8 giờ rưỡi sáng, người đến bệnh viện khám bắt đầu đông lên.

Trong đại sảnh bệnh viện tụ tập đầy đủ nam nữ già trẻ, dòng người đăng ký chen chúc dài dằng dặc.

Lý Mông xuyên qua chuỗi người, theo lối tắt đi lên tầng trên, bác sĩ của khoa phóng xạ đã đi làm, nam bác sĩ ngày hôm qua copy ảnh chụp CT cho hắn hôm nay không đi làm, ở trong văn phòng là một nữ bác sĩ trẻ tuổi.

Lý Mông nói sơ lược về việc xác định thân phận nạn nhân trong vụ nổ với nữ bác sĩ, hy vọng bệnh viện có thể giao ra báo cáo sinh thiết của Lý Thân, nhưng nữ bác sĩ một mực nói rằng chỉ có bản thân người bệnh mới có quyền yêu cầu được nhận báo cáo sinh thiết.

Dù Lý Mông đã móc ra thẻ cảnh sát cũng vô dụng, đối phương khăng khăng chỉ nhận người.

"Mấu chốt là Lý Thân rất có khả năng đã chết, ông ấy làm sao có thể tới lấy báo cáo sinh thiết được chứ?"

Nữ bác sĩ trầm mặc hai giây: "Vậy anh có thể đưa người nhà ông ấy tới!"

Lý Mông gãi gãi đầu, nếu như hung thủ thật sự chính là con gái ông ấy thì gọi cô ta tới chẳng phải chính là đánh động cho cô ta bỏ trốn sao?

Lý Mông: "Không được, đây là tình huống đặc thù, hiện tại chúng tôi không thể thông báo cho người nhà!"

Bác sĩ: "Vậy thì không được, chúng tôi không thể tùy tiện làm lộ tin tức của bệnh nhân!"

Lý Mông nóng nảy, trong cục có một đống người đang chờ hắn mang báo cáo sinh thiết về, đầu óc của nữ bác sĩ này có phải có vấn đề gì không?

Thấy Lý Mông cũng không có biện pháp gì, nữ bác sĩ liền kiến nghị: "Hay là anh trở lại cục cảnh sát xin giấy yêu cầu đem đến đây để tôi đưa cho trưởng khoa ký tên, có giấy rồi tôi sẽ có thể đem bệnh án của Lý Thân đưa cho anh, sau đó anh cầm bệnh án đến Khoa bệnh lý lấy báo cáo sinh thiết...... Nhưng mà hôm nay là thứ tư, trưởng khoa của tôi ngày mai mới có thể đi làm, không thì anh cứ về xin giấy trước đi, ngày mai vào giờ này quay lại đây tìm trưởng khoa ký tên?"

Lý Mông nghe xong đống này đầu cũng muốn phình lên, thủ tục gì phức tạp dữ vậy!

Lý Mông bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Tiêu Trạch, kể lại chuyện đã xảy ra cho hắn.

Tiêu Trạch liền đáp một câu: "Đợi ở đó, tôi sẽ liên hệ với viện trưởng của bọn họ..."

Một lát sau, nữ bác sĩ nhận một được một cuộc gọi, không biết đầu bên kia điện thoại nói gì, sắc mặt của cô bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, sau đó cô lấy một tờ giấy trắng, đem toàn bộ thông tin của Lý Thân viết lên trên giấy: "Xin lỗi đồng chí cảnh sát, ngày thường chúng tôi đều làm theo quy định như vậy, tôi là người mới, không biết cảnh sát phá án có thể trực tiếp lấy thông tin, thật sự xin lỗi!"

Lý Mông khách khí với cô hai câu, thời điểm chuẩn bị rời đi, hắn phát hiện một người đàn ông đứng ở cửa văn phòng đang nhìn chằm chằm vào hắn. Là một cảnh sát, hắn đối với loại ánh mắt kỳ quái này cực kì nhạy bén, đối phương là một người đàn ông khoảng 50 tuổi, vóc dáng không cao, hơi gầy.

Đối phương phát hiện hắn đang nhìn về phía mình, ánh mắt chuyển đi nơi khác, cố ý né tránh.

Nữ bác sĩ cũng nhìn thoáng qua người đàn ông đứng ngoài cửa: "Lý Giang, bác vẫn còn thiếu 5000 tệ tiền viện phí, bác nhớ phải đóng đấy, bằng không buổi xạ trị tuần sau sẽ không thực hiện được đâu......"

Người tên Lý Giang khí sắc không được tốt lắm, đi đứng có hơi chao đảo, nhưng giọng nói lại tràn đầy sức sống: "Sao lại thiếu 5000? Các người chữa bệnh hay ăn cướp thế hả?! Mỗi ngày đều bắt tôi phải nộp tiền, vậy mà cũng không thấy các người chữa khỏi bệnh cho tôi, hiện tại tiền cũng hết rồi, sức khoẻ của tôi chỉ càng yếu hơn!"

Nữ bác sĩ cũng không chịu yếu thế: "Thể chất của mỗi người khác nhau, có người hiệu quả tốt, có người hiệu quả không tốt. Hơn nữa, ung thư là bệnh gì bác không biết sao? Loại bệnh này cần phải trị lâu dài!"

"Trị trị trị, mỗi ngày đều gạt tiền trong tay tôi. Nửa năm trước mới làm giải phẫu, lại còn phải uống cả chục thứ thuốc, mới yên ổn được hai tháng đã tái phát, hiện tại lại bắt tôi làm xạ trị, trước khi làm xạ trị tôi còn nuốt trôi cơm, hiện tại ăn cái gì cũng ói ra, cái mạng này sớm muộn gì cũng bị lũ lang băm các người trị tới chết. Tiền của tôi cũng không phải từ trên trời rơi xuống, đám bác sĩ vô lương tâm các người đều là quân ăn cướp, nên bị đày xuống địa ngục, đoạn tử tuyệt tôn!"

Lý Giang đang cực kì kích động, lớn giọng oang oang khắp sảnh, lập tức thu hút một đám người vây xem trước cửa văn phòng, có vài người móc di động ra bắt đầu quay video.

Nữ bác sĩ nghe thấy đối phương bắt đầu công kích cá nhân, liền nuốt không trôi cục tức này: "Bác muốn trị thì trị, không trị thì bỏ, lần sau cũng đừng đến tìm cháu trị cho bác, tìm người khác đi!" Mặt nữ bác sĩ đỏ lựng lên vì giận: "Chúng cháu đều làm việc theo quy trình của bệnh viện, tiền của bác cũng chưa vào đến túi chúng cháu, bác không muốn trị cũng được, đừng làm chậm trễ thời gian chữa bệnh của người khác!"

Người vây xem ở bên ngoài nhìn không được: "Bác sĩ, cô có ý gì vậy? Thái độ với một ông cụ như vậy sao? Ông ấy còn đang bệnh, không thể nói chuyện nhẹ nhàng một chút à?"

Nữ bác sĩ hít sâu một hơi: "Tôi cũng là người, mỗi ngày phải tiếp sáu bảy chục người bệnh, nếu tôi phải tốn mấy chục phút để giảng đạo lí với từng người một thì tôi cũng không còn thời gian để làm việc nữa, mọi người cũng nên nghỉ ngơi đi!"

Lý Mông bị đặt ở giữa cảm thấy khó chịu, hắn muốn đi, nhưng lại sợ nếu hai bên tiếp tục cãi cọ thì sẽ có đánh nhau: "Đừng xem náo nhiệt nữa, cần làm gì thì đi làm đi!"

Lý Mông cường thế giải tán đám đông, nhìn thời gian thì đã là 9 giờ rưỡi, hắn không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở chỗ này bèn cầm bệnh án của Lý Thân đi đến Khoa bệnh lý.

Khoa bệnh lý nằm ở tầng 6, người đang chờ thang máy rất nhiều, thang máy trống rỗng vừa xuống tới, một đống người liền ùa vào, chen chúc với nhau giống như tàu điện ngầm trong giờ cao điểm, ai cao mới có thể hô hấp không khí trong lành, người lùn chỉ có thể thưởng thức muôn vàn mùi hương hoà quyện vào nhau.

Lý Mông nhìn người trong thang máy, một đám người già yếu bệnh tật, bên ngoài còn có một thai phụ bụng to vẫn chưa vào được. Hắn không muốn dành chỗ với người đang mang thai nên bước ra khỏi thang máy cho cô vào, còn mình thì leo thang bộ.

Hắn bò một hơi từ tầng một tới tầnh sáu, tầng lầu của bệnh viện tương đối cao, tầng sáu phải cao bằng tầng tám tầng chín bình thường, Lý Mông sau khi lên đến nơi phải ngừng lại thở hổn hển một chút.

Chuyện sau đó tương đối thuận lợi, lãnh đạo bệnh viện đã sớm thông báo cho người hợp tác, sau khi hắn đến liền lấy được báo cáo sinh thiết của Lý Thân.

Đây là báo cáo xét nghiệm sinh thiết một phần dạ dày vào nửa năm trước, còn có một khối dạ dày nhỏ được bảo quản bằng sáp.

Sau khi lấy được đồ, Lý Mông tức tốc trở về cục cảnh sát.

Khối sáp được đưa đến phòng thí nghiệm, tới buổi chiều là có thể nhận được kết quả, hắn trở lại đại sảnh, phát hiện Mộng Lan đang ngây người ngồi ở bàn làm việc của mình, hắn đi đến sau lưng cô, vỗ vai cô một cái.

Kết quả Mộng Lan sợ tới mức nhảy dựng cả người lên!

Lý Mông: "Làm quá ghê hà... Lá gan của cô cũng nhỏ quá đó!"

Mộng Lan vỗ vỗ ngực mình, dường như vẫn chưa định hồn lại được: "Lý Mông, anh tin trên đời này có quỷ không?"

"Đương nhiên là không rồi, mà sao cô lại hỏi vậy?"

"Tôi trước kia cũng không tin, nhưng tam quan của tôi ngày hôm qua đã sụp đổ rồi..."

Mộng Lan đến bây giờ vẫn cảm giác chính mình giống như là đang mơ, nghĩ đến chuyện xảy ra ở hẻm Mễ Ngư đêm qua, liền cảm thấy lưng mình lạnh căm căm, tối hôm qua cô không ngủ được, cả người mơ mơ màng màng.

Đêm qua......

Sau khi trời tối, cô tìm một quán ăn gần đó để dùng bữa, ngồi bên cửa sổ lầu hai của tiệm cơm vừa vặn có thể thấy căn hộ trong góc lầu 4 nằm ở đối diện kia. Từ sau khi án mạng phát sinh, cửa cầu thang bên trái đi thông từ tầng một lên tầng bốn đã bị phong tỏa, cảnh sát còn đóng một tấm ván cửa để ngăn người ngoài đi vào, bên ngoài ván cửa còn treo băng cảnh giới và vài tấm biển viết cấm đi vào.

Người bình thường cũng sẽ không muốn đi vào, rốt cuộc lời đồn đãi rất mơ hồ, rất nhiều người cảm thấy sợ hãi, có thể không tới gần thì đều cố gắng không tới gần.

Mộng Lan đang chăm chú nhìn vào căn hộ trong góc lầu 4, bỗng nhiên cô nhìn thấy một cái bóng vụt qua cửa sổ, cô cho rằng mình hoa mắt, bèn xoa xoa mắt vài cái, khi nhìn lên lần nữa, trước mắt chỉ có một cái cửa sổ trơ trọi.

Mộng Lan tiếp tục quan sát trong chốc lát, cho rằng mình thật sự đã nhìn lầm, khi vừa chuẩn bị dời tầm mắt đi, một bóng dáng nửa người lại đột ngột xuất hiện nơi cửa sổ, đứng yên ở đó không nhúc nhích.

Bởi vì ánh sáng buổi tối không tốt lắm, cô chỉ có thể nhìn thấy đại khái vóc dáng, Mộng Lan tính ra đối phương hẳn là cao không đến 1m7, lúc này cô bỗng nhiên nhớ đến lời hai đứa trẻ nói lúc chiều: Khi màn đêm buông xuống, hồn ma người chết sẽ trở về......

Nếu phục dựng lại thì thể bị đốt trụi của nạn nhân, hình thể hẳn cũng giống như thế này......

Nghĩ đến đây, cả người cô bỗng nhiên nổi lên một tầng da gà.

Nhưng Mộng Lan vẫn luôn tin vào thuyết vô thần, cô rất muốn biết đến tột cùng là ai đang giả thần giả quỷ trước mặt cô!

Vì để chứng minh đây không phải là chuyện tâm linh, Mộng Lan cơm còn chưa ăn đã hăng hái bừng bừng vọt xuống lầu, sợ đối phương bỏ chạy, cô chạy một mạch như điên đến cửa cầu thang.

Ván cửa ở lầu một không có dấu vết bị di chuyển, băng cảnh giới vẫn hoàn chỉnh không bị phá hoại, đối phương đi lên bằng cách nào?

Mộng Lan dùng hết sức cả đời con gái rốt cuộc dịch ra được một cái khe nhỏ, sau khi chui được vào hàng hiên thì hoàn toàn nhìn không rõ đường dưới chân, cô mở đèn pin di động lên, trên mặt đất có rất nhiều tro bụi, nơi được đèn pin chiếu qua cũng không phát hiện dấu chân mới.

Điện ở đây còn chưa được câu lại, trong bóng tối âm trầm, bốn phía đều tĩnh lặng đến rợn người, Mộng Lan có thể nghe thấy tiếng tim mình đập kịch liệt, cô đi từng bước một đến tầng 4, càng lên cao, tim cô đập càng nhanh.

Khi lên đến tầng 4, cả người cô đều căng cứng, tay huơ huơ đèn pin soi vào bên trong căn hộ đen ngòm, không có bóng hình nào cả......

Cô nhấc chân đi vào bên trong, tiếp tục mở cửa những căn phòng khác, cũng không có người......

Vậy người cô vừa thấy đã chạy đi đâu?

Chẳng lẽ thật sự là do cô hoa mắt?

Một luồn gió lạnh đột nhiên thốc vào qua cánh cửa sổ trống không, Mộng Lan xoay người, phát hiện trong góc tường vẫn luôn có một cái bóng đen đứng ở đó!

Tim cô liền vọt lên cổ họng!

Bóng đen kia vẫn không nhúc nhích đứng yên ở đó, giống như không có sinh mệnh, thực sự là so với những bộ phim kinh dị cô xem khi nhỏ còn đáng sợ hơn!

Mộng Lan lui về sau một bước, lấy hết dũng khí đưa đèn pin hướng lên trên......

Cô cảm giác thời gian bị kéo dài đến vô hạn, trán cũng lấm tấm mồ hôi, tay cầm di động không ngừng run rẩy.

Ánh sáng đèn pin tiếp tục di chuyển lên trên, một gương mặt trắng bệch bỗng nhiên hiện ra trước mặt cô, không chỉ trắng bệch còn dữ tợn đến khó có thể hình dung!

Mộng Lan không hề đề phòng bị doạ hét lớn, suýt chút nữa ném văng di động, cô té ngã lộn nhào mà vọt ra cửa cầu thang, thẳng đến khi chạy ra đến đầu đường người xe tấp nập, cô mới chậm rãi hồi phục lại tinh thần.

Bởi vì chuyện này, Mộng Lan cả đêm đều không ngủ được, buổi sáng đến hẻm Mễ Ngư, Tiêu Trạch thấy cô sắc mặt không tốt, cả người đờ đẫn, cho nên bảo cô về cục đợi.

Lý Mông nghe xong hoàn toàn không tin: "Sao có thể có quỷ được chứ, tôi thấy là cô gặp ảo giác rồi, có phải là do không ăn cơm nên đói đến hoang tưởng rồi không?"

Mộng Lan: "Nhưng mà... Có đứa nhỏ cũng nhìn thấy!"

"Đứa nhỏ? Mộng Lan, tôi thấy cô chính là bị dọa sợ nên tưởng tượng quá nhiều rồi, có phải gần đây quá mệt mỏi không, hay là cô đến phòng nghỉ ngủ một lát đi!"

Mộng Lan không ngừng cảm thấy thế giới quan của mình đang sụp đổ, lại còn sinh ra bóng ma tâm lý nghiêm trọng, cô hốt hoảng ngẩng đầu: "Tôi có phải có vấn đề về tâm lý rồi không... Nếu là vấn đề tâm lý, thầy Mặc chắc là có thể trị đúng không?"

Lý Mông: "Cô nên tìm thầy Mặc tâm sự một lát đi!"

Mặc Lâm vừa mới kết thúc hội nghị video, chuẩn bị đi xem Cố Nguyên đang làm cái gì, mới vừa đứng dậy, cửa văn phòng đã bị người gõ vang, Mộng Lan đẩy cửa ra: "Thầy Mặc, tôi hình như có vấn đề về tâm lý rồi, có thể nói chuyện với anh một chút không..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play