“Nếu phỏng đoán như vậy thì cái phao bơi này cũng không phải to bình thường, ít nhất phải lớn gấp đôi bình thường mới có thể nâng được cơ thể 100kg.”
Nghĩ đến đây, Vương Nhạc lập tức gọi cho cảnh sát đang trực ở hiện trường.
Lý Mông vẫn đang kiểm tra laptop của nạn nhân, hy vọng có thể tìm được manh mối hữu dụng bên trong đó.
“Hơn 3000 bức ảnh, ngoài một ít ảnh chân dung cá nhân, bóng dáng của một người thứ ba cũng không thấy!”
Tròng mắt Lý Mông giăng kín tơ máu, nỗ lực tìm kiếm chứng cứ.
“Những bức ảnh này được bắt đầu chụp từ khi Diệp Niệm 10 tuổi, dựa theo độ thân mật trên bức ảnh suy đoán, ngay từ đầu hai người vẫn là tương đối có khoảng cách, ít nhất từ năm 2010 đến năm 2011, giữa hai người thoạt nhìn chỉ là quan hệ trưởng bối cùng vãn bối, ảnh chụp cơ bản đều là Vương Trung Minh mang Diệp Niệm 10 tuổi đi chơi, khung cảnh bao gồm công viên giải trí, vườn bách thú, trung tâm thương mại, còn có Thái Lan......”
Diệp Niệm trong ảnh cười rất vui vẻ, không kiêng nể gì ở trên lưng Vương Trung Minh đùa giỡn, nhìn ra được Diệp Niệm khi còn nhỏ hẳn là một cô bé có tính tình hoạt bát.
Nhưng từ nửa sau 2011, Diệp Niệm trong ảnh đã mất đi tươi cười, biểu tình nghiêm túc, ngẫu nhiên cười một cái cũng có cảm giác rất miễn cưỡng.
Lúc này Diệp Niệm bắt đầu phát dục, mất đi một chút ngây thơ vô tri, lại an tĩnh hơn rất nhiều, giống như thay đổi thành một con người khác.
“Theo thông tin tìm được, giữa năm 2011, cha mẹ Diệp Niệm xảy ra tai nạn xe cộ, hai người đều không qua khỏi, phản ứng này của Diệp Niệm cũng là bình thường.” Lý Mông nói.
Mặc Lâm: “Vương Trung Minh có quan hệ gì với cha mẹ Diệp Niệm?”
“Bạn tốt, cha Diệp Niệm cùng Vương Trung Minh là bạn học cấp ba, hai người vẫn luôn thân thiết, phòng ở cũng mua cạnh bên nhau, Vương Trung Minh mười lăm năm trước từng ly dị, sau đó vẫn luôn không tái hôn, cha mẹ Diệp làm cùng một công ty, có đôi khi sẽ cùng nhau đi công tác, bởi vì không yên tâm để Diệp Niệm ở nhà một mình, đều sẽ nhờ Vương Trung Minh hỗ trợ chăm sóc, dần dần hai người sinh ra cảm tình sâu đậm, sau khi cha mẹ Diệp Niệm qua đời, Vương Trung Minh liền trở thành người giám hộ của cổ.”
“Quan hệ giữa hai người này không bình thường!” Lý Mông tiếp tục nói: “Bắt đầu từ năm 2016, phong cách chụp chung giữa hai người liền thay đổi, không thể nói cụ thể là thay đổi ở nơi nào, chính là cảm giác ánh mắt Vương Trung Minh nhìn Diệp Niệm đã thay đổi.”
Lý Mông tùy ý mở ra một bức ảnh chụp năm 2016, trên ảnh chụp là sinh nhật 15 tuổi của Diệp Niệm, bởi vì không có bật đèn, chung quanh đen đặc một mảnh, nhưng nhìn ra được là chụp ở nhà, trên bánh sinh nhật cắm hai ngọn nến hình số, phân biệt là 1 và 5, Diệp Niệm đang cầu nguyện, cô nhắm mắt lại, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
Vương Trung Minh đứng phía sau Diệp Niệm, dù đã 35 tuổi nhưng hắn thoạt nhìn còn chưa đến 30, cơ thể được bảo dưỡng tương đối tốt, tóc được chải sạch sẽ gọn gàng, thân thể còn chưa có mập ra, cũng coi như là bảnh bao, hai tay hắn đặt trên hai vai Diệp Niệm, ngón tay hơi hơi dùng sức nắm bả vai cô, cả hai cùng nhau cười.
Trong ánh mắt hắn có sự dịu dàng âu yếm, Diệp Niệm nhìn qua được hắn che chở rất khá, một thân váy công chúa bằng vải satin màu lam và giày công chúa màu trắng bạc, nhìn là biết giá cả xa xỉ, khí chất trên người cô cũng không bình thường, có loại khí chất của một nhân tài vũ đạo, trên gương mặt thanh xuân tràn đầy hạnh phúc, ngũ quan đang dần dần nẩy nở, là một tiểu mỹ nhân danh xứng với thực.
Bắt đầu từ năm 2019, phong cách của Diệp Niệm đã xảy ra thay đổi rất lớn, bỏ đi hình tượng nữ sinh ngoan ngoãn, bắt đầu mặt một ít áo hai dây gợi cảm và những bộ jumpsuit bó sát người, cùng với những chiếc crop top hở bụng.....
Thời kỳ này Diệp Niệm tuy rằng mới có 19 tuổi, nhưng đã có sự quyến rũ thành thục của một người phụ nữ, đồng thời cũng nhìn ra được kỹ thuật chụp ảnh của Vương Trung Minh đã tiến bộ vượt bậc, trong khoảng thời gian này ảnh chung của hai người bắt đầu ít lại, đa số chỉ chụp một mình Diệp Niệm, chân cô rất dài, đường cong chữ S cực kì mê người.
Xinh đẹp, trí thức, gợi cảm... Những từ ngữ đó dùng trên người Diệp Niệm một chút cũng không ngoa.
Nhưng Vương Trung Minh đứng sau camera giờ phút này đang bị cân nặng ngày càng gia tăng của mình gia tăng ám ảnh, hắn không thể cùng Diệp Niệm đang thanh xuân dào dạt chụp chung, người trung niên mập mạp lặng lẽ tránh sau camera, yên lặng ghi lại quá trình thay đổi của cô gái xinh đẹp này.
“Ảnh gần nhất được chụp ở đâu?” Mặc Lâm đột nhiên hỏi.
Lý Mông lần nữa mở ra một cái folder, bên trong là ảnh được phục chế từ thẻ nhớ camera.
Những hình ảnh thu nhỏ được chiếu lên, ánh sáng mỗi bức đều rất tối, nhìn ra được chụp trong phòng bị bịt kín hoặc là vào buổi tối.
Bối cảnh mỗi bức đều là ở trên giường, vị trí camera cơ hồ không có thay đổi!
Tất cả đều là ảnh chụp Diệp Niệm lúc đang ngủ, trên tường đầu giường treo ảnh cưới của hai người, Diệp Niệm trên ảnh chụp gợi cảm mê người cùng với Vương Trung Minh mập mạp đứng sau lưng thoạt nhìn cực kỳ không hoà hợp.
“Tại sao Vương Trung Minh lại muốn chụp lén Diệp Niệm vào buổi tối chứ?”
“Ham muốn hiếm hữu,” Mặc Lâm nói: “Hắn coi Diệp Niệm như vật sở hữu riêng của mình.”
Lúc này, trước mắt Mặc Lâm hiện ra khung cảnh người vợ tuổi trẻ xinh đẹp đang ngủ say trong mộng đẹp, người chồng trung niên vừa mập vừa hói mở một ánh đèn nhỏ, yên lặng nhìn chăm chú vào người đang nằm trên giường.
Một bông hoa đang chậm rãi phai tàn, mà bông hoa khác chỉ vừa bắt đầu nở rộ......
Cảm giác chênh lệch này khiến Vương Trung Minh lâm vào sợ hãi, nội tâm của hắn không ai thấu hiểu, hơn nữa áp lực trong công tác càng lúc càng lớn, tóc của hắn lại bắt đầu rụng xuống từng bó từng bó lớn.
Những thứ này yên lặng tra tấn hắn, nhưng hắn không tìm thấy biện pháp giải quyết, chỉ có thể nhìn thân thể của mình biến hóa từng ngày, những chuyện phát sinh hết thảy đều tiến vào một vòng tuần hoàn ác tính, hắn hãm sâu trong đó, không có khả năng tự kềm chế.
Mập mạp, bệnh tim, già cả, những điều này khiến hắn dần dần đánh mất lòng tin vào chính mình, mỗi đêm khuya khi hắn bắt đầu chụp ảnh, chung quanh đều an tĩnh lại, hắn ngẩn người nhìn người vợ trẻ đang ngủ say, trong lòng luôn nghĩ đến một ngày nào đó cô ấy bỗng nhiên rời khỏi mình, ham muốn chiếm hữu khiến hắn từ trên giường đứng lên, ấn xuống nút chụp camera.
Hắn chỉ có thể từ những tấm ảnh này tìm kiếm một chút an ủi......
Nhưng tâm tư này dần dần phát triển thành bệnh, hắn bắt đầu trông gà hoá cuốc, bất luận người đàn ông nào tiếp xúc với cô, hắn đều phải xác nhận nhiều lần, trừ khử khả năng xuất hiện cảm tình giữa bọn họ mới có thể an tâm.
Mặc Lâm di động con chuột, xem xét ngày chụp ảnh, phát hiện Vương Trung Minh mỗi ngày đều sẽ trộm quay chụp Diệp Niệm đang ngủ, dù vài bức có cùng một góc độ và tư thế, hắn cũng chụp không biết mệt.
“Ông ta hẳn không chỉ đơn giản là chụp ảnh như vậy.” Mặc Lâm đem con chuột kéo đến dưới cìng: “Trong phòng có lẽ còn gắn camera.”
Vương Trung Minh không có cảm giác an toàn đương nhiên sẽ không yên tâm để Diệp Niệm ở nhà một mình, cho dù đang ở công ty, hắn cũng thời thời khắc khắc chú ý động tĩnh của Diệp Niệm, cô gặp qua người nào, nói những lời gì, đều phải nằm trong phạm vi khống chế của hắn, cho nên dù chỉ là shipper đưa cơm hộp, hắn cũng sẽ không hạ cảnh giác.
“Ở trong nhà chính mình gắn camera?” Lý Mông cào đầu: “Tôi lập tức đến nhà ông ta kiểm tra!”
“Kiểm tra kĩ cửa nhà một chút.” Mặc Lâm nói.
“Đã rõ!”
Lý Mông cầm chìa khóa xe vội vã đi rồi, Vương Nhạc cũng bận tối mày tối mặt, liên tục nhận những cuộc điện thoại từ hiện trường.
Mặc Lâm đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, kéo ghế dựa, ngồi xuống đối diện Diệp Niệm, anh không chút để ý nhìn quét qua cô gái xinh đẹp ngồi ở đối diện, cô cúi đầu, tóc dài đen thẳng được chăm sóc dài đến hông, cho dù đã ở trong cục cảnh sát thời gian dài như vậy, tóc cũng không có hỗn độn, vẫn như cũ suôn mượt.
Nhưng tinh thần của cô lani không tốt lắm, nhìn qua không có sức sống của một cô gái chỉ vừa 21 tuổi, mà trong ánh mắt lại tràn ngập tử khí chết lặng.
Ánh mắt trống rỗng dừng ở trên mặt bàn thẩm vấn, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của chính mình, tựa hồ vẫn luôn đang nghĩ ngợi chuyện gì đó, lại tựa như cái gì cũng không nghĩ, chỉ là đang yên tĩnh ngẩn người.
Mặc Lâm ngồi xuống, chậm rãi mở miệng: “Cô cảm thấy Vương Trung Minh là người như thế nào?”
Cô gái nghe thế chậm rãi ngẩng đầu, hai mắt vô thần nhìn Mặc Lâm: “Anh ấy rất thông minh, cũng rất giảo hoạt, biết rõ thứ tôi yêu thích, dù tôi suy nghĩ cái gì, anh ấy đều có thể đoán được.”
Nghe ra được Diệp Niệm là một người lấy chính mình làm trung tâm, mặc dù là đánh giá người khác, cũng quay chung quanh chính mình.
“Cô từng nghĩ tới thoát khỏi khống chế sao?”
Diệp Niệm sửng sốt một chút: “Đã từng.”
“Bắt đầu từ khi nào?”
“Không nhớ rõ, đã thật lâu trước kia.”
“Vậy vì cái gì còn phải gả cho ông ta?”
Diệp Niệm thở dài: “Bởi vì tôi phải báo ân... Nếu tôi rời khỏi anh ấy, chính là một kẻ vong ân phụ nghĩa.”
“Đây là ý tưởng ông ta áp đặt cho cô sao?”
“Lúc 16 tuổi, anh ấy liền bắt đầu lên kế hoạch hôn lễ ta của hai chúng tôi, tôi từng đáp ứng sẽ gả cho anh ấy, trước khi kết hôn anh ấy vẫn luôn đối với tôi rất tốt, tài sản sở hữu cũng nguyện ý chia cho tôi một nửa, gả cho anh ấy là lựa chọn của tôi.”
“Nhưng sau khi kết hôn lúc, anh ấy đã thay đổi thành một con người khác, không cho phép tôi cùng đàn ông khác nói chuyện, tôi muốn có vòng bạn bè riêng cũng không thể, mỗi ngày chỉ có thể ngốc ở nhà, chỉ khi có anh ấy đi cùng tôi mới có thể ra khỏi cửa!”
Diệp Niệm càng nói càng tức giận, nhưng cô lập tức ý thức được mình đã nói hơi nhiều, lại lần nữa gục đầu xuống, cùng người đối diện bảo trì khoảng cách.
“Đã từng phản kháng lại sao?”
“Từng, nhưng vô dụng.”
Đôi mắt hẹp dài hơi hơi nheo lại: “Ông ta có đánh cô không?”
Nghe thấy cái vấn đề này, ánh mắt Diệp Niệm bỗng nhiên rung rẩy một chút: “Chưa từng đánh.”
Mặc Lâm ý đồ muốn tìm dấu vết bị bạo hành trên người cô, nhưng không phát hiện được dấu vết rõ ràng.
Nhưng Vương Trung Minh hẳn là đã dùng hết thủ đoạn, cho nên Diệp Niệm hiện tại nghe đến việc này, phản ứng vẫn còn lớn như vậy.
“Cô không cảm thấy lời cô nói có lỗ hổng rất lớn sao?” Mặc Lâm nghiêng người về phía trước, chậm rãi nói: “Vương Trung Minh trước khi chết một giờ đã ăn qua bữa tối, hai người vốn không cần phải đi Hải sản Cảng phủ ăn cơm, hơn nữa... Vương Trung Minh hẳn là sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt ông ta...”
“Theo tôi được biết, khách muốn ăn cơm tại Hải sản Cảng phủ đều phải hẹn trước ba ngày, Vương Trung Minh biết sẽ ăn cơm ở Hải sản Cảng phủ, sao lại ăn no trước, còn uống say... Tôi thấy người cô hẹn ở Hải sản Cảng phủ căn bản không phải Vương Trung Minh đi!”
Đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Diệp Niệm, ý đồ tìm kiếm dấu vết trên mặt cô.
Diệp Niệm cắn môi, không ngừng moi móng tay, tựa hồ như đang suy nghĩ đối sách......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT