edit by WING

***

- Thật là phiền phức!

Chu Phụng hữu quyền chậm rãi nắm chặt, hắn không thích nhất loại cục diện này.

Bởi vì đối với hắn, trước khi đi đến địa điểm nhiệm vụ, tốt nhất là không có tai nạn xảy ra.

Hắn không muốn xung đột với bất cứ ai.

Nhưng hết lần này tới lần khác phiền toái vẫn cọ cọ lên người hắn.

Trong lòng hắn suy nghĩ vài loại khả năng, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh Tưởng Kinh.

Mà trong quá trình này, những người còn lại cũng đang theo dõi nhất cử nhất động của Chu Phụng.

- Chuyện gì xảy ra? Đây là muốn phản kháng?

- Chẳng lẽ hắn không biết Tưởng sư huynh chính là đệ tử chân truyền!

- Đệ tử Chân Truyền không giống với những đệ tử nội môn như chúng ta, đều đăng ký trên tông môn!

- ....

Tưởng Kinh nhìn Chu Phụng vẻ mặt bình thản, dâng lên một tia hứng thú khó có được.

Bởi vì ở nội môn, không nhiều người có ý tưởng kháng cự như Chu Phụng,.

Là một người cũng bò ra khỏi nội môn.

Tưởng Kinh vô cùng hiểu rõ, người nội môn đều là một đám giảo hoạt.

Trong trường hợp không thể cưỡng lại, giả vờ đáng thương là biểu hiện cơ bản nhất.

Nhưng trong lòng, những người này tuyệt đối hận không thể giết hắn.

Ví dụ như Ngọc Minh vừa khúm núm quỳ gối với hắn, thoạt nhìn vô cùng khiêm tốn.

Hiển nhiên chính là một bộ dáng chó săn, nhưng trên thực tế, chỉ sợ trong lòng vẫn luôn nguyền rủa hắn.

Nhưng lại thế nào? Mặc dù trong lòng vẫn luôn nguyền rủa hắn, cũng không phải vẫn cung kính với hắn sao.

Ngược lại loại người thoạt nhìn có chút ngây ngốc như Chu Phụng tương đối hiếm thấy.

- Thời gian ngươi gia nhập tông môn hẳn là rất ngắn đi!

Tưởng Kinh bảo Huyết Văn Cổ trở lại trong bình, cũng không để cho Huyết Văn Cổ hấp thu huyết khí của Chu Phụng.

- Đúng...

Chu Phụng không biết Tưởng Kinh muốn làm gì, chỉ là trả lời đơn giản.

- Quả nhiên! Bởi vì chỉ cần ở một nơi như nội môn đủ một thời gian, ngươi sẽ trở nên giống như hắn, khi đối mặt với ta giống như một con chó!

Tưởng Kinh bộ dáng đã sớm đoán được, đồng thời còn chỉ chỉ Ngọc Minh bên cạnh.

Ý xúc phạm Ngọc Minh trong lời nói rất rõ ràng.

Cho dù là như vậy, Ngọc Minh bên cạnh vẫn lúng túng cười nhạt.

Nhưng sâu trong mắt lại có một tia oán hận không áp chế được.

Nghe được những lời này của Tưởng Kinh, Chu Phụng cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ lấy trầm mặc đáp lại.

Ở nội môn một thời gian sẽ biến thành bộ dáng như chó kia?

Hắn nghĩ, cảm thấy rằng hắn sẽ không làm như vậy.

Bởi vì trong khoảng thời gian ở nội môn, cuộc sống của hắn được coi là thoải mái.

Thậm chí có thể nói vô cùng thoải mái, ở Khổ Trúc Phong căn bản là không có người quản thúc, cũng không có ai hạn chế hắn.

- Bây giờ cho ngươi một cơ hội, trở thành hộ đạo nhân của ta!

Cũng không có vòng vo quá nhiều, Tưởng Kinh trực tiếp nói ra mục đích của hắn.

Thì ra, đây là muốn làm cho Chu Phụng trở thành hộ đạo nhân của hắn.

Cái gọi là hộ đạo nhân kỳ thật chính là cao cấp vệ sĩ cộng thêm quản gia, cam đoan có thể an toàn tiến lên ở trên tu hành một đạo.

Hộ đạo nhân bình thường đều là tông môn, gia tộc chuẩn bị cho một ít đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.

Tỷ như hậu duệ dòng chính của tông chủ, bình thường đều có hộ đạo nhân.

Ngoài ra, hộ đạo nhân cũng có thể là do chính mình bồi dưỡng ra.

Tu hành một đạo, ở phía trước có lẽ còn không rõ ràng, nhưng đến phía sau liền có đủ loại nhu cầu.

Luyện khí, luyện đan, trận pháp v.v đều cần từ đó thu được một ít trợ lực.

Đúng vậy! Ngoại trừ hộ đạo nhân chiến đấu phụ trách bảo đảm an toàn ra, còn có hộ đạo nhân phụ trợ còn lại.

Những hộ đạo nhân và chủ nhân này đương nhiên cùng trên một sợi dây thừng.

Có thể sẵn sàng trả giá tất cả vì chủ nhân.

Tỷ như có một ít đan dược kỳ quái, một người cả đời chỉ có thể luyện chế một lần.

Và sẽ có tác dụng phụ không thể đảo ngược.

Luyện đan sư tất nhiên sẽ không giúp ngươi luyện chế loại đan dược này, Vào lúc này hộ đạo nhân sẽ phát huy ra tác dụng.

Nghe nói công tử dòng chính của những gia tộc cổ xưa ở Đông Thổ, vừa sinh ra sẽ có mấy trăm hộ đạo nhân.

Những hộ đạo nhân này từ lúc những thế gia tử này bắt đầu tu luyện đã hộ giá hộ tống, hy sinh hết thảy, chính là vì thành tựu đại đạo cho chủ nhân.

Đương nhiên, hộ đạo nhân cũng không phải tùy tiện một người là có thể nuôi lên.

Hộ đạo nhân nguyện ý vì chủ nhân trả giá hết thảy, cũng không phải vô điều kiện.

Lấy một ví dụ đơn giản nhất, hộ đạo nhân từ ăn uống đến tu luyện tất cả tài nguyên, cần chủ gia cung cấp.

Cái này có chút giống với cảm giác dưỡng tử sĩ, tiêu hao trong đó rất lớn, cho nên nói chung có một hộ đạo nhân đã rất giỏi.

Chỉ có những gia tộc cổ xưa đó, mới có tài nguyên như vậy nuôi dưỡng nhiều hộ đạo nhân như vậy.

Hiện tại Tưởng Kinh chính là muốn Chu Phụng trở thành hộ đạo nhân của hắn.

Tất nhiên, chỉ là bên ngoài hộ đạo nhân.

Hộ đạo nhân cũng không phải nói trở thành là có thể trở thành, trong này còn cần phải tiến hành một bộ nghi thức phức tạp.

- Mới gia nhập tông môn không lâu, Trong lòng hẳn là còn có không ít ngạo khí đi! Thậm chí nhiều tình huống không biết!

- Người như vậy dễ bị lừa gạt nhất!

Tưởng Kinh kỳ thật cũng nhất thời hứng khởi.

Hắn căn bản không có ý định để Chu Phụng trở thành hộ đạo nhân của hắn, hộ đạo nhân chân chính hắn cũng không nuôi nổi.

Nhưng lừa dối một kẻ ngốc cống hiến cho chính mình, vấn đề nhỏ.

Đó là bởi vì trước đó Tưởng Kinh đã gặp qua mấy người có tính cách không khác gì Chu Phụng.

Đó là bề ngoài trông băng băng lãnh lãnh, nhưng nội tâm rất có nguyên tắc, người khác kính ta một thước ta trả lại mười trượng.

Loại ngây ngốc này vô cùng dễ dàng lừa gạt.

Trùng hợp, pháp khí mới của hắn cần một người Ngưng Khí chín tầng để thực hiện sinh tế.

Hơn nữa lúc sinh tế, người sinh tế nhất định phải cam tâm tình nguyện.

Tuy rằng hiện tại ngay cả tài liệu đoán tạo pháp khí hắn cũng không gom đủ, nhưng người sinh tế này có thể tìm trước được.

Chu Phụng hiển nhiên chính là người đầu tiên Tưởng Kinh tìm.

Có lẽ có người sẽ nói, chỉ cần liếc mắt một cái, có thể biết tính cách của Chu Phụng?

Nếu Chu Phụng không như Tưởng Kinh suy nghĩ?

Trên thực tế, ngay cả khi Chu Phụng không như hắn nghĩ.

Vậy thì như thế nào? Về cơ bản thfi Tưởng Kinh không phải trả bất cứ giá nào.

Phải biết rằng, Hiện tại Liên Tâm Cổ Mẫu Cổ của Chu Phụng nằm trong tay hắn.

Nếu không hài lòng, trực tiếp bóp chết.

Nhưng lỡ như Chu Phụng thật sự là cái loại rất dễ lừa gạt này.

Cứ như vậy không phải là kiếm được nhiều tiền sao?

Lợi nhuận và rủi ro so sánh như vậy, bất kể như thế nào Tưởng Kinh đều không thua lỗ.

Chính là ôm loại tâm tính này, cả người Tưởng Kinh có vẻ cực kỳ thả lỏng, nói đến lời này cũng là tiện tay ném tới.

- Hộ đạo nhân?

Chu Phụng hiển nhiên không biết hộ đạo nhân có ý nghĩa gì, trực tiếp hỏi hắn.

- Hộ đạo nhân? Ngươi....

Ngược lại ba chữ hộ đạo nhân này khiến Ngọc Minh ở một bên, trên mặt lộ ra một tia ghen tị.

Khuôn mặt kia phảng phất đang nói: dựa vào cái gì?

Hắn và Chu Phụng đều bị Tưởng Kinh tùy ý điểm danh đến, đều là chuẩn bị cho Huyết Văn Cổ ăn.

Nhưng vì sao hắn lại bị hút nửa chết, nhưng Chu Phụng lại có thể trở thành hộ đạo nhân của Tưởng Kinh?

Điều này.... Điều này là quá không công bằng!

Là ta liếm không đủ sức sao? Rõ ràng ta khiêm tốn từ đầu đến cuối! Chu Phụng kia hình như cũng không làm gì cả!

Trên mặt Ngọc Minh có chút vặn vẹo, hắn thật sự là có chút nghĩ không ra.

- Ngươi bảo người này giải thích cho ngươi một chút! Trả lời ta vào tối này!

- Tất cả mọi người tiếp tục đi!

Lúc này sự hứng thú của Tưởng Kinh lại không còn nữa, tùy ý giao phó một câu, để cho mọi người tiếp tục đi tới.

Mà Ngọc Minh vừa mới bị Huyết Văn Cổ thiếu chút nữa bị hút khô, nghe được thì mặt lập tức xanh biếc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play