Bởi vì việc của Dạ Hoa, Chiết Nhan tự giác đuối lý, đuối lý đến mức khó có thể nhàn hạ nổi, không có việc gì liền chạy ra sau núi xới đất, hoặc là hái hoa đào ủ rượu, mấy ngày trôi qua, bình rượu lớn lớn bé bé đã chôn khắp mười dặm rừng đào, rốt cuộc Bạch Thiển tới hỏi rõ ngọn nguồn xong, xem như thoáng an lòng chút. Tâm vừa an lại, thân thể lao động nhiều ngày liền trở nên mệt mỏi.

Bạch Chân cũng không chịu ngồi yên. Chiết Nhan khó được đứng đứng đắn đắn chăm chỉ lao động không quấn quýt với chàng, ngược lại khiến chàng không quen, vì thế hiếm khi sáng sớm tinh mơ rời giường, hôn Chiết Nhan còn đang trong cơn mơ, để lại tờ giấy báo cho hắn biết mình đi đâu, liền chạy tới động Hồ Ly Thanh Khâu. Mấy ngày nay Phượng Cửu an an phận phận ở yên trong động Hồ Ly, chàng định đi học nấu vài món ăn lấy lòng Chiết Nhan vất vả một chút.

Chiết Nhan tỉnh dậy không thấy tiểu tổ tông của mình đâu, thân thể mệt mỏi càng thêm vô lực, mấu chốt là trên tờ giấy Bạch Chân nhắn lại còn dặn Chiết Nhan không được tới động Hồ Ly tìm chàng, vậy nên Chiết Nhan đang rối rắm vạn phần giữa nghe lời và không nghe lời.

Bạch Chân trở lại rừng đào, còn chưa hạ xuống đất đã thấy Chiết Nhan đang uể oải ỉu xìu mà dựa trên cây đào phát ngốc.

"Chiết Nhan..."

"Hửm?" Thấy Bạch Chân trở về, Chiết Nhan nháy mắt lên tinh thần gấp trăm lần, nét mặt tỏa sáng: "Chân Chân, ngươi rốt cuộc đã về rồi!"

"Ngươi ngẩn người làm gì đấy?"

Bạch Chân vừa đáp xuống đất đã bị Chiết Nhan kéo vào lòng: "Nhớ ngươi quá! Ngươi tới động Hồ Ly làm cái gì? Còn không cho ta đi tìm ngươi..."

"Ờm..."

Bị Chiết Nhan hỏi như vậy, Bạch Chân ngượng ngùng. Chàng vốn đi tìm Phượng Cửu học nấu ăn, không khéo chính là cố tình nhị ca chàng cũng ở đó, thử hỏi làm sao chàng có thể không biết xấu hổ mở miệng nhờ Phượng Cửu dạy mình đây? Chỉ cần mở miệng, người ta dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết chàng là vì Chiết Nhan. Vốn định chờ đến khi nhị ca rời đi, kết quả nhị ca còn chưa đi, Bạch Thiển lại tới nữa, còn mang đến tin tức nàng muốn thành hôn với Dạ Hoa, vui sướng vô cùng, còn có chút ngưỡng mộ. Quanh đi quẩn lại một hồi, chuyện học nấu ăn... liền bị vứt lên chín tầng mây...

"Về thăm thôi, không làm gì cả..."

"Không làm gì cả?" Chiết Nhan không tin, buông lỏng chàng ra, nhìn chằm chằm vào đôi mắt chàng: "Vậy sao còn đặc biệt để lại lời nhắn không cho ta đi tìm ngươi?"

Không cho Chiết Nhan đi tìm, cũng là muốn tạo cho hắn một bất ngờ. Bây giờ nấu ăn không học được, bất ngờ không có, Bạch Chân làm sao không biết xấu hổ mà nói với hắn đây?

Bạch Chân đẩy Chiết Nhan ra, xoay người đưa lưng về phía hắn, ấp úng nói: "Ta thật sự là đi thăm mà thôi, không... không có gì hết..."

"Không có gì? A..." Chiết Nhan xoay người Bạch Chân lại, giơ tay vuốt chóp mũi xinh xắn, sủng nịch nói: "Chân Chân à Chân Chân, từ nhỏ ngươi nói dối đều hay túm góc áo..."

Bị chọc thủng, Bạch Chân thẹn thùng đẩy Chiết Nhan ra, xoay người bỏ chạy, kết quả còn chưa chạy được hai bước đã bị Chiết Nhan túm vào lòng hắn giam lại.

Chiết Nhan tủm tỉm cười, đầu ngón tay nâng cằm Bạch Chân lên: "Thành thật khai ra, bằng không... buổi tối sẽ bị phạt đấy."

Nhìn tươi cười vừa đáng khinh vừa gợi cảm của Chiết Nhan, giọng nói trầm thấp có thể nhấn chìm người mang theo hơi thở ái muội phả lên mặt mình, Bạch Chân chỉ cảm thấy hai chân mình không ngừng nhũn ra, đứng cũng không đứng được, chỉ biết dựa vào Chiết Nhan mà đứng.

"Ta định... Àiii, ta định đi tìm Phượng Cửu học nấu ăn được chưa!" Bạch Chân phồng mặt rống lên xong, lại thẹn thùng mà vùi đầu vào giữa cổ Chiết Nhan.

Chiết Nhan phản ứng lại, nhịn không được cất tiếng cười to, yêu thương vạn phần mà dùng gương mặt cọ cọ đầu Bạch Chân đang chôn ở hõm vai mình: "Chân Chân, sao ngươi có thể đáng yêu thế chứ!"

"Nhưng mà..." Bạch Chân không tiếng động thở dài: "Ta quên mất chuyện học nấu ăn, cho nên, không thể làm món ngon cho ngươi ăn rồi."

Người thương muốn đích thân vào bếp nấu ăn cho mình, đây là điều hạnh phúc cỡ nào.

Tim Chiết Nhan đã tan chảy thành một vũng nước rồi, ôm Bạch Chân hung hăng hôn lên thái dương chàng một cái: "Không sao, ta làm cho ngươi ăn."

Bạch Chân ngẩng đầu, ngọt ngào cười: "Ta đói bụng rồi."

"Được, ta lập tức đi nấu món ngon cho Chân Chân ăn."

Ăn uống xong rồi, hai người tản bộ trong rừng đào tiêu cơm.

Năm tháng yên bình, cùng quân sớm sớm, lại thêm tiểu muội của mình Bạch Thiển rốt cuộc đã có thể phó thác hồng trần, Bạch Chân tâm tình rất tốt, ngẫu nhiên còn sẽ tưởng tượng hình ảnh mình và Chiết Nhan thành hôn. Tuy loại chuyện này đối bọn họ mà nói có chút xa xôi không thể với tới, nhưng dù chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ để chàng vui vẻ, nghĩ nghĩ, liền nhịn không được cười khẽ ra tiếng.

Chiết Nhan nghiêng đầu nhìn nhìn Bạch Chân, tò mò hỏi: "Ngươi đã cười cả ngày rồi. Sao thế, có chuyện vui gì à?"

"Không sai, hơn nữa là hai chuyện vui."

"Ồ?"

Bạch Chân hứng thú bừng bừng nói: "Thứ nhất, tiểu Phượng Cửu nhà chúng ta sắp kế thừa vị trí Nữ Quân Thanh Khâu rồi."

Chiết Nhan nghi hoặc: "Nữ Quân Thanh Khâu không phải Tiểu Ngũ sao?"

"Đây chính là cái chuyện vui thứ hai. Tiểu Ngũ nhà ta sắp gả chồng. Nó lúc này thật sự là sao Hồng Loan động, tự mình tìm nhị ca ta, nhờ huynh ấy đi bàn bạc với cha mẹ, hơn nữa cũng đã định ngày rồi, là mùng hai tháng chín."

Chiết Nhan có tiếng là bênh vực người mình, trừ Bạch Chân ra, cùng với người nhà họ Bạch yêu ai yêu cả đường đi, người hắn hướng về nhất, chính là đệ đệ Mặc Uyên. Bây giờ nghe nói Bạch Thiển sắp gả chồng, mà Mặc Uyên vẫn cứ chưa tỉnh, trong lòng hắn cũng thay Mặc Uyên bối rối.

Bạch Chân vốn tưởng Chiết Nhan nghe tin này xong, ít nhiều sẽ có chút phản ứng: "Ngươi... không nói gì sao? Ngươi không kinh ngạc à? Ngay cả nhị ca ta cũng giật nảy mình đấy."

Lúc Bạch Thiển tới rừng đào dò hỏi Chiết Nhan về chuyện cỏ Thần Chi, đã tỏ rõ tình cảm của mình với Dạ Hoa, cho nên Chiết Nhan cũng không thấy ngoài ý muốn: "Có gì mà kinh, có gì mà ngạc?"

Chẳng lẽ Chiết Nhan không nên vui vẻ giống mình sao? Bạch Chân nhụt chí, dẩu cái miệng nhỏ bất mãn theo sau. Vì muốn chia sẻ chuyện vui này với hắn, ngay cả việc học nấu ăn chàng cũng quên mất.

Nghĩ đến đây, Bạch Chân bừng tỉnh. Đúng rồi, chàng sở dĩ quên việc học nấu ăn, chính là vì muốn nhanh chóng trở về chia sẻ chuyện vui với Chiết Nhan, kết quả vừa trở về liền bị Chiết Nhan lôi kéo "ép hỏi" vì sao không cho hắn đi tìm mình, sau đó quấn quấn quýt quýt, lại quên mất việc này, chậc...

"Chiết Nhan..."

Chiết Nhan đang sốt ruột thay cho Mặc Uyên, nghe thấy Bạch Chân gọi, xoay người lại chờ chàng. Thấy chàng cau mày, dấu cái miệng nhỏ, vẻ mặt không vui, còn tưởng là mình vì chuyện của Mặc Uyên mà thất thần, bất tri bất giác hại chàng không vui, vội vàng đi qua đi nắm tay Bạch Chân, quan tâm nói: "Làm sao vậy?"

Bạch Chân rầu rĩ thở dài một hơi, chớp chớp đôi mắt, bộ dạng đáng thương cực kỳ: "Ta cảm thấy mình ngốc đi rồi!"

"Hả?" Chiết Nhan có chút không hiểu lắm, không biết Bạch Chân vì sao lại đột nhiên sinh ra suy nghĩ này. Nhưng Bạch Chân ở trong lòng hắn, chính là hoàn mỹ nhất: "Đâu có, Chân Chân của ta là thông minh nhất!"

"Ngươi đừng có dỗ ta!" Bạch Chân hất tay Chiết Nhan ra, ngồi xổm dưới tàng cây chọc bùn: "Ta trước kia cũng cảm thấy mình rất thông minh, nhưng hiện tại..."

Chiết Nhan cũng ngồi xổm xuống cạnh Bạch Chân, truy vấn: "Hiện tại làm sao vậy?"

"Chiết Nhan, ta quên mất chuyện học nấu ăn..."

"Không sao, ta làm cho Chân Chân ăn là được rồi."

"Có sao!" Bạch Chân sắc mặt nghiêm túc: "Ta cũng muốn làm cho ngươi ăn!"

Chiết Nhan sủng nịch xoa xoa đầu Bạch Chân: "Được rồi được rồi, sau này ta dạy cho ngươi được chưa?"

"Đây không phải trọng điểm..." Bạch Chân kéo tay Chiết Nhan xuống: "Nguyên nhân ta quên là muốn nhanh chóng trở về chia sẻ đại hỉ sự Tiểu Ngũ sắp thành hôn với ngươi."

Chiết Nhan càng khó hiểu: "Ngươi mới vừa nói cho ta rồi đấy thôi."

Bạch Chân duỗi tay túm cổ áo Chiết Nhan, hận sắt không thành thép vời chính mình: "Đúng thế, ta vừa mới nói cho ngươi, nhưng ta vốn định trở về sẽ nói cho ngươi ngay!"

"...." Chiết Nhan nhận thức được mối liên hệ trong vấn đề đó, cầm lên đôi tay Bạch Chân đang nắm cổ áo mình hôn hai cái: "Kết quả sau khi ngươi trở về lại lâm vào nhu tình mật ý của ta, khó có thể tự kiềm chế, cho nên lại quên mất đúng không?"

"Chậc, lão phượng hoàng, ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi, ngươi còn đùa giỡn ta!"

Bạch Chân ảo não rút tay về, đứng bật dậy muốn chạy trốn, lại không ngờ bị Chiết Nhan vây giữa cây đào và cái ôm của hắn, tránh thoát không được: "Lão phượng hoàng, ngươi muốn làm gì?"

"Tiểu ngu ngốc, ngươi nói xem ta muốn làm gì?"

Bạch Chân nổi cáu, phình mà trừng mắt với Chiết Nhan: "Ngươi dám nói ta ngốc?"

Chiết Nhan cảm thấy mình vô cùng oan uổng: "Ta đâu có nói ngươi ngốc."

"Ngươi rõ ràng nói, ngươi bảo ta ngu ngốc!"

Chiết Nhan thò lại gần, hôn lên cái miệng nhỏ đang chu ra của Bạch Chân một cái: "Ta rõ ràng nói là 'tiểu ngu ngốc', không có nói ngươi ngốc."

"Có gì khác nhau? Không phải đều là ngốc sao?"

"Chân Chân, đó không phải đang nói ngươi ngốc, đó là gọi yêu."

"Ngươi học mấy xưng hô lung tung này ở đâu?" Bạch Chân không nhẹ không nặng mà dẫm Chiết Nhan một chân: "Mau thả ta ra!"

Chiết Nhan không những không thả, còn dán sát hơn: "Chân Chân, chỉ có ta mới có thể gọi ngươi là 'tiểu ngu ngốc'."

Bởi vì ngươi chỉ có vì ta mới trở nên vụng về lại đáng yêu đến thế.

Bạch Chân muốn phản bác, đã bị Chiết Nhan chặn lại khoang miệng.

Nửa ngày qua đi, cảm giác sắp rơm khô bén lửa, Bạch Chân thấy Chiết Nhan vẫn không có ý định buông ra, nhưng đôi tay lại như không có sức lực đẩy hắn ra, chỉ đành động động hàm răng nhẹ nhàng cắn đầu lưỡi Chiết Nhan một cái, ý bảo hắn lui ra ngoài.

Chiết Nhan thu được tín hiệu, lưu luyến mà thối lui ra khoảng cách nửa đốt ngón tay: "Chân Chân..."

Một lần nữa hô hấp được không khí, Bạch Chân thở hổn hển từng cơn từng cơn, mị nhãn hàm xuân mà trừng mắt liếc Chiết Nhan một cái: "Lão phượng hoàng, ngươi muốn ta ngạt chết hả?"

Chiết Nhan đem hạ thân dán chặt vào Bạch Chân, đầu chống lên trán Bạch Chân, thanh âm trầm thấp khàn khàn, lại có vài phần ẩn nhẫn khó nhịn, ngực phập phập phồng phồng, "Chân Chân, ta..."

"Ngươi ngươi ngươi..." Bạch Chân cảm giác được Chiết Nhan cực nóng, xấu hổ vô cùng, cuối cùng không thể nề hà mà ôm cổ Chiết Nhan, nhỏ giọng mắng một câu: "Ban ngày tuyên dâm, đại sắc lang!"

Được Bạch Chân cho phép, Chiết Nhan ôm Bạch Chân nháy mắt vào trong phòng, mới vừa đặt người trong lòng lên giường liền gấp khó dằn nổi mà hôn xuống.

Xong việc, Bạch Chân mềm mại dựa vào ngực Chiết Nhan, hạnh phúc không lời nào có thể diễn tả nổi.

"Haiiii!"

"Chân Chân, sao ngươi lại thở dài?"

Bạch Chân rúc rúc vào lòng Chiết Nhan, tiếc nuối nói: "Tiểu Ngũ cùng Dạ Hoa vốn là lương duyên, đáng tiếc, Dạ Hoa không chỉ có tình cũ đã quá cố, còn có con do tình cũ sinh ra, bên người lại còn một trắc phi sống sờ sờ. Hai người bọn họ, chung quy làm không được nến đỏ song ảnh một đôi người!"

"Chính Tiểu Ngũ cũng biết rõ."

"Cửu Vĩ Hồ tộc chúng ta, trong mắt vốn không chấp nhận được hạt cát... Ta sợ con bé chịu thiệt thòi!"

Một tay Chiết Nhan nhẹ nhàng vỗ lưng Bạch Chân, một tay vuốt ve đầu nhỏ của Bạch Chân, trấn an: "Đừng lo lắng, nếu Tiểu Ngũ ở Thiên cung chịu uất ức, ta sẽ cùng ngươi đi đòi công bằng cho nó, được không?"

"Được!"

Lúc sau, thanh âm nho nhỏ Bạch Chân lại vang lên từ trong lòng Chiết Nhan:"Chiết Nhan, hình như ta thật sự ngốc đi rồi..."

"Chân Chân không ngu ngốc, Chân Chân chỉ là dùng tình sâu vô cùng với ta thôi!"

Chiết Nhan đợi cả buổi cũng không chờ được Bạch Chân thẹn thùng phản bác, cúi đầu xem, mới phát hiện vật nhỏ trong lòng hắn đã ngủ rồi.

Chiết Nhan hôn lên đỉnh đầu Bạch Chân: "Chân Chân, ta không chỉ muốn cùng ngươi làm một đôi người ân ái, ta còn muốn cho ngươi một đêm nến đỏ song ảnh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play