Edit: Yên

Chuyện Miêu Tinh và Trương phó đoàn hôn môi không thể nào chấp nhận được như vậy nhanh chóng lan truyền toàn bộ bệnh viện.

Bây giờ không giống như trước kia, nam nữ yêu nhau nắm tay hoặc hôn môi nếu bị người ta nghe thấy cũng không thấy chán ghét mà chỉ cười cười nói hai người ngọt ngào rồi thôi. Miêu Tinh và Trương Ngạn Minh cũng là trai tài gái sắc, không có gì không xứng đôi cả, nhưng trước đây chuyện Miêu Tinh thích Lâm đoàn trưởng cũng chưa từng che giấu, nếu không phải thái độ của Miêu Tinh thoải mái hào phóng thì mấy y tá trước đó cũng sẽ không có ý định tác hợp hai người đâu.

Lúc trước mọi người còn nói công việc của Miêu Tinh rất tốt, lớn lên cũng xinh đẹp, tính cách lại ôn nhu săn sóc, chẳng hiểu sao Lâm đoàn trưởng vẫn luôn không có phản ứng gì.

Hiện tại Lâm đoàn trưởng vừa mới bị thương, Miêu Tinh lại làm ra hành động đó với Trương Ngạn Minh. Chuyện này khiến cho người ta không thể không nghĩ nhiều.

Lâm đoàn trưởng vốn đã lập gia đình, sau khi truyền ra tin tức sở dĩ hắn không chịu đồng ý là bởi vì vợ của mình, ánh mắt mọi người nhìn về phía Miêu Tinh càng thêm quái dị hơn.

Miêu Tinh đúng là khóc không ra nước mắt, dù bây giờ trong lòng cô ta đã chấp nhận Trương Ngạn Minh nhưng cũng không thể lộ ra ở cái giai điểm Lâm Thời Hằng bị thương như thế này đâu.

Cô ta muốn đi làm sáng tỏ với mọi người, nhưng khi đó rất nhiều người đã nhìn thấy cảnh cô ta hôn Trương Ngạn Minh, muốn bảo Trương Ngạn Minh giải thích là lúc ấy hắn ta bắt ép cô ta. Thế mà trong hoàn cảnh hiện tại, người đàn ông thích cô ta này lại cảm thấy vui mừng.

"Thế này không phải rất tốt sao?" Người đàn ông diện mạo soái khí mặt đầy kiệt ngạo: "Giờ tất cả mọi người đều biết chúng ta đang ở bên nhau."

"Anh!"

Miêu Tinh cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, lại ngại không thể nó rằng là vì thanh danh của cô ta được, đành phải đẩy Trương Ngạn Minh ra: "Em sợ Thời Hằng nhìn thấy chúng ta như vậy sẽ nghĩ nhiều..."

Biểu tình vốn đang thỏa mãn đắc ý của Trương Ngạn Minh bỗng chốc trở nên âm trầm xuống: "Em vẫn còn nghĩ đến Lâm Thời Hằng hay sao? Hắn ta rốt cuộc có cái gì tốt cơ chứ?"

"Cùng lắm cũng chỉ là một đoàn trưởng mà thôi. Nếu như anh muốn, không đến mấy tháng cũng có thể giành được vị trí còn cao hơn hắn ta!"

Lời nói hùng hồn này của hắn làm cho đôi mắt Miêu Tinh lóe lóe, trong lòng lập tức có chút xúc động.

Hoàn cảnh gia đình của cô ta không tốt lắm, cha mẹ và em trai đều cần dùng tiền, chính đoàn trưởng với phó đoàn trưởng đừng nghĩ rằng chỉ khác nhau ở cái chính phó, thực ra tiền mỗi tháng cũng kém xa nhau rất nhiều.

Đang trong lúc cô ta do dự, Trương Ngạn Minh lại lấy trong người ra một cái vòng cổ bằng vàng kim, không cho Miêu Tinh từ chối đã đeo lên trên cổ của cô ta.

"Lâm Thời Hằng không cần em, chắc là em rất tức giận đúng không? Gả cho anh đi, anh sẽ khiến cho hắn ta phải hối hận, hối hận vì đã bỏ lỡ người tốt như em vậy."

Vuốt chiếc chiếc vòng bằng vàng kim trên cổ, Miêu Tinh chần chờ cắn môi, cuối cùng cũng gật gật đầu.

Nhận được sự đồng ý của Miêu Tinh, biểu tình luôn luôn lạnh băng của Trương Ngạn Minh liền thả lỏng, một đường trở về bộ đội để chuẩn bị báo cáo xin kết hôn.

Hắn ta đã theo đuổi Miêu Tinh thời gian dài như vậy cuối cùng cũng có thể ôm được mỹ nhân về, biểu tình bình thường vốn không kiên nhẫn với tiểu binh bỗng trở nên ôn hòa hơn không ít, đáng tiếc rằng mọi người tiếp xúc với biểu tình ôn hòa như vậy của hắn ta cũng chẳng có chút cảm tình nào cả.

Quân y viện vốn có không ít y tá cùng quân nhân ở bên nhau, bí mật nào đã truyền khắp quân y viện đương nhiên cũng sẽ không giấu được bộ đội. Thế nên có không ít người biết nhân lúc Lâm đoàn trưởng hôn mê bất tỉnh Trương phó đoàn đã làm được chuyện tốt cùng với Miêu Tinh.

Trương Ngạn Minh từ nhỏ đã mang theo kiêu ngạo mà lớn lên, cho dù đã đến bộ đội cũng không thể thay đổi tính tình không tốt. Tính cách lạnh như băng, lại có yêu cầu cực kỳ cao đối với tiểu binh, việc này ở trong tiểu thuyết cũng trở thành cái cốt truyện tốt nhất "Đối với người khác luôn rét lạnh vô tình, đối với người yêu thì lại ôn nhu săn sóc", chỉ là nếu như cho thiết lập này đặt vào trong bộ đội thì sẽ có rất ít người thích người cấp trên như vậy.

Làm gì có ai lại thích một người cấp trên không những đá bạn một chân không rõ lí do, đã thế còn dùng đủ các loại trừng phạt khi bạn mới vừa bắt đầu bị ốm chưa thể rời giường liền trực tiếp lôi kéo bạn đi cơ chứ?

Lâm đoàn trưởng thì ngược lại, bởi vì tự mình đi từng bước một đi lên, hắn càng hiểu rõ sự khó xử của tiểu binh, ngày thường nếu có thể thì đều sẽ giúp đỡ, lại luôn luôn bày ra một mặt tính tình ôn hòa với người khác.

Lần này, sau khi từ bệnh viện trở về, tính tình hắn lại càng tốt hơn trước, cấp dưới đến thăm đều bảo chỉ cần người ở lại, quà tặng gì đó thì không cần. Vì để chứng minh thân thể đã khá hơn rất nhiều, còn lôi kéo mọi người ra sân thể dục đấu hết một lượt.

Lúc đầu bọn họ còn sợ mình sẽ làm đoàn trưởng thật vất vả mới dưỡng tốt được trở về bị thương, kết quả là năm đánh một mà vẫn bị đánh bại hết.

Sau đó đổi thành sáu đánh một, bảy đánh một, một đám người đều nằm bò ra đầy đất, mắt thấy vài người còn lại đang định hợp lại đông như cái tổ ong xông lên, Lâm Thời Hằng không thể không giơ tay lên cười mắng: "Đầu hàng đầu hàng, lũ lưu manh mấy cậu sao có thể chơi vậy được."

Nếu như hắn đánh tiếp, dù cho là thắng hay thua, đối với ấn tượng của mấy người cấp dưới đều là có thể đánh nhau, nhưng bây giờ cười nói giỡn đầu hàng một cách thân thiết như vậy, trái lại sẽ đem cho họ cảm giác thân thiết nhiều hơn.

Những người còn lại cũng không sợ hắn, cười ha ha xúm lại nói: "Đoàn trưởng, trước kia tôi còn nghĩ ngài một mình đấu sẽ không phải rất mạnh, lại không nghĩ tới giờ bảy đánh một cũng được nữa."

"Đúng vậy đoàn trưởng, sao lúc trước không ra luôn một chiêu đi, tôi dám đảm bảo nếu ngài mà ra tay sớm một chút thì chắc chắn đã có thể nổi danh rồi!"

"Một chọi một tôi còn có thể khống chế lực đạo, xuống tay với nhiều người sẽ không nhịn được mà mạnh tay hơn, được rồi, nhanh đem mấy người trên mặt đất vào trong phòng tôi đi."

Nghe thấy hắn nhắc nhở như vậy, mọi người mới phát hiện ra các chiến hữu bị đánh của mình đang che lại các bộ phận trên cơ thể ngao ngao kêu đau.

Một đám người lại chạy nhanh lại hi hi ha ha nâng bọn họ dậy tụ tập hết vào trong phòng Lâm Thời Hằng rồi bị hắn cầm rượu thuốc bôi cho từng người một.

"Ngao ngao ngao! Đau đau đau! Đoàn trưởng, ngài bôi nhẹ một chút, nhẹ một chút đi!"

"Chịu chút đi!" Lâm Thời Hằng cười một cái đánh một phát lên vai hắn ta: "Đã sớm nói là người càng nhiều tôi sẽ ra tay càng nặng hơn, thế mà cả lũ vẫn ngây thơ như vậy xông hết về chỗ tôi đánh."

Dù nói như vậy, động tác bôi thuốc trên tay thật ra cũng đã nhẹ hơn một chút.

Người nọ tuy bị ăn đánh, khi nói chuyện lại không tự giác mang theo thân thiết: "Tôi đâu có biết là ngài nói thật chứ! Đoàn trưởng, ngài thật giỏi!"

Nói xong, hắn ta gian nan giơ ngón tay lên.

"Đừng có mà nịnh nọt* tôi, được rồi, chạy nhanh lên, rượu thuốc này là vợ của tôi đưa, bôi một lần là hôm sau cậu liền có thể sinh long hoạt hổ rồi."

*vuốt mông ngựa = nịnh nọt

Hai tiếng vợ* này vừa nói ra, tất cả tiếng kêu rên cùng cười nhạo trong phòng lập tức liền rơi vào yên lặng. Trước đó bọn họ cũng không có thiếu điều bàn tán về chuyện yêu hận tình thù với y tá nhỏ kia của Lâm đoàn trưởng và Trương phó đoàn.

*tức phụ = vợ

Cuối cùng vẫn là người đang nằm bò kia run run rẩy rẩy hỏi một câu: "Đoàn trưởng, ngài thực sự có vợ sao?"

Trước đây bọn họ chưa từng nghe thấy đoàn trưởng nhắc tới, ngay cả việc lần này tung tin vịt đoàn trưởng có vợ, tất cả mọi người đều cho là y tá nhỏ kia sợ bị người khác chỉ trích nên mới tung ra tin tức phỉ báng.

Lâm Thời Hằng như thể không thấy được không khí ngưng đọng xung quanh, trên khuôn mặt tuấn mỹ như cũ mang theo nụ cười.

"Gần đây các cậu có chút nóng nảy, cũng đừng có nghĩ nhiều về chuyện của tôi với Trương phó đoàn, nhà tôi đã có vợ, việc này lúc mới gặp mặt Miêu Tinh cũng đã nói rõ ràng hết rồi, cho nên mới không thể nào đồng ý cho cô ta theo đuổi, Trương phó đoàn cùng cô ta ở bên nhau cũng là một chuyện tốt, tôi nên chúc phúc mới đúng."

"Nhưng, nhưng tại sao lúc trước chưa từng nghe thấy ngài nói qua chứ. Đoàn trưởng, nếu như trong lòng ngài tức giận thì có thể nói với chúng tôi, dù cho chúng tôi cũng chả thể làm gì, cũng chắc chắn sẽ đều đứng về phía ngài!"

"Đúng vậy đoàn trưởng, chuyện này vốn dĩ là tại bọn họ không có đạo nghĩa, ngài không cần phải giúp bọn họ che che giấu giấu đâu."

Những người trong phòng cũng không thèm quản Trương Ngạn Minh, trước kia còn chưa tính, mặc kệ hắn ta muốn điên thì điên, muốn khinh thường thường bọn họ thì khinh thường, mọi người cũng chả quan tâm đến hắn ta làm cái gì.

Nhưng bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy, Lâm đoàn trưởng là người bị hại còn tỏ vẻ không sao cả, dáng vẻ Trương phó đoàn thấy hắn lại luôn là trào phúng khinh thường, khiến cho trong lòng bọn họ vốn rất thân thiết với Lâm đoàn trưởng thấy không thoải mái chút nào.

Điên cái gì mà điên, hắn ta còn không phải đoàn trưởng đâu còn dám bày ra cái sắc mặt đó với đoàn trưởng, chờ đến sau này còn không phải sẽ bị rơi từ trên trời xuống hay sao.

Nhìn người một phòng đều mặt đầy tức giận, tay Lâm Thời Hằng vẫn không nhẹ không nặng bôi cho người nằm bò trên giường, giọng nói mang theo chút áy náy: "Trước kia tôi cũng có sai, vợ tôi đi theo tôi ba năm, đối xử tốt với tôi cũng không nghĩ muốn nói gì. Tôi với cô ấy chung đụng thì ít mà xa cách lại nhiều nên cũng chẳng thể nào quan tâm đến cô ấy được, càng đừng nói đưa đến chỗ này để cho mọi người nhận thức. Lần nay hôn mê thiếu chút nữa là chết rồi nên liền nhớ đến cô ấy."

Nói rồi, hắn ngẩng đầu, trên mặt có buồn bã: "Đến tận lúc ranh giới giữa sống chết bày ra trước mắt, tôi mới nhớ tới lần trước trở về mới có vài ngày đã đi rồi. Chờ khi nào giải quyết xong xuôi mọi việc, tôi định sẽ trở về thăm vợ với mẹ mình."

Trong phòng lại lần nữa chìm vào im lặng, chỉ là lúc này cũng không phải vì mấy cái chuyện bàn tán đó, mà là nhớ tới người nhà của mình.

Đừng nhìn thấy bọn họ nhận tiền lương, đi ra ngoài mặc một thân quân trang liền được mọi người tôn kính, nhưng đồng thời, cũng phải gánh vác lấy nguy hiểm lên người, giống như Lâm đoàn trưởng, chức vị được kính trọng của một đoàn, thân thể so với bọn họ thì tốt hơn rất nhiều, còn không phải vẫn suýt chút nữa thì mất luôn mạng nhỏ hay sao.

Trong không khí tĩnh lặng, một thanh âm mang theo nghẹn ngào vang lên: "Thật ra tôi cũng như vậy, lúc rời nha ra đi cũng vô cùng vui vẻ, lần trước không phải có một binh lính dẫm phải địa lôi liền trực tiếp bị nổ chết tại chỗ hay sao? Tôi âm thầm trốn trong ổ chăn khóc, nhớ nhà đến không được."

"Tôi sợ, nếu như tôi chết, cha mẹ của tôi phải làm sao đây, còn cả em gái tôi nữa, không có người anh trai là tôi, sau này con bé gả đi thì lấy ai chống lưng cho đây, tưởng tượng đến khi tôi đã chết rồi bọn họ vẫn còn nhớ tới mình, tôi liền khó chịu..."

Hắn ta là tân binh, mặt mũi còn non nớt, nói một hồi liền bắt đầu rơi nước mắt, những người khác cũng không định cười nhạo, có không ít người cũng bị nghe nói đến khó chịu theo.

"Tôi cũng ghét bỏ vợ mình quá sức quê mùa, cô ấy nói ngôn ngữ địa phương ai cũng nghe không hiểu được, sợ là nói ra sẽ làm cho các cậu chê cười, cho nên lần nào tôi cũng không kể về cô ấy. Giờ nghĩ lại, tuy cô ấy nói tiếng địa phương, nhưng đối xử với tôi cũng rất tốt. Lần trước tôi về nhà bị rách áo bông trên xe lửa, buổi tối trước một ngày mới phát hiện, cả đêm cô ấy thức khâu lại áo bông cho tôi, còn để vào bên trong thêm không ít bông, hôm sau lúc tôi đi, đôi mắt đều hồng cả lên."

"Nếu như tôi chết, vợ tôi chắc chắn sẽ là người đau khổ nhất. Đã thế tôi còn không có lương tâm mà đi ghét bỏ cô ấy, tôi thật sự muốn xin lỗi cô ấy..."

Một giây trước khi hắn ta rơi nước mắt, Lâm Thời Hằng đã đánh một phát vào đầu hắn ta.

"Cậu khóc ở đây thì có cái ích lợi gì, vợ cậu cũng không thể nhìn thấy được! Biết rõ cô ấy đối xử tốt với cậu là được, lần sau nghỉ thì vào trong thành mua hai khối vải dệt đem tặng cho cô ấy, sau này cũng đối với cô ấy tốt một chút, viết thư về nhà nhiều hơn, không thì cô ấy chắc chắn sẽ rất nhớ mong cậu đấy."

Hắn ta ngơ ngác: "Nhưng mà vợ tôi không biết chữ."

"Vợ tôi cũng không biết chữ." Lâm Thời Hằng đúng lý hợp tình nói: "Có ai vừa sinh ra đã biết chữ đâu? Lúc về cậu dạy cho vợ mình. Nếu như cô ấy không học được, hai người liền đổi sang dùng ám hiệu. Mỗi lần viết thư thì vẽ tranh, cậu nghĩ xem, cái ám hiệu này cũng chỉ có hai người biết, người khác nhìn thấy là tranh, cậu lại thấy đây là những điều mình muốn nói cho vợ, việc này cũng rất hay."

Lâm Thời Hằng vừa nói như vậy, trên mặt hơn một nửa đám người đều lộ ra thần sắc khát khao.

"Đoàn trưởng, sao ngài có thể nghĩ ra được cách tốt như vậy thế! Quá lợi hại! Lần sau tôi về nhà liền nói với vợ như thế!"

Bọn họ lại nói chuyện một hồi mới đi ra ngoài, chỉ là đề tài thảo luận đã chuyển từ Trương phó đoàn ngang nhiên giành lấy tình yêu như thế nào biến thành quý trọng người thân của mình thế nào.

Chỉ là không thảo luận, lại không đồng nghĩa với việc trong lòng họ không có một cây cân.

Lâm đoàn trưởng vừa gặp mặt đã nói rõ ràng rằng mình đã có vợ với y tá Miêu Tinh. Nhưng ai lại không biết chuyện đoàn trưởng bị một y tá trong bệnh viện thích đã truyền mấy tháng rồi.

Đúng thật là người nhỏ bé nhưng cứ muốn vội vàng được bay lên cao mà.

Trương Ngạn Minh một lòng muốn chạy nhanh đi cưới giai nhân hoàn toàn không phát hiện ra rằng mình đi trong bộ đội, ánh mắt nhìn tới không phải là hóng chuyện cũng là đồng tình.

Nhưng nhân duyên của hắn ta vẫn luôn không tốt lắm nên chả ai đi nhắc nhở hắn ta mà thôi.

***

Ở thôn nhỏ bình thường trên núi, Lý Xuân Hoa vừa mở cửa ra đã thấy con dâu của mình đang cho gà ăn, nghĩ cô gái này đã gả ba năm đến đây mà đến một đứa bé cũng chưa có, lại nghĩ tới đống sính lễ mình dùng để cưới cô về cùng với người nhà mẹ đẻ con dâu luôn đến tống tiền kia, trong lòng liền dâng lên một cỗ tức giận.

Trong lòng vốn có bực bội, nói chuyện đương nhiên cũng chẳng dễ nghe chút nào: "Cô đang cho gà ăn hay là đang cho thỏ ăn đấy hả, cho ăn ít như vậy có phải là muốn gà cũng không sinh được trứng giống như cô đúng không!"

Hà Tuyết Châu vốn đã thành thói quen mẹ chồng không có lí do gây khó dễ, chỉ im lặng nghe, dù sao giờ cô có nói cái gì cũng đều là sai hết.

Thấy cô không đáp lấy một tiếng, tức giận trong lòng Lý Xuân Hoa lại lớn hơn nữa, còn đang muốn bóp eo mắng hai câu, bên ngoài liền có người gọi cửa: "Xuân Hoa! Có thư này!"

Biểu tình trên mặt bà lập tức biến thành hưng phấn: "Đến đây!"

Nhà này ngoại trừ con trai của bà ra còn ai có thể gửi thư về nữa đây!

Hà Tuyết Châu cũng nghe thấy, ngẩng đầu lên có chút khiếp sợ cũng có chút chờ mong nhìn qua, muốn biết trong thư của chồng có nhắc đến mình hay không.

Nhưng lại nhớ tới vài lần thư tín trước đây đều không hề nhắc đến cô một câu nào, biểu tình trên mặt lại ảm đạm đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play