Lưng của Cố Nguyên bị ép chặt vào tường, nghe xong câu này, đôi mắt vốn dĩ đang né tránh của cậu bỗng nâng lên, bắt gặp một đôi mắt đang phiếm đỏ, trong lòng chợt do dự.

Anh ta đang tức giận?

Hay là đang đau lòng?

Sao trông anh ta như muốn khóc vậy?

Cố Nguyên không thể hiểu được cảm xúc của chính mình, cũng không hiểu được cảm xúc của Mặc Lâm.

Mặc Lâm cảm giác được thân thể Cố Nguyên thành thật hơn một chút, cũng không còn phản kháng như trước, vì vậy anh buông lỏng tay, trong lòng thầm nghĩ: vừa rồi mình hơi mạnh tay, không biết có làm đau em ấy không.

Cố Nguyên: “Sao lại nói mấy chuyện này với tôi?”

“Sợ em hiểu lầm, sau đó lại suy nghĩ lung tung.”

“Tôi không có.” Cố Nguyên quay mặt đi, không muốn nhìn anh lần nữa: “Đó là quyền tự do của anh, anh không cần giải thích với tôi.”

“Được rồi... Anh sẽ không giải thích.” Mặc Lâm nói: “Vậy em có biết tại sao mình lại tức giận như vậy không?”

Nghe câu này, Cố Nguyên lại nhớ tới cảnh Mặc Lâm và Mộng Lan vừa nói vừa cười, hai tay buông thõng bên người siết thành nắm đấm, cảm xúc vốn đã tốt lên lại trở nên nhạy cảm hơn.

Cậu không muốn nhìn thấy gương mặt của Mặc Lâm, cũng không muốn nghe những gì anh nói.

Sao anh ta cứ muốn nhắc tới chuyện này, cảm thấy tự hào lắm sao?

Nghĩ đến đây, tim cậu như bị ai ngắt nhéo, trong lòng lại bắt đầu khó chịu.

“Em đang ghen.” Mặc Lâm nói: “Em có biết ghen có nghĩa là gì không?”

Anh đột nhiên muốn xoa đầu Cố Nguyên, trông cậu như một con mèo hoang nhỏ bị thương, khiến anh cảm thấy đau lòng.

Mặc Lâm biết rằng đối phương tạm thời không thể hiểu được loại cảm xúc này, vậy nên anh chỉ có thể cố gắng giải thích ý nghĩa của sự ghen tuông theo cách mà cậu có thể hiểu được: “Em cảm thấy khó chịu khi thấy anh và Mộng Lan quá thân thiết, bởi vì em thích anh, trong tiềm thức, em xem Mộng Lan như tình địch... Nhưng thật ra anh không quan tâm đến cô ấy chút nào, anh chỉ quan tâm đến một mình em thôi...”

Kỹ năng dỗ người của Mặc Lâm là hạng nhất, Cố Nguyên nghe anh nói xong, vốn lúc đầu còn cảm thấy căng thẳng, nhưng sau đó lại không còn khó chịu như trước nữa.

Cảm xúc "ghen tị" đối với Cố Nguyên rất xa lạ, cậu chỉ nghe người khác nói qua nhưng chưa bao giờ có thể hiểu được, cậu cảm thấy loại cảm xúc này rất khó hiểu, người có loại cảm xúc này cũng rất nhàm chán.

Nhưng sau khi nghe Mặc Lâm giải thích, cậu đột nhiên hiểu ra một chút, đồng thời cũng cảm thấy rất xấu hổ, hóa ra khi cậu ghen Mặc Lâm vẫn luôn biết.

Điều này khiến cho Cố Nguyên cảm thấy như cậu đang trần trụi tỏ tình với Mặc Lâm, bây giờ cậu chỉ hận không thể tìm cái khe hở chui vào!

Tay Mặc Lâm vẫn không khống chế được, nhẹ nhàng áp lên má Cố Nguyên xoa xoa: “Nếu em không vui, sau này anh sẽ giữ khoảng cách với cô ấy... tha thứ cho anh lần này... được không?”

Cố Nguyên:......

Mặc dù Cố Nguyên không nói, nhưng má cậu đã đỏ ửng lên rồi.

Nhưng Mặc Lâm không chỉ thỏa mãn với điều này, anh muốn nhiều hơn nữa để bù đắp cho nỗi sợ hãi vừa nhận được: “Anh có thể hôn em không?”

Mặt Cố Nguyên càng đỏ hơn, cậu xoay người chạy trốn.

Ngón tay cậu dán lên ổ khóa vân tay, âm thanh mở khóa rõ ràng vang lên, sau đó cánh cửa bị đóng sầm lại.

Sau khi đóng cửa, cậu vẫn không thể bình tĩnh được.

Trước kia Mặc Lâm chưa bao giờ hỏi cậu “Anh có thể hôn em không?” thường thì anh ta sẽ trực tiếp cưỡng hôn luôn, nhưng hôm nay đột nhiên nghe được câu hỏi như vậy, Cố Nguyên ngược lại càng luống cuống!

Từ khi hứa với Mặc Lâm sẽ tích cực hợp tác trị liệu, cậu càng ngày càng nhạy cảm, cảm xúc cũng càng ngày càng phong phú, hôm nay lại vì một chuyện tầm thường mà ghen tị...

Cố Nguyên đột nhiên cảm thấy có chút xót xa, lục địa mới này dường như cũng không tốt đẹp như cậu tưởng tượng.

Vừa nghĩ đến đây, điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của Mặc Lâm: 【 Anh ra ngoài mua đồ ăn, trưa nay sẽ mời em ăn cơm, coi như là một lời xin lỗi. 】

Cố Nguyên cân nhắc một hồi, nhưng không trực tiếp đồng ý lời mời của Mặc Lâm mà lại hỏi:【 Kẹo anh cho tôi ăn lần trước còn không? 】

Trong vòng nửa giây, chuông cửa nhà cậu vang lên.

Mở cửa ra, Mặc Lâm đang đứng ở cửa, từ trong túi lấy ra một ít kẹo, xoè ra trong lòng bàn tay, có đủ loại kẹo màu sắc sặc sỡ.

Các vị kẹo khác quá xa lạ với Cố Nguyên nên cậu vẫn chọn viên có giấy gói màu xanh.

Xé vỏ kẹo ra và cho vào miệng, hương vị quen thuộc giúp cậu bình tĩnh lại một ít.

Mặc Lâm muốn vào nhà nhưng bị Cố Nguyên ngăn lại: “Anh không phải nói muốn đi mua đồ ăn sao?”

“Không vội, dưới lầu có siêu thị.”

Khi Mặc Lâm nói những lời này, anh đã bước vào nhà bất kể sự ngăn trở của Cố Nguyên, anh thuận tay đóng cửa lại, sau đó đè cậu lên tường.

“Có thể chứ?”

Mặc Lâm vẫn tiếp tục chủ đề lúc nãy, nhưng lần này, Cố Nguyên có muốn chạy cũng chạy không thoát.

Cố Nguyên biết đối phương đang hỏi gì, nhưng cậu vẫn giả ngu: “Cái gì có thể hay không?”

“Anh có thể hôn em không??” Mặc Lâm lặp lại.

Vì những lời này, lỗ tai Cố Nguyên lại đỏ bừng lên.

“Sau này đều sẽ hỏi ý em,” Mặc Lâm nói: “Bởi vì em hiện tại đã không còn giống như trước, em đã dần học được cách nhận ra cảm xúc của mình... Vì vậy hãy nói cho anh biết, em có muốn anh hôn em không?”

Cố Nguyên thầm đấu tranh trong lòng, cậu muốn nói không, nhưng ý nghĩ thực sự trong lòng dường như lại không phải như vậy, cậu rối rắm hồi lâu, sau đó khẽ khàng cắn môi, chủ động dâng lên.

Cậu chỉ mới chạm nhẹ vào môi Mặc Lâm, trong lòng đã cảm thấy căng thẳng đến khó tin, dường như từ trước tới nay chưa từng căng thẳng đến vậy, đến mức chân cũng có chút run rẩy.

Mặc Lâm nhẹ nhàng cười, cúi đầu dịu dàng đáp lại nụ hôn của cậu, anh có thể cảm nhận được môi cậu đang run lên, nhịp thở đã sớm rối loạn.

Không thể tưởng tượng được Cố Nguyên lại có thể hấp dẫn như vậy, đại não Mặc Lâm dần trở nên trống rỗng, chỉ có bản năng thân thể chi phối anh...

Viên kẹo màu xanh trong miệng Cố Nguyên chảy ra, nhân kẹo nhảy loạn xạ giữa môi và răng, cảm giác tê dại truyền qua lại giữa hai đầu lưỡi...

Nụ hôn sâu đậm hết lần này đến lần khác, nhưng Mặc Lâm vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, anh muốn đòi lại món nợ vừa nãy, Cố Nguyên bắt nạt anh, bây giờ anh muốn ức hiếp cậu......

Áo vest không biết tại sao lại rơi xuống đất, cơ thể của Cố Nguyên nhẹ đi, cậu được ai đó bế lên, nhưng động tác bên miệng của người kia vẫn không dừng lại. Sau khi được đặt lên sô pha, cậu đột nhiên cảm thấy hoảng sợ khó tả, ngón tay nắm chặt lấy áo sơ mi của Mặc Lâm.

Mặc Lâm đặt người lên sô pha, đôi môi rực lửa đảo quanh vành tai cậu, cuối cùng vùi vào vùng cổ ngọt ngào mà cọ cọ: "Có thể chứ?"

Âm thanh trầm thấp của anh kéo dài thật lâu, nhàn nhạt dễ chịu, khiến trái tim Cố Nguyên chợt run rẩy.

Có thể cái gì chứ?

Anh ta đang hỏi gì vậy??

Còn có, anh ta dời môi xuống là có ý gì?

Thân thể Cố Nguyên căng thẳng, cậu đột nhiên hiểu ra đối phương đang hỏi gì.

Cậu theo phản xạ đẩy Mặc Lâm xuống sàn nhà: “Không... Không thể!”

Mặc Lâm cúi đầu ngồi dưới sàn, giống như đã bị ngã mạnh, một tay anh chống eo, tay kia ấn lên trán, vai đột nhiên run lên hai cái, theo góc nhìn của Cố Nguyên, anh có vẻ như đang cười.

Cố Nguyên: “Anh cười cái gì?”

Mặc Lâm: “Em cho rằng anh muốn làm gì?”

Anh ngồi dưới đất bật cười, ngẩng đầu nhìn người đang ngơ ngác ngồi trên sô pha.

“Tôi nghĩ anh cần bình tĩnh lại. Hai người chúng ta không thích hợp làm loại chuyện đó. Về mặt sinh học, loại hành vi này rất mâu thuẫn.” Cố Nguyên nghiêm mặt nói với đôi gò má ửng hồng.

Mặc Lâm từ dưới đất bò dậy: “Mâu thuẫn sao?”

Ann cong lưng, nâng niu gương mặt Cố Nguyên trong lòng bàn tay: “Anh không thấy mâu thuẫn chút nào, tình yêu và tình dục bổ sung cho nhau, linh hồn và thể xác cần sự dung hợp hoàn hảo nhất, đó không chỉ là khái niệm giống như sinh học.”

Cố Nguyên cái hiểu cái không nhìn Mặc Lâm: “Vậy anh đã từng thử qua rồi sao?”

Nếu chưa từng thử qua, sao lại có thể có được sự hiểu biết như vậy?

Nghĩ đến Mặc Lâm thật sự có thể đã có kinh nghiệm, trong lòng cậu đột nhiên lại có chút chua.

“Thử qua cái gì?” Mặc Lâm suy nghĩ một hồi mới đột nhiên phản ứng lại được: “Không phải như em nghĩ đâu… Anh không có… Anh vẫn luôn giữ mình trong sạch suốt 26 năm nay, anh không bao giờ lừa em!”

Gần đây, Cố Nguyên thực sự càng ngày càng cáu kỉnh, suy nghĩ cũng càng ngày càng nhỏ nhen.

Cố Nguyên: “Ồ, nhìn không ra.”

Mặc Lâm nói thầm: Vậy anh phải làm sao bây giờ, cũng đâu thể làm giấy giám định được.

Mặc Lâm thường bị hiểu lầm là một tên cặn bã vì vẻ ngoài lãng tử và khả năng thấu hiểu lòng người của mình, anh thường không thể chối cãi điều này, nhưng anh không quan tâm người khác nghĩ gì, anh chỉ quan tâm Cố Nguyên nghĩ gì.

“Muốn anh moi tim ra cho em xem sao?”

“Được, moi thử xem.” Cố Nguyên chờ động tác tiếp theo của anh.

Mặc Lâm đặt tay lên trái tim mình: “Nhưng sau đó anh sẽ chết. Em không đau lòng sao?”

“Không sao đâu,” Cố Nguyên nói: “Tôi sẽ nhặt xác cho anh.” Cậu rất giỏi trong việc nhặt xác cho người khác.

Mặc Lâm ngồi xổm trước mặt Cố Nguyên, vươn tay nắm lấy tay cậu: “Đừng như vậy, anh còn muốn ở bên cạnh em cả đời, em không phải rất thích cơm anh nấu sao?”

Cố Nguyên: “Tôi có thể ra ngoài ăn.”

“Từ nay ai sẽ chơi game với em?”

“Tôi không cần bất cứ ai chơi game với tôi.”

Mặc Lâm bỗng nhiên thở dài một hơi: “Nhưng anh cần em, em có thể ở cạnh anh không?”

Cố Nguyên cau mày, Mặc Lâm dường như lại trở nên ấu trĩ.

Mỗi lần anh ta trở nên ấu trĩ, cậu lại mất cảnh giác.

Cậu đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi vòng qua Mặc Lâm ra cửa thay giày.

Trái tim Mặc Lâm thắt lại: "Em muốn đi đâu?"

Cố Nguyên nhặt áo khoác trên mặt đất lên, phủi phủi hai cái: “Không phải anh muốn đi mua đồ ăn sao, đi thôi!”

Mặc Lâm sửng sốt một chút, khóe miệng lập tức nhếch lên: “Em muốn đi cùng anh?”

“Cũng không thể mỗi ngày đều ăn sẵn của anh được.”

“Như vậy cũng tốt,” Mặc Lâm nói: “Em cứ chọn món chính mình thích ăn, anh đều có thể nấu được.”

“Anh chắc chắn?”

“Chắc chắn, bay trên trời, chạy trong lòng đất, đi tàu ngầm dưới biển, anh đều có thể làm.”

Cố Nguyên suy nghĩ một chút: “Những hoạt động đó cần phải được nhà nước cho phép mới làm được.”

Mặc Lâm: “Em nói đúng!”

Sau khi đi mua sắm trở về, Mặc Lâm mặc một chiếc tạp dề xám đứng cắt rau trong nhà bếp, trong khi Cố Nguyên ôm một cục lông béo múp trên tay, đứng nhìn anh làm việc.

Cục lông nhìn chằm chằm vào con cá nhỏ trên đĩa, bàn chân nhỏ múp míp ấn ấn vài cái lên người Cố Nguyên, muốn Cố Nguyên buông nó ra.

Nhưng Cố Nguyên giữ chặt không buông, còn siết chặt nó trong lòng, cục lông nâng khuôn mặt nhỏ lên, mở to đôi mắt long lanh nhìn cậu, meo meo kêu hai tiếng, giống như đang muốn nói: Ngài buông em ra đi, em muốn ăn cá.

“Đó là cá của tao,” Cố Nguyên nói: “Không cho mày ăn.”

Mặc Lâm bỗng nhiên dừng tay xắt rau, giương mắt nhìn qua Cố Nguyên: “Em còn hiểu được cả tiếng mèo?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play