Sau khi Lưu Diệu Văn và Hạ Tuấn Lâm rời khỏi nhà Tống Á Hiên. Dù cậu hỏi đi đâu nhiều lần, nhưng Lưu Diệu Văn không nói, thay vào đó, hắn ta đưa ra yêu cầu: "Một tháng này ngươi đi theo ta, không được phép qua lại với Tống Á Hiên, có biết chưa?"

"Ngươi dựa vào cái gì mà quản ta qua lại với ai?"

"Vậy ngươi muốn lựa chọn cùng ta ngủ một lần?"

"Ngươi uy hiếp ta? "

Lưu Diệu Văn mỉm cười và đến gần Hạ Tuấn Lâm, nhưng không có chút ấm áp nào trong nụ cười đó. " Ngươi có sợ không?"

Hạ Tuấn Lâm: "..."

"Đây là yêu cầu cuối cùng. Đừng có được nước lấn tới."

Thực ra, thời gian này Hạ Tuấn Lâm cũng muốn giữ khoảng cách với Tống Á Hiên.

Các tuyến của cậu đêm qua bị người kia cắt, giờ vẫn còn đau.

Lưu Diệu Văn nhún vai, không đáp lại lời nói của cậu.

Hạ Tuấn Lâm có chết cũng không nghĩ đến, Lưu Diệu Văn đưa cậu đến chỗ đấm bốc.

"Tại sao ngươi đưa ta đến đây?"

Lưu Diệu Văn nhướng mày. "Ngươi sợ cái gì. Ta cũng đâu có đánh ngươi."

Hạ Tuấn Lâm trong lòng có chút bất an, nhưng ngoài miệng vẫn hung hăng nói: "Ta hỏi ngươi đến đây làm gì? Ai sợ?"

Lưu Diệu Văn kéo cậu đến phòng thay đồ và đưa cho cậu một tấm thẻ.

"Lấy đồ cho ta"

Hạ Tuấn Lâm chân tay luống cuống nhận tấm thẻ, tuy rằng cậu đã chạm được vào nó, nhưng chiếc thẻ vẫn yêu thương mặt đất hơn cậu.

Tấm thẻ bắn lại đến chỗ Lưu Diệu Văn.

Hắn không liếc nhìn nó, nhặt lại lên và đưa tận tay Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn lâm còn đang kinh ngạc, người này tại sao đột nhiên trở nên ôn nhu như vậy. Trong phút chốc, tiếng cười cùng giọng nói đầy chế nhạo vang lên:

"Ngươi sao lại ngốc như vậy, chút việc cỏn con cũng làm không xong?"

Oke, sự lịch thiệp hay dịu dàng gì đó, là do cậu nghĩ quá nhiều thôi.

Hạ Tuấn Lâm chộp lấy chìa khóa và bắt đầu tìm kiếm.

Cậu tùy ý lấy ra một bồ đồ tập, quay lại chỉ thấy Lưu Diệu Văn mặc mỗi cái quần đùi, hai tay dâng lên.

Cậu hơi ngây ngốc nhìn hắn.

Không thể không nói, nhân vật chính quả thật rất gì và này nọ, cơ bắp cân đối, săn chắc, đường cong cơ thể uyển chuyển.

Hạ Tuấn Lâm nhìn lại bụng mình, khi mới vào thân hình này cũng có cơ bụng tám múi, nhưng bây giờ thì.... Lấp ló cũng khó thấy.

Đừng nghĩ nữa, đúng là càng nghĩ càng đau lòng. Hắn quả thật từ trên xuống dưới đều rất hợp với Tống Á Hiên.

Hạ Tuấn Lâm ném bộ quần áo qua với gương mặt lạnh lùng. Cậu dung hết sức ném, nhưng Lưu Diệu Văn vẫn dễ dàng bắt được nó.

Hạ Tuấn Lâm không ngờ rằng Lưu Diệu Văn lại có thể nhàm chán như vậy. Hắn muốn cậu đi theo hắn cả ngày, nhưng không bắt cầu làm gì, cùng lắm chỉ sai vặt.

Trong lòng cậu không ngừng than thở: Còn suốt ngày nói ta thích đóng phim thần tượng, nam chính như ngươi có tư cách nói câu đó với ta sao.

Ngay cả bình thường nhìn vào Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm cũng có chút đỏ mặt. Hắn hiện tại chỉ mặc chiếc quần đùi, còn đứng hiên ngang trước mặt cậu.

Tồi tệ nhất chính là, Hạ Tuấn Lâm giống như dần dần bị quyền anh mê hoặc.

Lúc trước cậu nghĩ đến hai người đàn ông, ta đấm ngươi một cái, ngươi đấm ta một cái, cảm giác cơ thịt đều đau đớn.

Nếu không phải Lưu Diệu Văn uy hiếp, cậu căn bản sẽ không thèm để ý tới. Mà hiện tại cậu cảm thấy, người chơi quyền anh đặc biệt rất SOÁI.

Đặc biệt là Lưu Diệu Văn, cơ bắp trên người hắn không hề phình to như những anh chàng trong phim điện ảnh, truyền hình, nó chỉ có một lớp mỏng, nhưng khi ra lực lại ẩn chứa một sức mạnh đáng sợ. Giống như một con báo đầy sức sống.

Cuối cùng cậu cũng hiểu, tại sao Lưu Diệu Văn có thể dễ dàng áp đảo cậu.

Hạ Tuấn Lâm xem ngày càng vui vẻ, thậm chí có chút háo hức muốn thử.

Trong khi Lưu Diệu Văn đang nghỉ ngơi, cậu đã nhảy lên sân khấu để đút nước cho Lưu Diệu Văn và vui vẻ đề xuất rằng cậu cũng muốn chơi.

Lưu Diệu Văn nhéo nhéo cánh tay mềm mại của Hạ Tuấn Lâm, "Sao ngươi không đợi tất cả các cơ đều thoái hóa?"

Hạ Tuấn Lâm xắn tay áo, siết chặt hai bàn tay vào nhau, bắp tay phồng lên ngay lập tức, "Thấy chưa? Ta có cơ bắp, chỉ là quá lười để luyện tập. "

"Bắp tay của ngươi và một omega có gì khác nhau?" Lưu Diệu Văn cũng nắm chặt tay, vẻ mặt ung dung, thậm chí không cần dùng sức các đường cong lập tức lộ ra.

Hạ Tuấn Lâm mím miệng, bỏ tay áo xuống, "Ta đi xuống, ngươi có thể tự mình chơi."

Lưu Diệu Văn giữ Hạ Tuấn Lâm "Nói một chút liền dỗi? Sao ngươi lại có tính khí như một tiểu omega vậy."

Hạ Tuấn Lâm: "?"

"Vào tủ lấy một bộ rồi mặc vào, ta dạy ngươi."

"Không thèm, không đi nữa."

"Ngoan, đi đi."

Hạ Tuấn Lâm ngồi im lặng dưới sân khấu một lúc, vẫn cảm thấy ngứa ngáy. Dám nói mình là một omega, cậu phải tập luyện thật tốt sau đó đập Lưu Diệu Văn một trận! Hạ Tuấn Lâm cảm thấy ý tưởng của mình rất hợp lý, liền chạy vào phòng thay đồ thay một bộ.

May mắn thay, cậu đã quan sát Lưu Diệu Văn từ trước, cậu có thể làm tự quấn tay.

Khi chạy lại, Lưu Diệu Văn đang đánh nhau với một người khác, sau một hồi đánh nhau, Lưu Diệu Văn đã nói gì đó với người đó. Anh ta gật đầu và nhảy xuống.

Lưu DIệu Văn ra hiệu cho Hạ Tuấn Lâm đi lên. He Junlin nhảy lên gấp ba lần và làm theo cách của Lưu Diệu Văn.

"Chúng ta bắt đầu từ đâu?"

Khóe miệng Lưu Diệu Văn hơi nhếch lên, đường cong không lón, nhưng có thể thấy khóe mắt mang theo ý cười.

"Bắt đầu bằng cách tháo găng tay."

Vừa nói, Lưu Diệu Văn vừa tháo găng tay và ném chúng sang một bên.

"À? Cởi gang tay đánh sao được?"

Lưu Diệu Văn kéo cậu lại trước mặt mình, vừa tháo gang tay cho cậu vừa nói. "Quấn chặt quá rồi, để ta quấn lại cho ngươi."

"Ồ."

Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn đứng yên, nhàm chán nhìn Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn lúc này đang cúi đầu, tóc mái ướt đẫm rũ xuống trán, che mất mắt và lông mày, sống mũi thẳng tắp, môi mỏng nhìn rất gợi cảm.

Không thê rkhoong nói, nam chính thật sự là tuyệt phẩm, không cần nói gì cũng có thể khiến người ta rung động a~

Người như vậy, e là chỉ cần gặp vài phút liền có thể thu Tống Á Hiên về bên mình.

Nhưng Lưu Diệu Văn này không biết trong đầu nghĩ gì, đối việc việc theo đuổi Tống Á Hiên, hắn nói ra như ý đùa giỡn.

Càng nghĩ càng sai, tóc gáy sau lưng Hạ Tuấn Lâm bất giác dựng hết lên.

Không có khả năng, không thể nào. Lưu Diệu Văn không thể thích một alpha như cậu được, nhất định là cậu suy nghĩ nhiều. Bất ngờ bàn tay bị siết chặt, mang cậu thoát khỏi đống suy nghĩ mien man.

"Đauuuu..."

"Đang suy nghĩ cái gì? Tập trung như vậy?" Lưu Diệu Văn ngẩng đầu.

Khi tập quyền anh, Lưu Diệu Văn sẽ gỡ khuyên chân mày xuống. Lần đầu nhìn thấy hắn không đeo khuyên ở cự ly gần, Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa quen.

"Không có gì... chỉ là... Không phải ngươi muốn theo đuổi Tống Á Hiên sao?"

"Ghen à?"

"Ghen gì cơ?" Hạ Tuấn Lâm sững người, nhịn không được rút tay về.

"Ngươi nhẹ thôi."

"Cổ tay rất quan trọng, không quấn chặt sẽ bị thương."

"Vậy sao, vậy ngươi đối với Tống Á Hiên... Đau, ngươi đừng có đột nhiên siết chặt chứ."

"ĐỪng nhắc đến hắn, chuẩn bị khởi động."

"Tại sao không thể nhắc đến cậu ấy? Chờ chút, đừng nói... ngươi thích ta nhá?"

Lưu Diệu Văn dừng một chút, xoay người nhìn cậu đầy chế nhạo.

"Nếu người vì tình yêu mà đổi giới tính, ta có thể suy nghĩ."

Vậy chắc chắn là không thích rồi!!

Hạ Tuấn Lâm thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên là do cậu nghĩ nhiều, thanh tiến độ vẫn đang tiến triển tốt, sao Lưu Diệu Văn có thể thích cậu được.

Lần sau cậu không nên suy nghĩ quá nhiều, thật mất mặt quá rồi.

Khởi động xong, Hạ Tuấn Lâm nằm dài trên mặt sàn, không muốn động đậy.

Đứng lên ngồi xuống mười lần, chống đẩy, nhảy cóc, riêng mấy cái này thôi cậu cũng muốn chết rồi.

Lưu Diệu Văn không thương tiếc kéo cậu dậy. " Đừng nằm, đứng dậy."

"Ta không nổi rồi, hay là ta nằm đây xem ngươi tập."

"Đừng làm nũng, đứng lên đi."

"Ai nói cái này là làm nũng? Mãnh nam như ta phải làm nũng sao?"

Lưu Diệu Văn không nói lời nào, liếc mắt nhìn cậu một cái, ý tứ rất rõ ràng: Mãnh nam? Ngươi không xứng.

Ý chí chiến đấu trong lòng Hạ Tuấn Lâm một lần nữa chỗi dậy, chỉ cần có thể quang minh chính đại tẩn Lưu Diệu Văn, mọi khổ cực đều xứng đáng.

Sau khi chuẩn bị xong cho Hạ Tuấn Lâm, Lưu Diệu văn cầm lân 2 cái đích.

" Kỹ thuật của quyền anh chính là công kích, né tránh, di chuyển lên xuống, kỹ thuật vật và phản công. Ta dạy cho cậu một số động tác cơ bản trước."

Lưu Diệu Văn vỗ tay ra hiệu cậu nhìn qua " Trái thẳng quyền là nền tảng của tất cả thế đánh quyền anh..."

"Thử đi"

Hja Tuấn Lâm gật đầu, nắm tay đấm trúng mục tiêu.

Lưu Diệu Văn không nhúc nhích, nhưng hắn toàn bộ cánh tay đều tê dại.

"Lần nữa."

Hạ Tuấn Lâm mặt tái mét, và cậu tiếp tục đấm, với sự hối hận sâu sắc trong lòng. Sau khi luyện tập trong nửa giờ, Hạ Tuấn Lâm đã không thể trụ được, tựa vào hàng rào, nôn khan.

Suy kiệt về thể chất là một khía cạnh, tưởng chừng như một động tác đơn giản nhưng lại tiêu tốn rất nhiều sức lực.

Hạ Tuấn mới chơi được mười phút quần áo ướt đẫm mồ hôi Lâm.

Một lý do khác là Lưu Diệu Văn yêu cầu cậu lặp lại một hành động từ đầu đến cuối, còn bắt dùng toàn lực! "Ta không thể, ta thực sự không chịu được rồi, ngươi có thể tự chơi. "

Lưu Diệu Văn kéo cổ áo Hạ Tuấn Lâm "Nhìn đám trẻ con bên kia kìa, chúng nó còn đánh lâu hơn ngươi."

Hạ Tuấn Lâm ủ rũ nhấc tay Lưu Diệu Văn ra." Nói thì nói bằng mồm, động chạm ta làm gì."

"Ngươi bây giờ là của ta, ta muốn sờ thì sờ."

"Ngươi có thấy mình giống như đang diễn phim thần tượng không?" Cậu rốt cuộc cũng đem được những lời này trả cho Lưu Diệu Văn, đuôi lông mày cậu nhếch lên một chút.

Lưu Diệu Văn siết chặt tay, nói: "Đây là đang báo thù à?"

Hạ Tuấn Lâm cựa quậy, ôm hàng rào, không nói gì.

Lưu Diệu Văn gọi người đấu với hắn trước quay trở lại, tiếp tục luyện tập.

Chỉ khi thực sự bắt đầu, cậu mới hiểu được những động tác tưởng chừng đơn giản kia tốn sức đến mức nào.

Liu Yaowen bóp cổ He Junlin một lần nữa, "Đó là kiểu báo thù." He Junlin tránh né, ôm hàng rào và không nói gì.

Bây giờ nhìn lại Lưu Diệu Văn, cậu chính là nhận ra, hắn vô cùng tỏa tháng.

Hạ Tuấn Lâm lấy điện thoại ra và quay một video ngắn, sau đó gửi cho Tống Á Hiên.

Ý định ban đầu của cậu là để Tống Á Hiên cảm nhận được sự quyến rũ đầy nam tính của Lưu Diệu Văn, ai ngờ rằng người kia còn không thèm để ý.

Không đúng, Tống Á Hiên sẽ không bao giờ không để ý cậu, nhất định là do người kia không xem tin nhắn.

Hạ Tuấn Lâm tắt điện thoại, tiếp tục xem Lưu Diệu Văn luyện tập.

Luyện xong, hai người đi ăn cơm chiều, đi dạo, xong đó Lưu Diệu Văn thả cậu đi.

Hạ Tuấn Lâm trở về nhà, sau đó liền vào phòng đi tắm rửa. Cậu muốn giặt quần áo tập hôm nay.

Lưu Diệu Văn thật quá đáng, người hậu trong nhà không thiếu, một mực bắt cậu giặt đồ.

Haz, dù sao cũng ước định một tháng.

Chịu thôi.

Phòng tắm hôm nay hơi lạ, có bóng một người đang đứng trong đó. Chỉ với một cái liếc mắt, Hạ Tuấn Lâm có thể nhận ra người đó là ai. " Sao cậu lại ở đây?"

Đây là phòng tắm trong phòng ngủ của Hạ Tuấn Lâm!

Tống Á Hiên không trả lời, thay vào đó cầm ra một chiếc áo sơ mi cộc tay, hỏi cậu: "Đây không phải của cậu?"

"Không phải, sao cậu lại hỏi thế?"

"Của Lưu Diệu Văn?"

"Ừm, sao dạo này cậu là vậy?"

Hạ Tuấn Lâm không biết cậu làm sai chỗ nào, vì cậu cảm thấy hôm nay Tống Á Hiên rất u ám.

Cậu bước tới, muốn nhìn rõ biểu cảm của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên mặt không cảm xúc, giọng nói vẫn bình tĩnh. "Tại sao quần áo của cậu ấy lại ở đây?"

"Là chuyện đánh cược lần trước. Mà tôi chưa hỏi cậu, sao cậu lại ở đây?"

"Ta gửi tin nhắn cho cậu, cậu không trả lời." Tống Á Hiên quay mặt đi, trong mắt là một tầng sương mù, bầu không khí buồn bã liền tản ra.

Hạ Tuấn Lâm vỗ vỗ đầu, trong tâm thầm nghĩ chẳng lẽ mấy ngày này Tống Á Hiên bị ảo giác sao?

Cậu lấy điện thoại ra, Tống Á Hiên quả thật gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn, đơn giản là hỏi cậu đang làm gì, ở đâu.

"Quyền anh xem rất hay, ta không chú ý đến có tin nhắn."

Hạ Tuấn Lâm cầm quần áo vứt vào chậu, động tác thành thục đến mức làm người ta đau lòng.

Tống Á Hiên ngồi xuống, cướp lấy chậu quần áo. " Để ta giặt, đều tại ta, hại cậu cược với cậu ta."

"Sao có thể trách cậu được, cậu đã làm rất tốt rồi."

Tống Á Hiên vẫn ngồi đó, cúi đầu không nói lời nào, chỉ lắc đầu.

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu nhìn gương mặt của Tống Á Hiên, quả nhiên đang khóc.

"Cậu đừng khóc mà, cái này có gì đâu mà khóc?"

"Đều trách ta, cậu cố gắng như vậy, ta lại không giúp cậu thắng được."

"Không phải lỗi của cậu, cậu đã giúp ta hết mức có thể rồi mà."

"Học kỳ sau ta dạy kèm miễn phí cho cậu, ta nhất định giúp cậu thắn cậu ấy." Tống Á Hiên nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm trên thực tế hoàn toàn không có ý định sẽ học thêm nữa, dù sao nếu không phải vì đánh cược, cậu cũng không liều mạng như vậy.

Nhưng nhìn đến bộ dạng này của Tống Á Hiên, cậu không thể nói lời cự tuyệt.

Quên đi, học tập chăm chỉ luôn là hướng đi đúng đắn! Hạ Tuấn lâm nói. "Được! Cậu tiếp tục dạy kèm cho ta, nhưng học phí vẫn phải lấy, ta không có thói quen lợi dụng người khác."

Tống Á Hiên do dự hồi lâu mới gật đầu:" Được."

Không để ý chút, hai người liền sát lại gần vào nhau.

Tống Á Hiên hít sâu hai cái, tới gần tuyến Hạ Tuấn Lâm hít một hơi thật sâu. "Trên người cậu có mùi gì vậy?"

Hạ Tuấn Lâm đưa cánh tay lên gửi một cách cẩn thận, nhưng không thấy gì cả. "Mùi gì? Cậu gửi nhầm sao?"

Khóe miệng Tống Á Hiên khẽ nhếch lên. "À, chắc là ta gửi nhầm rồi."

Nụ cười ấy như chớp nhoáng hiện ra giống như mùi hương trong căn phòng này, thoáng qua một làn hương rất nhẹ.

Hạ Tuấn Lâm không có tâm trạng tìm xem mùi gì, hôm qua Lưu Diệu Văn cũng ném cho cậu vài bộ quần áo, cậu giải thích với Tống Á Hiên rồi liền đi ra ngoài đưa đồ.

Lưu Diệu Văn đang đợi cậu ở cửa.

Hạ Tuấn Lâm đưa quần áo cho hắn, ngáp một cái muốn rời đi, nhưng cổ áo đột nhiên bị túm chặt.

Lưu Diệu Văn gần vào người cậu cẩn thận ngửi, "Trên người có mùi gì vậy?"

Hạ Tuấn lâm: "?"

"Có mùi trên người ta sao?" Hạ Tuấn Lâm ngửi lại chính mình một cách hoài nghi, nhưng cậu vẫn không phát hiện ra mùi gì.

"Tống Á Hiên có ở đây không?"

Hạ Tuấn Lâm giật mình, chợt nhớ ra mùi thơm ngắn ngủi trong phòng, đó không phải là phiên bản pha loãng của pheromone của Tống Á Hiên sao?

Về lý do tại sao Lưu Diệu Văn lại nhận ra mùi, có phải lần trước hắn đã ngửi thấy mùi đó khi đến đưa bảng điểm hay không.

Mũi cún, phải không?

Cậu đã đồng ý với Lưu Diệu Văn trước đây, nếu trong tháng này cậu dám giao tiếp với Tống Á Hiên, thêm một tháng.

Nhất quyết không thể để hắn nhìn thấy Tống Á Hiên trong phòng!

Hạ Tuấn Lâm ngăn Lưu Diệu Văn lại, cười tươi rói. " Không có, chắc là mùi nước hoa đó."

Lưu Diệu văn khóe miệng cong lên, mắt lại hoàn toàn không có ý cười: " Có hay không, ta kiểm tra là biết."

"Ngươi không tin ta sao?"

"Không tin" Hắn quyết đoàn trả lời, không hề do dự.

Hạ Tuấn Lâm chật vật ngăn Lưu Diệu Văn lại. "Ta đã nói cậu ấy không có ở đây, ngươi không thể tùy tiện vào phòng ta được."

"Baby, diễn xuất của ngươi thật dở." Mới một tháng mà Hạ Tuấn Lâm đã không cho Lưu Diệu văn vào phòng riêng.

Hôm nay Lưu Diệu Văn tập đấm bốc mấy tiếng đồng hồ, cơ bắp mỏi mệt, thật sự không thể thoát khỏi Hạ Tuấn Lâm.

Hai người đang bế tắc thì một giọng nữ cao vút truyền đến: "Cậu làm gì vậy?" Lý Phi cởi giày cao gót nhìn hai người. "Hai người alpha vừa lôi vừa kéo thì trông chẳng ra sao cả? Hai người diễn phim thần tượng à?"

Mọi người trên thế giới này dường như thích nói rằng những người khác đang đóng phim thần tượng.

Nhưng vào lúc này, Hạ Tuấn Lâm chắc chắn sẽ không phàn nàn về lời nói của Lý Phi

Lý Phi gọi Lưu Diệu văn ra một góc nói chuyện.

Bây giờ cậu chỉ cần kiên định đợi Lý Phi đuổi Lưu Diệu Văn đi.

Lưu Diệu Văn giải thích hai câu, nhưng Lý Phi đáp lại với một thái độ cứng rắn.

Hắn nhìn cậu thật lâu, cuối cùng rời đi.

Hạ Tuấn Lâm thở phào nhẹ nhõm, sau khi giải thích vài câu với mẹ, cậu cũng chuồn mất.

Cậu không muốn nghe Lý Phi phổ cập thông tin omega ngọt ngào cỡ nào, dịu dàng cỡ nào.

Hạ Tuấn Lâm đứng ở cửa phòng tắm, tựa người vào một bên cửa nhìn Tống Á Hiên đang giặt quần áo.

Nhìn người kia, suy nghĩ của cậu dần miên man.

Một lúc sau, Tống Á Hiên phải lặng lẽ rời đi, vì họ sợ Lưu Diệu Văn đã mua người hầu nhà cậu.

Dù sao thì, trong tháng này cậu có lẽ thật sự phải tránh gặp mặt Tống Á Hiên một thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play