Năm 854
Đội của Levi sau khi được Falco cứu đã tiếp tục lên kế hoạch để tiêu diệt Eren Thuỷ Tổ. Thế nhưng, tất cả họ lại chưa biết hiện giờ Pieck đang ở đâu. Trong khi đó, sau khi chiến đấu với titan Búa chiến tiền nhiệm, Pieck đã thoát xác, ôm đống thuốc nổ chạy về phía cổ của Eren.
- Chết tiệt thật! - Cô chạy vội trên thanh xương của Eren - Biết sử dụng bộ cơ động chắc thích lắm.
Cô chạy nhanh về phía đầu, định cuốn dây thuốc nổ quanh đầu thì lại bị thanh kiếm của một người chặn lại. Ban đầu, cô đã tưởng đó là người của Trinh sát Đoàn vì người ấy có chiếc áo màu xanh không lẫn vào đâu được. Thế nhưng khi ngẩng mặt lên, Pieck mới bàng hoàng khi biết người ấy chính là Dove!
- Dove... Cô chưa chết?!
- Đúng. Vì tôi chưa chết nên cô không bao giờ có thể kích nổ được đầu Eren.
- Cô bị điên hay sao? Tránh ra! - Pieck vội vàng đi vòng qua Dove nhưng lại bị cô vật ngã.
- Tôi đã nói là không được.
Dove vừa tước đống thuốc nổ ra khỏi tay Pieck thì Pieck đã nhanh miệng hét lên:
- Jean, Reiner, tôi ở đây!
Chưa đầy vài giây sau, Titan Falco đã sà đến, thả tất cả đội của Levi xuống để giải cứu Pieck. Levi tuy bị thương nhưng vẫn nhảy xuống, ôm lấy Dove lao xuống mặt đất. Pieck được giải thoát, lập tức thực hiện kế hoạch của mình. Jean và Reiner cùng Connie giúp cô câu giờ còn Mikasa cùng Annie lại phải chạy về phía đuôi của Titan Thủy Tổ chỉ để cứu lấy Armin - người vừa bị Titan Lợn bắt đi ngay trước đó. Còn Levi, sau khi khống chế được Dove đã ôm cô lăn xuống vòm xương của Eren, nằm bất động trên khoang bụng của titan khi cả bộ xương to lớn của nó vẫn còn đang di chuyển. Dove khó nhọc tỉnh dậy, tay vốn đã đặt ở chuôi kiếm, định một nhát gϊếŧ chết người đã đẩy mình xuống nhưng lại ngưng lại khi nhìn thấy khuôn mặt bị băng bó của người đối diện. Cô chớp mắt liên tục, tay khẽ buông kiếm ra, tay vô thức đặt lên khuôn mặt đang bị thương của Levi, miệng lẩm bẩm:
- Là anh sao... Là anh sao Levi?
- Im lặng. - Anh bực mình đè chặt cô trên những thanh xương, lấy kiếm kề sát cổ - Lẽ ra tôi đã gϊếŧ em ngay từ khi biết em là kẻ gϊếŧ người.
Cô không để ý đến lời đe dọa của anh mà chồm lên, hôn anh nồng thắm. Phải rất lâu sau, cả hai người mới có thể dừng lại để nói chuyện với nhau.
- Anh vẫn còn sống! - Dove ôm chặt lấy thân hình nhỏ bé của anh - Em tưởng anh đã chết rồi.
Levi miễn cưỡng buông thanh kiếm xuống, để mặc Dove ôm mình.
- Hãy nói tôi vì sao em lại làm như vậy? Vì sao lại theo đuổi lý tưởng triệt sản của Zeke?
- Không hề. - Dove lắc đầu - Em không hề đi theo Zeke. Em chỉ muốn... diệt chủng mà thôi. Đó là lí do anh thấy em ở đây.
Dove còn nhớ khi cô đẩy Pieck ra khỏi vùng nguy hiểm, Zeke đã cắn tay, hóa thành titan để bảo vệ cô trước sức tàn phá của Eren Thủy Tổ. Cô đã quá yếu để có thể chứng kiến hết mọi chuyện. Cho đến khi Dove tỉnh lại, cô đã thấy mình ở ngay trên vai của Eren Thủy Tổ. Cô hướng mặt về phía trước, tận hưởng cảm giác tự do mà sự diệt chủng đem lại.
- Tự do có mùi như thế này sao? - Cô khó chịu nhăn mặt nhìn hàng trăm cái xác bên dưới bàn chân của Titan Đại Hình - Quả thật không hề dễ chịu chút nào. Nhưng nếu mọi người cho chúng tôi cơ hội để theo đuổi tự do trong hòa bình thì có lẽ đã chẳng có chuyện này xảy ra.
Cô nói, khẽ quay đầu ra sau. Ymir - Thủy Tổ đang ở đó, lặng lẽ mỉm cười nhìn cô. Dove giật nảy người, dụi mắt nhìn lại:
- Đó có phải là Ymir Thủy Tổ không?
Dường như không có lời hồi đáp nào từ Thủy Tổ và cả Eren. Dove chỉ cảm thấy mình có trách nhiệm phải bảo vệ Eren cho đến khi thế giới này bị tận diệt. Thế nên, khi vừa thấy Pieck chạy đến chỗ của Eren, Dove đã lập tức ngăn cản. Trong miệng cô khi ấy vẫn còn lẩm bẩm:
- Tôi sẽ làm được, Ymir, Eren. Tôi sẽ giúp hai người giải cứu thế giới này.
Dove đã ao ước để được tự do từ lâu lắm rồi. Cô nhận ra rằng, chỉ vì sự gϊếŧ chóc và phân biệt trong thế giới này mà cuộc đời cô gặp nhiều bi kịch như vậy. Nếu như mẹ Kuchel và mẹ Ashley không túng thiếu thì đâu phải chịu kiếp sống khổ cực như vậy ở nhà thổ, mẹ Kuchel cũng sẽ không chết và mẹ Ashley cũng sẽ không bị bắt cóc. Nếu như không có titan thì Isabel và Farlan vẫn còn sống và ở bên cạnh cô những lúc cô cần nhất. Nếu không có chiến tranh thì Porco, Colt, Zeke và tất cả những người đồng đội khác của cô cũng sẽ không phải hy sinh.
Mọi sự mất mát trong cuộc sống này đều đến từ thảm kịch titan. Cô không muốn bất kì đứa trẻ nào sinh ra phải chịu số phận giống như mình nữa, đặc biệt là khi cô biết được đứa trẻ trong bụng Historia sắp ra đời. Có lẽ bây giờ, Historia đã hạ sinh đứa bé rồi. Cô mong muốn khi đứa trẻ mở bừng đôi mắt ra, một bầu trời tự do sẽ hiện ra trước mặt nó. Đó là lí do cô không thể để ai cản bước Eren.
- Levi... Anh có tin em không?
- Niềm tin của tôi đã mất từ khi em bỏ đi với Zeke rồi. - Anh đứng dậy và kéo cô lên.
- Vậy nếu anh không tin em, anh có tin cuộc sống này sẽ tốt đẹp hơn nếu cả thế giới này chỉ còn chúng ta không? Chúng ta sẽ có những đứa con bên ngôi nhà gỗ nhỏ...
- Em im đi. - Anh gắt - Chuyện ấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra.
- Nhưng...
- Em từ lâu đã không còn chung con đường với tôi nữa. Em muốn diệt chủng còn tôi thì không. Việc của tôi chính là cản bước em trước khi mọi chuyện trở nên tệ hại hơn. Tôi biết dù tôi có nói như thế nào, em vẫn sẽ chỉ nghe theo tiếng gọi của riêng mình. Tôi không cản em nhưng em nên nhớ một hành động nhỏ của em thôi cũng sẽ gϊếŧ chết một nghìn sinh mạng vô tội.
- Em biết, em biết chứ. - Dove cắn môi để không vỡ òa trong cảm xúc - Em đã biết mình là một kẻ xấu từ khi em gϊếŧ Thomas rồi. Em đã biết tất cả những gì em làm đều là sai trái rồi. Em đã làm ra những tội ác không thể tha thứ. Nhưng anh có biết không? Tội ác chỉ đến từ chính trái tim khát khao được hạnh phúc của em mà thôi. Có ai hiểu rằng, em đã phải trải qua rất nhiều bi kịch rồi không?
- Tôi... hiểu em, Dove. Tôi biết tất cả về em và tất cả những gì em khao khát. Nhưng mất mát của em không cho phép em trở thành một kẻ xấu. Em phải thoát khỏi sự ích kỉ và biến tất cả bi kịch trở thành động lực để phấn đấu. Em biết điều đó kia mà...
- Nhưng đây là cơ hội duy nhất! - Dove thét lên - Nếu Rung chấn dừng ở đây, tất cả quân đội của thế giới sẽ tấn công lên đảo. Khi ấy, làm sao em có thể chắc chắn anh sẽ sống sót cho đến tận cuối cùng? Anh nhìn lại anh đi, Levi. Anh đã bị thương rất nặng rồi, em đau lòng lắm. Em không muốn nhìn thấy người thân của mình phải đau đớn nữa. Nhưng nếu mọi người từ bỏ chiến đấu, để Rung chấn càn quét toàn bộ mọi thứ thì tất cả chúng ta sẽ trở về đảo, sống cuộc sống yên bình đến cuối cuộc đời.
- Em sợ mất người mình thương, vậy còn những người bị Titan giẫm chết thì sao? Em nghĩ họ không có người thân à?
- Em... - Dove ngập ngừng.
- Đừng cản tôi nữa. Dù tôi có chết hay sống thì cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Anh tập tễnh bước đi, phóng dây định bay đi thì bị Dove ôm chặt eo:
- Có, nó rất quan trọng đối với em bởi vì... EM YÊU ANH LEVI ACKERMAN! - Cô hét lên.
"AOT end với cái kết rất sốc các cô ạ :) Tôi chưa từng thấy cái kết nào "ấn tượng" thế... Eren và những nhân vật khác bị cong quá trời! Quả là Bad Ending huyền thoại!
Bởi thế, tôi đã thay đổi cái kết của Crimes Of Heart ngay phút chót.
Tất cả là tại bố trẻ, không phải tôi :)
Với lại chap sau là chap cuối rồi!"