao?" Chiết Nhan nhẹ nhàng vỗ sống lưng Bạch Chân, cúi đầu thấy giữa mày chàng mấy ngày nay vẫn nhíu chặt, cái miệng nhỏ hơi hơi chu lên, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định hỏi: "Ngươi đang nghĩ cái gì?"
"Không có gì."
"Hửm?" Tay Chiết Nhan phía sau lưng lướt đến sau cổ chàng, hơi dùng lực xoa nắn vuốt ve, tựa như trấn an, lại tựa như khiêu khích, càng tựa như uy hiếp.
Bạch Chân lại rất hưởng thụ đụng chạm như vậy, lòng bàn tay to lực vừa phải xoa huyệt đạo kinh mạch sau cổ, giúp thư giãn thần kinh mỏi mệt, làm chàng thoải mái đến mức cầm lòng không nổi mà rên rỉ ra tiếng. Chiết Nhan thường xuyên xoa đầu chàng, hoặc là gáy, xoa ấn eo thon và hông mềm, ngẫu nhiên sẽ dùng bàn tay to nắm sau cổ ấn chàng vào lòng, lại trước nay chừng từng dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa ấn sau cổ chàng như vậy.
Chiết Nhan đương nhiên thấy được vẻ thỏa mãn trên mặt Bạch Chân, khóe miệng cũng không tự giác mang lên một chút ý cười.
"Thì ra Chân Chân thích như vậy!"
Gương mặt Bạch Chân vốn đang ửng hồng lại càng thêm hồng nhuận, vùi đầu vào cổ Chiết Nhan không lên tiếng.
"Chân Chân, nói cho ta, ngươi đang nghĩ cái gì."
"Ưm... hai ngày trước Tiểu Ngũ đến thế gian, nhìn thấy Dạ Hoa cùng một con rối giống hệt mẫu thân của Cục Bột Nhỏ rất thân thiết, muội ấy sợ Dạ Hoa cũng chỉ coi mình như thế thân của phàm nhân Tố Tố kia thôi."
Rõ ràng là cùng một người, thế thân ở đâu ra? Đương sự dù chưa nói rõ, nhưng thông minh như Chiết Nhan, sớm đã đoán ra bảy tám phần ái hận gút mắt này của bọn họ rồi.
"Người nhập luân hồi lịch kiếp, sớm đã không nhớ rõ chuyện cũ năm xưa. Người xưa không còn tình, người mới có nghĩa, về tình cảm có thể tha thứ."
"Ừm... Còn có Đông Hoa, biết rõ không thể có duyên phận với Phượng Cửu, cũng muốn nhập kiếp đến thế gian dây dưa với con bé một phen..." Bạch Chân thở dài một hơi, mày càng nhíu chặt: "Nhưng cố tình đầu thai thành đế vương, hậu cung ba nghìn giai lệ, con cái vô số, tiểu Phượng Cửu của chúng ta, dù được sủng ái cũng chỉ là một trong số đông đảo nữ nhân đó của hắn, cho dù trao trả chân tình, nhưng một đời ngắn ngủn kia, chung quy vẫn không thể làm được một đôi người."
"Đông Hoa dù sao cũng đã từng là chủ thiên địa, Tư Mệnh đương nhiên không thể để hắn tùy ý đầu thai vào nhà người thường. Vào luân hồi, thân phàm nhân, tâm phàm nhân, cùng bản thể đã là giống nhau, nhưng thực tế lại không giống nhau, không thể truy cứu quá sâu."
"Vậy còn ngươi?"
"Ta?"
Bạch Chân ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi chính là con phượng hoàng đầu tiên giữa trời đất này, từ khi sinh ra vừa thần vừa ma, lúc ngươi lịch kiếp tất nhiên cũng không thể để ngươi tùy ý đầu thai làm người thường chứ? Vậy ngươi là đế vương hay là hoàng thân quốc thích? Bất luận loại thân phận nào, nhất định cũng là thê thiếp thành đàn đúng không? Nói không chừng còn có mấy đứa con rồi..."
Chiết Nhan hoảng sợ, nói nửa ngày, hóa ra là ở chỗ này chờ hắn. Nhưng nhìn vẻ mặt của Bạch Chân, tuy hơi có chút ghen tuông, nhưng lại không phải có ý bắt hắn nói hết ngọn nguồn.
Nếu thật là bởi vậy, hắn dỗ ngược lại là được rồi. Dù sao khi hắn lịch kiếp, thật sự là người cô đơn không hề đào hoa.
"Vậy thì ngươi đoán sai rồi."
Bạch Chân nghi hoặc mà chớp chớp mắt nhìn hắn, trong mắt có chút sung sướng lấp lánh. Hai ngày qua chàng lung tung suy đoán, giận dỗi trong lòng, chỉ muốn thông qua Vu Sơn mây mưa không kiêng nể gì mà bù đắp tất cả những gì khi Chiết Nhan lịch kiếp làm phàm nhân có khả năng đã làm với người khác. Mỗi lần muốn phát giận, đều quật cường nhắc nhở mình: thân là nam nhân, chớ nên bụng dạ hẹp hòi hơn cả các nữ tử như Tiểu Ngũ, Phượng Cửu. Mỗi lần lời đến bên miệng muốn hỏi ra, lại bị chàng mạnh mẽ nuốt lại.
Làm nửa ngày, một đống thứ đầu óc chàng không kiềm chế được tự tưởng tượng ra, căn bản không tồn tại!
Chiết Nhan nhẹ nhàng lau đi mồ hôi mỏng trên thái dương chàng, nhìn mặt mày chàng nháy mắt hớn hở, hơi hơi mỉm cười: "Ta dấn thân vào vì đạo, cả đời tận sức bảo hộ thế gian thịnh thế hoà bình, là trưởng lão một phái, gánh nặng đường xa, đâu ra nhàn tâm si trần luyến phàm. Sở dĩ lịch kiếp ngàn năm chưa tỉnh, là bởi vì lấy thân người phàm tu đến bán tiên, ở thế gian sống ngàn năm, có lẽ thời gian lịch kiếp quá lâu, còn tu hành khá tốt, trải qua nhiều lần kiếp số trở về, làm Tứ Hải Bát Hoang này... thần ma kiêng kị."
Thật là cám ơn trời đất, không có nợ đào hoa... Vậy là chàng lại ghen tuông bậy bạ?!
"Chiết Nhan... Tiểu Ngũ không ngại Dạ Hoa từng cưới một phàm nhân làm vợ lại sinh một đứa con, không ngại hắn còn có một trắc phi trên Thiên cung, thậm chí chăm sóc con người ta như con mình. Lúc muội ấy nói thấy Dạ Hoa thân thiết với con rối Tố Tố kia, cho rằng Dạ Hoa coi mình chỉ là thế thân mà khổ sở, ta còn khuyên nó đừng nên so đo với một người đã chết, yêu chính là yêu, so đo là có thể xoay chuyển tâm ý không yêu sao? Còn có Phượng Cửu, lúc ở thế gian, cho dù Đông Hoa hậu cung giai lệ ba nghìn, nó vẫn toàn tâm toàn ý đi theo, trên trời dưới đất nơi nơi theo đuổi. Thanh Khâu Cửu Vĩ Hồ tộc chúng ta, nhận định ai chính là đời đời kiếp kiếp, cũng đều là trong mắt không chấp nhận được hạt cát, chỉ mong muốn một trái tim chân thành."
Chiết Nhan hơi ngơ ngác.
"Nhưng mà, ngươi nhìn hai đứa xem, nhìn lại ta xem!" Bạch Chân rất hận sắt không thành thép, đấm đấm ngực Chiết Nhan, vô cùng thẹn thùng mà tự lên án mình: "Lúc biết sâu xa giữa ngươi với cha mẹ ta, ta ghen bậy; nghĩ đến khi ngươi lịch kiếp khả năng cũng như Đông Hoa... tuy khi đó ta còn chưa ra đời, nhưng lòng ta không hiểu sao vẫn ghen. So với Tiểu Ngũ và Phượng Cửu, ta may mắn hơn không biết bao nhiêu, nhưng mà ta đường đường nam nhi, thế mà lòng ghen tuông còn nhiều hơn cả hai đứa chỉ là nữ tử nho nhỏ..."
"Chân Chân ghen là bởi vì để ý ta!"
"Tiểu Ngũ làm sao không để ý Dạ Hoa? Phượng Cửu làm sao không để ý Đông Hoa? Nhưng chúng so với ta rộng lượng hơn nhiều. Ta còn khuyên Tiểu Ngũ phải mở lòng hơn, khuyên nó đừng nên so đo quá nhiều. Bây giờ nghĩ lại, ta rõ ràng còn nhỏ mọn hơn cả nó, còn thích so đo hơn cả nó, nào có tư cách khuyên nó chứ? Một nam nhân như ta, lòng dạ còn hẹp hòi hơn cả nữ nhân!"
Chiết Nhan khẽ cười một tiếng: "Cho nên Chân Chân hai ngày này là phỏng đoán lung tung chuyện lúc ta lịch kiếp, trong lòng vừa ghen lại vừa tự mình nghĩ lại sao?"
Bạch Chân im lặng: "... Ưm..."
"Vậy ngươi nghĩ lại đến thế nào rồi?"
Bạch Chân bất đắc dĩ thở dài: "Ta nghĩ trước nghĩ sau, vẫn không thể ngăn được lòng muốn hoàn toàn chiếm hữu ngươi lẫn tâm của ngươi, bất luận quá khứ hay là tương lai, ngươi chỉ có thể thích một mình ta, chỉ có thể để một mình ta đụng vào! Đối với ngươi, sao ta lại có lòng chiếm hữu mãnh liệt vậy chứ!"
Chiết Nhan gật gật đầu, thật như đếm: "Ừm, ngươi nghĩ vậy rất hợp ý ta, ta một chút cũng không ngại ngươi chiếm hữu ta."
"Cũng may ngươi lúc trước nói muốn cưới mẹ ta chỉ là bởi vì danh tiếng đệ nhất mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang của người, cũng may ngươi lịch kiếp là đạo nhân không nói tư tình nhi nữ. Cho dù quá khứ của ngươi ta không kịp tham dự, ta vẫn cứ hy vọng ngươi đời này kiếp này, trong lòng chỉ có một mình ta, cũng... chỉ cùng một mình ta triền miên. Nói ta keo kiệt cũng được, lòng dạ hẹp hòi cũng được, ta nhận hết."
"Chân Chân à, ta cũng thích ghen. Lúc ngươi uống rượu với người khác ta sẽ ghen, ngươi lôi lôi kéo kéo với đám Tiểu Ngũ ta cũng sẽ ghen, lúc ngươi lịch kiếp ta cũng lo lắng người khác cướp ngươi đi, cho nên âm thầm bẻ gãy tất cả đào hoa tinh của ngươi. Ngươi không biết đâu, kỳ thật, ta so với ngươi còn keo kiệt hơn nhiều!"
Bạch Chân trừng mắt liếc hắn một cái, hờn dỗi: "... Ngươi trêu ta đấy à?"
"Sao có thể. Trước kia không biểu hiện ra ngoài là vì sợ ngươi không vui, bây giờ phát hiện, thí ra chúng ta đúng là một đôi trời đất tạo nên, tình đầu ý hợp!"
Bạch Chân bĩu môi, vươn móng vuốt véo hạt đậu đỏ trước ngực Chiết Nhan: "Ai là trời đất tạo nên với ngươi!"
"Oái oái oái..." Chiết Nhan vội bắt lấy cái tay đang làm loạn kia: "Chân Chân, đau!"
Tình yêu vĩnh viễn là ích kỷ, ai cũng hy vọng toàn bộ những gì tốt đẹp nhất của người kia đều chỉ thuộc về mình.
Là "độc nhất và duy nhất", cả đời chỉ có nhau.
==============================
(*)tịch cốc: Tịch: bỏ, Cốc: lúa. Không ăn lúa gạo, ý nói người tu tiên bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành. Có thể hiểu là phương pháp nhịn ăn để tu luyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT