Cố Nguyên quấn khăn tắm đứng trước giường, ngơ ngác nhìn bộ quần áo trong túi xách.

Bộ trang phục "nghiêm túc" này được mua khi nào?

Cậu cầm lên ngửi thử, trên quần áo có một mùi thơm thoang thoảng của gỗ thông, giống như mùi trên xe Mặc Lâm.

Có vẻ như bộ đồ này đã nằm trên xe anh từ lâu.

Cố Nguyên mặc vào rất vừa vặn, cậu đứng trước gương ngắm nghía, cảm thấy kiểu dáng của bộ đồ này thật sự rất "Mặc Lâm".

Bộ đồ gồm một chiếc áo sơ mi trắng cổ điển với những đường kẻ sọc màu xám rất nhạt, chỉ khi nhìn kĩ mới có thể thấy, kết hợp tinh tế với một chiếc cà vạt sẫm màu có hoa văn chìm, cậu không biết cách thắt cà vạt bèn ném nó lên giường

Phía dưới là quần tây đen cắt xéo chỉ cao trên mắt cá chân một chút, được làm từ chất liệu tốt, mặc vào rất thoải mái.

Sau khi cài cúc áo sơ mi trên cùng, Cố Nguyên do dự không biết có nên mặc áo khoác vào không, cậu hiếm khi mặc vest vì nó rất bất tiện khi làm việc.

Mặc dù chiếc áo khoác đen này có kiểu dáng thoải mái, nhưng nó cũng sẽ hạn chế hành động của cậu. Sau khi mặc loại áo khoác này vào, cậu sẽ vô thức trở nên căng thẳng, như thể linh hồn cậu đã bị phong ấn bởi bộ áo đó.

Nhưng cậu cũng không còn lựa chọn nào khác, nhiệt độ bên ngoài chỉ có mười mấy độ, không có áo khoác chắc chắn sẽ rất lạnh.

Cậu liếc nhìn hộp đựng giày đặt trên sàn nhà, trong lòng có dự cảm chẳng lành, sau khi mở hộp ra, quả nhiên là một đôi giày da công sở cổ điển hệt như cậu đã tưởng tượng. Đọc tr𝘶𝑦ệ𝑛 tại ⩶ 𝑇r𝖴m𝑇r 𝘶𝑦ệ𝑛.𝒗𝑛 ⩶

Sau khi mặc vào, cậu càng cảm thấy không đúng.

Một là phong cách sai, hai là Mặc Lâm sai.

Cậu đã có hiểu biết nhất định về khả năng dự đoán của Mặc Lâm, đối phương đã từng tiên liệu được rất nhiều điều trước cả khi chúng diễn ra. Nhưng chuyện ngày hôm nay phát sinh quá mức đột ngột, đáng lí ra anh ta không thể đoán trước được. Chỉ có khả năng là Mặc Lâm đã mua trước để trên xe, vừa lúc hôm nay dùng đến.

Bộ đồ này hẳn là được chuẩn bị cho cậu, nhưng vì cái gì?

Cố Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, mối quan hệ giữa cậu và Mặc Lâm dường như ngày càng không rõ ràng. Không phải là một người bạn đơn thuần hay mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân đơn giản, không biết bắt đầu từ khi nào, họ giống như một cặp tình nhân hơn...

Cùng nhau đi làm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cùng nhau xem phim, thậm chí là cùng nhau làm những việc mà chỉ những người yêu nhau mới làm...

Phương thức ở chung của cậu và Mặc Lâm đang dần trở nên kì lạ.

Cố Nguyên nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên không biết phải làm gì, lòng cậu rối bời, tim đập loạn xạ không thể bình tĩnh nổi.

Khi Cố Nguyên mở cửa, Mặc Lâm đang đứng ở cửa xem điện thoại, anh mặc một bộ quần áo giống hệt Cố Nguyên. Áo sơ mi hờ hững mở toang hai cúc áo trên cùng, lộ ra yết hầu gợi cảm cùng xương quai xanh thanh tú, trong tiết chế cấm dục lại có sự hoang dại phóng khoáng, hấp dẫn khó tả.

Nghe thấy động tĩnh, Mặc Lâm ngẩng đầu liếc nhìn người đang đứng đối diện, đôi mắt lười biếng lập tức sáng lên, khóe miệng nở nụ cười hài lòng.

Anh không thể dời mắt khỏi cậu, Cố Nguyên mặc bộ đồ này đẹp hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Từ lâu anh đã phát hiện Cố Nguyên có một sự gợi cảm đầy tính "chế phục" khi mặc những bộ đồ trang trọng, thế nên anh luôn muốn nhìn thấy cậu trong một bộ vest chỉn chu. Anh đã mua bộ đồ này sau đó cất trong xe, lo rằng nếu đưa qua quá đột ngột thì cậu sẽ không nhận, hôm nay nhân cơ hội này cuối cùng cũng có thể tặng đi.

Trong mắt Cố Nguyên lộ ra một tia u ám, trên mặt cũng không có biểu tình gì. Bộ quần áo trên người cậu mang đầy khí chất quý tộc, mùi thơm của sữa tắm phảng phất trong không khí, khiến người ngửi thấy dâng lên một cổ xúc động.

Ánh mắt Mặc Lâm đột nhiên trầm xuống, trong lòng nóng lên, trong mắt lập loè bốc hỏa, chuyện giữa trưa còn dang dở khiến anh chưa đã thèm, nhớ đến hình ảnh đó, yết hầu của anh lại lăn lên lộn xuống mấy vòng.

Cố Nguyên giương mắt nhìn anh: “Không đi sao?”

Mặc Lâm đang cực lực kiềm chế bản thân, nhưng hình ảnh Cố Nguyên mặc chính trang thực sự đâm trúng tim anh!

Anh đặt một tay lên gáy Cố Nguyên, kéo cậu đến gần rồi buông lên môi cậu một nụ hôn thiếu kiên nhẫn.

Anh rất muốn điên cuồng hấp thụ hơi thở của đối phương, nhưng nghĩ đến khóe miệng sưng đỏ của cậu, nụ hôn lại dịu dàng đi rất nhiều.

Hơi thở Cố Nguyên rất lạnh, đôi môi băng giá nhưng lại rất mềm mại và ngọt ngào, cực kì gây nghiện...

Mặc Lâm ở trong lòng cảnh báo bản thân nên cho đối phương một chút không gian để thích ứng, không nên quá ích kỷ.

Nghĩ đến đây, anh đang định buông cậu ra thì một bàn tay đột nhiên đưa lên nắm lấy tay áo anh, còn siết thật chặt.

Cố Nguyên đang đáp lại anh!

Đối mặt với sự đáp lại của Cố Nguyên, Mặc Lâm hận không thể một ngụm nuốt cậu vào bụng, nhưng bài học buổi trưa quá sâu sắc, anh không dám tiếp tục phạm sai lầm.

Mặc Lâm nhìn bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của mình, không khỏi nở nụ cười, hơi thở ấm áp phun lên mặt cậu.

Cố Nguyên đột nhiên mở mắt ra, phát hiện Mặc Lâm lại đang nhìn trộm mình, đôi mắt u ám lập tức càng thêm ảm đạm.

Bởi vì xấu hổ nên trong lòng cậu có chút bồn chồn, cậu đẩy Mặc Lâm ra muốn quay về phòng nhưng anh lại kéo cậu lại, đem cậu ôm vào lòng hồi lâu, cho đến khi cả hai nghe thấy tiếng kháng nghị dữ dội từ dạ dày Cố Nguyên.

Xem ra phải đút em ấy no bụng trước mới được.

Vào sáng sớm, huyện Vân Sam rất tĩnh mịch, hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có một số tiệm thịt nướng vẫn còn mở, Mặc Lâm tìm thấy một nhà hàng thịt nướng của một gia đình lớn và đậu xe bên đường.

Tối nay tâm tình Mặc Lâm đặc biệt rất tốt nên anh gọi rất nhiều thịt nướng, trong thực đơn có bao nhiêu món đều gọi hết, mặc kệ đối phương có ăn hết hay không.

Một trong những niềm vui lớn nhất trong đời của Mặc Lâm chính là nhìn Cố Nguyên ăn.

Cậu bé hờn dỗi không chịu về nhà trong đồn cảnh sát cách đây 15 năm nay đã trưởng thành, đã trải qua những biến động nghiêng trời lệch đất, nhưng vẫn trước sau như một thích gặm đùi gà.

Sau bữa tối, hai người lái xe trở về khách sạn, trên đường đi, Cố Nguyên dựa vào ghế ngồi ngủ thiếp đi, Mặc Lâm nhìn cậu vài phút rồi mới quyết định đánh thức cậu dậy

Anh duỗi ngón tay véo nhẹ vành tai cậu, nhưng không có phản ứng gì.

Hẳn là mệt mỏi quá nên mới ở trên xe cũng có thể ngủ say như vậy.

Mặc Lâm biết chất lượng giấc ngủ của Cố Nguyên không quá tốt, lo lắng nếu bây giờ đánh thức cậu một lát sẽ không ngủ lại được, vì vậy anh cởi áo khoác, cẩn thận đắp lên người Cố Nguyên.

Điều hòa trong xe đang bật nên chắc sẽ không quá lạnh.

Mặc Lâm lo lắng đường phố quá ồn ào, thế nên anh chỉ đơn giản là tìm một nơi yên tĩnh hơn để đậu xe, xung quanh không có người, cậu có thể ngủ một giấc thật ngon.

Không thể ngờ được đêm đầu tiên của anh và Cố Nguyên lại trải qua trên một chiếc xe.

Mặc Lâm chỉnh lại chỗ ngồi, nhắm mắt lại cùng cậu chìm vào giấc ngủ...

Báo thức buổi sáng đúng hẹn vang lên, Cố Nguyên nhắm mắt đưa tay tìm điện thoại di động, sờ soạng một hồi, cậu nhận ra hình như mình không ở trên giường, bèn mở mắt ra và thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một mảng dây leo xanh tươi. Ánh nắng ban mai xuyên qua những giọt sương trên lá xanh và khúc xạ qua lại, lấp lánh ánh sáng, đẹp đến kì diệu.

Người bên cạnh choàng một tay lên mắt, dường như còn đang ngủ, sống mũi và sườn mặt lộ ra đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ.

Dời cánh tay ra khỏi tầm mắt, Mặc Lâm phát hiện Cố Nguyên đã tỉnh bèn chuẩn bị lái xe trở về khách sạn: “Vương Nhạc nhắn tin thông báo họ đã trở về, chúng ta về khách sạn thu xếp đồ đạc rồi lên đường thôi.”

Cố Nguyên quay đầu lại ừ một tiếng, trong lòng có một con nai nhỏ đang phi loạn xạ.

- Wattpad Masrhia-

Mộng Lan vội vàng chạy đến phòng họp với một chồng tài liệu trong tay, sau khi điều chỉnh xong máy chiếu, mọi người lục tục bước vào phòng họp, cô ngẩng đầu lên thì thấy Cố Nguyên và Mặc Lâm đang một trước một sau đi vào.

Hai người cùng mặc một bộ quần áo chỉnh tề giống nhau, giống như cảnh đẹp ý vui trong đồn cảnh sát, cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra chụp một tấm.

“Cảnh sát Mộng, cô đang làm gì thế?”

Mặc dù cô đã cố ẩn nấp, nhưng vẫn bị Mặc Lâm tinh tường phát hiện ra.

Mộng Lan giấu điện thoại ra sau lưng: "Không có... Không có gì, sao hai người về sớm vậy?"

Biết cô chuyển đề tài, Mặc Lâm cười, trầm giọng nói: "Gửi bức ảnh cho tôi...... Tôi muốn bản gốc..."

Quả nhiên vẫn bị đối phương phát hiện, Mộng Lan đành móc điện thoại di động ra cho Mặc Lâm xem bức ảnh vừa chụp: "Bức ảnh này thật là đẹp..."

Mặc Lâm thò lại gần xem, trong bức ảnh, vẻ mặt của Cố Nguyên vẫn đơn điệu như trước, ngược lại chính mình có vẻ tâm trạng rất tốt.

Cùng lúc đó, Cố Nguyên nhìn một nam một nữ đứng dưới máy chiếu, lông mày dần nhướng lên.

Cậu biết Mặc Lâm rất được các cô gái hoàn nghênh, có vài lần cậu nghe thấy các nữ cảnh sát trong cục thì thầm to nhỏ nói về Mặc Lâm, cậu cũng không lạ gì việc đó.

Cho dù Mặc Lâm trò chuyện hay tiếp xúc với các nữ cảnh sát, cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt.

Nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy đặc biệt chói mắt.

Đứng gần như vậy, sao không dán lên người nhau luôn đi!

Cố Nguyên hít sâu một hơi, cúi đầu xuống xem tài liệu đặt trước mặt, liếc nhìn vài cái, cậu cảm thấy buồn bực không hiểu được, lại ngẩng đầu lên, phát hiện hai người kia vẫn đang nói chuyện phiếm!

Mặc Lâm tâm trạng vui vẻ, nụ cười tươi đến chói mắt!

Cố Nguyên đột nhiên cảm thấy bộ quần áo đang mặc trên người có hơi khó chịu.

Có thể một số loại quần áo được định sẵn là không phù hợp với mình!

Cậu cúi đầu xuống tiếp tục đọc tài liệu, nhưng trong đầu lại không thể tập trung được.

Mặc Lâm đã lưu hết những bức ảnh độ nét cao do Mộng Lan gửi vào album điện thoại, khi anh bước đến ngồi xuống cạnh Cố Nguyên, cậu vô thức dịch sang một bên, như thể cảm thấy phiền khi ngồi cạnh anh.

Mặc Lâm liếc nhìn Cố Nguyên, trong lòng hơi hơi cảm thấy có chút bất ổn.

Lúc này, Tiêu Trạch bước vào, hắn nhìn quanh phòng họp và thấy rằng hầu như tất cả mọi người đều đã đến đông đủ: “Đêm qua ở hiện trường phát hiện một dấu vết khả nghi.” Tiêu Trạch cắm ổ usb flash vào máy tính và phát hình ảnh lên máy chiếu cho mọi người cùng xem.

Một bức ảnh được phóng to trên màn chiếu, hình ảnh cho thấy một hàng cột bê tông ở đầu cầu, để tránh cho người và phương tiện bị rơi khỏi cầu, những trụ bê tông này là được xây dựng bổ sung sau khi đã dựng xong cầu.

"Chúng tôi tìm thấy vết máu trên cột xi măng ở đầu cầu, sau khi đối chiếu ADN thì khẳng định vết máu không thuộc về nạn nhân. Nhưng vị trí này chính là nơi thi thể bị ném xuống, vì vậy chúng tôi nghi ngờ đó là do hung thủ lưu lại.

Ném một người nặng 80kg từ trên cầu xuống không hề dễ dàng, hung thủ có khả năng đã bị xây xát trong quá trình ném. Chúng tôi cũng đo được các trụ xi măng ở đầu cầu đều cao 80 cm và cách nhau 28 cm cho nên thi thể sẽ không lọt qua được khe hở giữa các trụ. Hung thủ hẳn là phải nhấc thi thể lên ném xuống, một người nhất định là làm không được, ít nhất phải có hai người ném xác!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play