Cố Nguyên trầm ngâm một lát, cố hết sức ngăn cho cơ thân không run rẩy, phân tán sự chú ý của mình khỏi đám đông trước mặt: “Người chết vì ung thư dạ dày đã làm phẫu thuật cắt bỏ toàn bộ dạ dày, hiện tại ung thư đã tái phát... Tôi phát hiện chung quanh tuyến tuỵ có tế bào ung thư tái phát và lượng lớn tế bào bị viêm đang nhân lên... Căn cứ vào vị trị và hình thái khối viêm, có thể suy đoán ra người chết lúc còn sống đang làm xạ trị... Chu kỳ xạ trị rất dài, thường sẽ liên tục trong vòng một tháng, nhìn vào mức độ của triệu chứng viêm, xạ trị hẳn là chưa kết thúc, nếu hiện tại đến bệnh viện điều tra, nói không chừng có thể tìm được manh mối...”
Mọi người trong phòng họp đều phấn chấn lên, phát hiện này này đã trực tiếp rút nhỏ phạm vi điều tra lại rất nhiều.
Xạ trị chính là sử dụng bức xạ ion hóa để tiêu diệt chính xác những tế bào ung thư, đây có thể coi là loại kỹ thuật dẫn đầu trong lĩnh vực chữa trị ung thư trong nước. Trước mắt ở thành phố Nham Hải chỉ có bệnh viện Nhân dân và bệnh viện Trung tâm là có thể cung cấp loại xạ trị này, bệnh viện cấp huyện căn bản không có kỹ thuật như vậy, nếu người chết thật sự đang làm xạ trị, xác suất lớn nhất chính là ở hai bệnh viện này, mà có thể cung cấp xạ trị chỉ có khoa phóng xạ.
“Có thể trực tiếp liên hệ bác sĩ khoa phóng xạ, hỏi xem gần đây có bệnh nhân nam khoảng 55 tuổi, cao 167cm, nặng 48kg vắng mặt trong các buổi trị liệu không, hoặc là tìm ảnh chụp CT của người phù hợp với những điều kiện trên để so sánh với khung xương của nạn nhân... Tốt nhất có thể lấy kết quả sinh thiết của nạn nhân lúc còn sống để đối chiếu DNA, như vậy là chính xác nhất.” Cố Nguyên bổ sung.
Tiêu Trạch ghi lại những thông tin Cố Nguyên cung cấp vào notebook: “Mọi người còn muốn bổ sung gì không?”
Nghiêm Cát: “Chúng tôi tìm được hung khí trong thùng rác ở hẻm Mễ Ngư, là một chày sắt dài khoảng 30cm, bên trên có dính vết máu của nạn nhân, không phát hiện DNA và vân tay hung thủ, khi hung thủ tấn công nạn nhân có mang bao tay, chúng tôi đã tiến hành phân tích dấu vết của bao tay, phát hiện đây là loại bao tay thường được dùng trong xây dựng.
Căn cứ vết thương trên gáy nạn nhân có thể dễ dàng phỏng đoán hung thủ cao dưới 157cm... Mặt khác, nguyên nhân vụ nổ là do bình gas của bếp gas bị nung nóng liên tục, áp suất bên trong bình gas quá cao nên phát nổ.”
Tiêu Trạch nhìn thoáng qua Mặc Lâm ngồi bên cạnh Cố Nguyên: “Thầy Mặc, cậu có bổ sung gì thêm không?”
Mặc Lâm hôm nay hôm nay đeo một cặp kính gọng vàng, cả người càng thêm văn nhã, trên mặt luôn treo nụ cười, mỗi lần anh lên tiếng, bầu không khí đều sẽ trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều: “Đây là do người quen chủ mưu gây án, hung thủ là nữ, cao dưới 157cm, tuổi khoảng 30-35, tâm lý thường xuyên chịu áp lực lớn, khi hành hung sử dụng chày sắt đập nhiều lần vào gáy nạn nhân, quá trình này càng giống như đang xả giận, hung thủ đối với nạn nhân có mối căm thù mãnh liệt...
Dù sao cũng là lần đầu tiên giết người, sau khi nạn nhân chết, hung thủ lâm vào khủng hoảng trong thời gian ngắn, hung thủ ở lại trong phòng một khoảng thời gian, cô ta sợ lưu lại dấu vết, nên đã tạo ra vụ nổ…
Hung thủ hẳn là người quen của nạn nhân, khả năng cao chính là con của nạn nhân, bởi vì người ngoài không có nghĩa vụ phải chăm sóc một bệnh nhân tái phát ung thư, hung thủ còn nắm rõ bệnh tình và chế độ dinh dưỡng hàng ngày của nạn nhân. Khi rời khỏi hiện trường, cô ta thậm chí còn cầm đi thực phẩm dinh dưỡng của ông ta......”
Mặc Lâm cười tủm tỉm nhìn sang Cố Nguyên: “Pháp y Cố chắc sẽ biết, bệnh nhân đã cắt bỏ toàn bộ dạ dày chỉ có thể ăn một ít thực phẩm dễ tiêu hóa. Nếu đồ ăn trực tiếp đi vào ruột non sẽ kích thích trực tràng gây ra phản ứng kịch liệt dẫn đến tiêu chảy, tình trạng dinh dưỡng của nạn nhân cũng không tệ như tưởng tượng, có lẽ là thường xuyên dùng các loại thực phẩm dinh dưỡng như dịch lòng trắng trứng...”
Cố Nguyên nghe đến đó, bỗng nhiên có một nhận thức mới với Mặc Lâm, không ngờ anh đối với cấu tạo cơ thể người và y học cũng có hiểu biết nhất định, kiến thức còn rất rộng....
“Nhưng tổ vật chứng không tìm thấy những thứ này... Hơn nữa trong phòng chắc hẳn là có một cái bô vì nạn nhân thường xuyên bị tiêu chảy... Những điểm này đều chứng minh hung thủ là người cực kỳ cẩn thận, có năng lực phản trinh sát nhất định.
Hung thủ sao lại biết phòng trong góc lầu 4 không có người ở, hơn nữa chủ nhà đã bỏ mặc lâu ngày không quản lý? Khả năng cao là cô ta đối với khu vực này cực kỳ quen thuộc cho nên mới biết được tình huống của căn hộ này. Nếu là như thế, cô ta có lẽ là đang ở gần đó hoặc là quen biết với chủ nhà, biết ông ấy tạm thời không rảnh xử lý căn hộ này...
Nạn nhân bị bệnh tật tra tấn lâu ngày, tính tình có lẽ cũng không tốt, hơn nữa bệnh tình của nạn nhân đã tạo thành áp lực kinh tế rất lớn cho hung thủ, cho nên người nhà hung thủ cũng không muốn nhìn thấy ông ta, yêu cầu hung thủ mang người ra ngoài chăm sóc, vì thế cô ta đã sắp xếp để nạn nhân sống trộm trong căn hộ bỏ hoang đó...
Khi bệnh ung thư của nạn nhân tái phát lần nữa, chi phí chữa trị quá cao khiến cho hung thủ phải khốn đốn, vì thế đã nổi lên ý định giết người... Khối u đã khuyếch tán, theo lý mà nói nạn nhân sẽ không sống được bao lâu... Vì sao cô ta còn phải mạo hiểm giết chết nạn nhân? Hoặc là thật sự không thể nhịn được nữa, hoặc là là vì nguyên nhân khác... Suy đoán thứ hai cần thêm chứng cứ mới có thể kết luận, cho nên tạm thời không thể suy đoán.”
Tiêu Trạch chăm chú lắng nghe: “Nói cách khác, chỉ cần xác định được thân phận người chết, trên cơ bản liền có thể xác định được hung thủ!”
Chân dung tội phạm đã được vẽ ra làm mọi người cực kì hưng phấn, cũng có thêm nhiệt huyết để tiếp tục điều tra. Tiêu Trạch phân công nhiệm vụ cho mọi người, Lý Mông và Vương Nhạc chia nhau dẫn người đến hai bệnh viện tìm kiếm thông tin về nạn nhân, Cố Nguyên lưu lại trong cục, khi cần thiết thì chỉ đạo kỹ thuật cho hai người bọn họ, những người còn lại tiếp tục đến hẻm Mễ Ngư điều tra, tìm kiếm nhân chứng, còn Mặc Lâm, anh còn bận hơn bất cứ ai trong cục, Tiêu Trạch nào dám an bài nhiệm vụ cho anh.
Mọi người bắt đầu hành động, cục cảnh sát nháy mắt vắng vẻ hơn rất nhiều, Mặc Lâm trở về văn phòng mình bắt đầu hội nghị video, Cố Nguyên cũng trở lại văn phòng, cậu có hơi mông lung.
Cố-non nớt trong chuyện tình cảm-Nguyên không ngừng tìm tòi đáp án trên di động......
【 Vì sao khi bị hôn lại không phản kháng? 】
Dường như có rất nhiều người có cùng thắc mắc với Cố Nguyên, số người trả lời vấn đề này cũng rất nhiều......
【 Bạn cho phép người đó hôn mình, chứng tỏ bạn cũng thích người đó...】
【 Không có ý phản kháng, chỉ có thể là cơ thể và trái tim đều đã trao đi...】
【 Kẻ muốn cho người muốn nhận, không cần ra vẻ như vậy...】
Cố Nguyên lướt xem tất cả câu trả lời, tâm lý đại khái là đã có nhận thức mới, cậu cầm lấy di động chuẩn bị gửi tin nhắn cho Mặc Lâm, nhưng lại dừng ở khung thoại thật lâu, một chữ cũng không viết ra được.
Sau đó cậu lại chuyển sang giao diện tìm kiếm, gõ một câu hỏi khác:
【 Làm sao để bảo đối phương tránh xa mình ra? 】
Một người dùng có kinh nghiệm trả lời: 【 Nói với người đó là bạn đã có người yêu. 】
Cố Nguyên ngẫm nghĩ một chút, trở về khung thoại với Mặc Lâm, suy nghĩ thật lâu rồi gửi qua một tin nhắn: 【 Tôi có người yêu rồi, xin hãy tránh xa tôi một chút. 】
Mặc Lâm đang họp video thì thấy màn hình di động bỗng nhiên sáng lên, anh giương mắt lên nhìn một cái, phát hiện người nhắn thế nhưng lại là Cố Nguyên, cảm thấy rất vui vẻ.
Đầu bên kia video đang cùng anh thảo luận án biến thái phanh thây, cảnh sát đang tường thuật vụ án vô cùng nghiêm túc, bầu không khí cũng rất nghiêm trọng.
Mặc Lâm nhìn chằm chằm di động nhìn một hồi, lông mày hơi giật giật, bỗng nhiên cười một tiếng, ngay sau đó nhắn lại hai chữ: 【 Đừng nghịch. 】
Vị cảnh sát đang tường thuật vụ án trong video phát hiện Mặc Lâm đang cười nên dừng lại hỏi: “Thầy Mặc, có vấn đề gì sao?”
“Không có gì, vừa rồi có bạn nhỏ đến đùa giỡn, các vị cứ tiếp tục, tôi đang nghe đây.”
Vị cảnh sát gật gật đầu, tiếp tục trình bày......
Cố Nguyên sau khi nhận được hồi âm liền ném điện thoại lên sô pha, suýt chút nữa di động đã từ trên sô pha rơi xuống.
Người này rốt cuộc là có ý gì, cậu nghiêm túc như vậy, anh ta lại cho rằng cậu đang đùa nghịch?
Trải qua tiếp xúc trong khoảng thời gian gần đây, Cố Nguyên đã không tin vào thân thể của mình nữa, mỗi lần đến thời khắc mấu chốt thân thể đều vượt tầm kiểm soát, bán đứng bản thân. Cậu nghĩ biện pháp duy nhất chính là khiến Mặc Lâm chủ động bảo trì khoảng cách với cậu…
Nhưng mà nhìn phản ứng của Mặc Lâm, bảo trì khoảng cách gì đó có vẻ không có khả năng!
Cố Nguyên càng nghĩ càng giận, trong bụng nghẹn một đám lửa……
Một lát sau, Mặc Lâm lại nhắn thêm một tin nữa: 【 Nếu thực sự có người như vậy, anh không ngại mời cô ấy một bữa cơm, quen biết lẫn nhau một chút. 】
Cố Nguyên đọc đi đọc lại tin nhắn của anh vài lần.
Cho nên cậu phải đi đâu tìm một người tưởng tượng đến cùng ăn cơm?
Danh sách bạn bè của Cố Nguyên ngắn đến đáng thương, chỉ có duy nhất Ôn Tử Hàm đang ở nước Mỹ xa xôi.
Đang suy nghĩ, Cố Nguyên lại nhận được tin nhắn thứ ba do Mặc Lâm gửi tới: 【 Nếu hẹn không ra, anh sẽ coi như em đang nói dối, người nói dối sẽ bị phạt nha (~‾▿‾)~. 】(Masrhia: Em không biết phải đánh giá lời này của anh là nhanh trí hay là tự hủy nữa ಠ﹏ಠ)
Cố Nguyên cảm thấy bản thân đã tự đào hố chôn mình rồi, hơn nữa cậu còn không biết phải lấp cái hố này thế nào, suy nghĩ hồi lâu, cậu lướt tìm số điện thoại Ôn Tử Hàm trong danh bạ, không hề tự tin gọi qua......
“Cố Nguyên, sao tự nhiên lại gọi cho tớ vậy, có phải có việc gì gấp không?” Giọng của Ôn Tử Hàm nghe rất giống một học sinh cấp ba, nhưng thực tế tuổi đối phương cũng không nhỏ.
Cố Nguyên: “Chừng nào cậu nghỉ phép?”
“Cậu hỏi cái này để làm gì? Nhớ tớ rồi phải không?”
Cố Nguyên bỗng nhiên có xúc động muốn cúp điện thoại.
“Tuần sau sẽ nghỉ phép, vé máy bay cũng mua rồi, vốn muốn cho cậu một bất ngờ, nhưng nếu cậu đã hỏi vậy bây giờ nói luôn càng khoẻ.”
“Thứ mấy?”
“Tối thứ sáu, sao vậy, muốn mời tớ ăn cơm à?”
“Ừm, tôi giới thiệu cho cậu một người bạn, tình huống cụ thể chờ cậu đến rồi lại nói...”
Ôn Tử Hàm bỗng ngửi được mùi hương drama đang trào lên: “Bạn... Chắc không phải là người mà cậu thường nhắc tới đâu ha?”
“Không còn chuyện gì nữa, tôi cúp đây.”
Ôn Tử Hàm vội vã muốn hỏi thêm, đối phương lại nhanh chóng cúp điện thoại.
Hắn nhìn chằm chằm tên người mới nhất trong nhật ký cuộc gọi, lâm vào trầm tư: “Tuyệt đối là có vấn đề!”
Sau khi cúp điện thoại, Cố Nguyên nháy mắt có lại tự tin, lại nhắn một tin cho Mặc Lâm: 【 Thứ bảy tôi dẫn cậu ấy đến gặp anh. 】
Mặc Lâm thoáng nhìn màn hình di động phát sáng, cầm lên nhìn một hồi lâu.
Em ấy thật sự tìm được người?
Hơn nữa... em ấy dùng “cậu ấy” mà không phải “cô ấy”...
Mặc Lâm cảm thấy hai chữ này cực kì chói mắt, mười ngón giao nhau che miệng tự hỏi một phen, sau đó gửi địa chỉ một quán ăn cho Cố Nguyên: 【12 giờ trưa thứ bảy, không gặp không về.】
Anh rất tò mò, Cố Nguyên sẽ mang dạng người gì tới gặp anh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT