【4】

Sau đó Lục Kỳ lại nói rất nhiều, chúng tôi như hai cái vòi nước, vừa khóc vừa cười.

Anh kể: “Có một hôm anh đến đây liên hoan với đồng nghiệp, em ngồi cách bọn anh không xa, cười tít mắt với bạn bè. Đó là nụ cười em chưa bao giờ có khi ở bên cạnh anh, khi đó anh biết em không thoải mái khi sống với anh.”

Từ đó trở đi, anh muốn để tôi hoàn toàn tin tưởng anh, để tôi bộc lộ con người thật của mình, sống một cuộc sống thật thoải mái.

Thế là anh ngốc nghếch tìm đủ mọi lý do để cãi nhau với tôi, nhưng tôi luôn như một tên đàn ông cận ba, qua loa lấy lệ mua đồ cho anh.

Tôi dở khóc dở cười, giận dỗi đập vào vai anh: “Ba mẹ em không cãi nhau thì sẽ không nói chuyện, đương nhiên em sẽ cố gắng hết sức để chuyện đó không xay ra trong cuộc sống của em, sao có để cam lòng cãi nhau với anh được. Hơn nữa em cũng không biết cách dỗ dành anh, cứ ném tiền là có thể giải quyết ổn thỏa.”

Anh lại nói luyên thuyên rất nhiều, tôi không nghe thấy, chỉ nhìn anh cúi đầu ngày càng thấp, bật cười vì tửu lượng của anh.

Trước đây ở nhà anh uống một lon bia còn có thể lăn ra ngủ, ai cho anh dũng khí để tự đi uống rượu thế này?

Tôi đẩy anh, hỏi anh đến đây với ai.

Anh nói là đến một mình mượn rượu giải sầu.

Kết quả là một người đàn ông đang rụt rè thu mình lại phía sau anh giơ tay lên, đáp lại, nói là anh gọi “mình” tới.

Mà Lục Kỳ lúc nãy còn đang say khướt quay đầu lại, trừng mắt nhìn người mặc đồ đen.

Thật trùng hợp, tôi cũng biết người này.

Anh ta là bạn chơi golf của Lục Kỳ, tên là Đường Do.

Chúng tôi từng hẹn hò đôi với nhau, Lục Kỳ dẫn tôi đi, còn anh ta đi cùng bạn gái Hứa Lệ Tử.

Tôi giao Lục Kỳ cho anh ta, nhưng không vạch trần thủ đoạn có trăm ngàn sơ hở của Lục Kỳ, còn bảo anh ta pha một ly nước mật ong cho người say rượu.

Nhìn bọn họ lững chững bước ra khỏi quán bar, tôi quay người lại, sửng sốt bởi Văn Tĩnh đứng phía sau.

“Ôi chúa ơi, sao cô không lên tiếng?” Tôi vỗ ngực hỏi.

“Tôi phải nặng mấy tấn thì mới đi phát ra tiếng được đây….”

Văn Tĩnh tức giận nhét túi vào trong tay tôi, hung dữ nói: “Nếu không phải vì cô xinh đẹp thì tôi đã chẳng thèm giúp cô đâu.”

“Chú ý đi, cô có bạn gái rồi đấy.” Tôi biết Văn Tĩnh đang nói đùa nên trêu cô ấy.

“Hơn nữa cô giúp tôi cái gì?” Tôi hồi thần, không hiểu câu nói của cô ấy.

“Đầu tiên là tôi muốn giải thích… Không phải tôi cố ý nghe lén cuộc nói chuyện của hai người. Nhưng hai người dây dưa quá lâu, lại không nói câu quan trọng nhất ra.” Văn Tĩnh ghét bỏ nhìn tôi nói.

Tôi bị chọc trúng tim đen, ánh mắt né tránh, cố chấp hỏi: “Sao tôi không biết là câu nào.”

“Hai người chuẩn vị viết bốn chữ to “trở về bên nhau” ghi lên mặt đúng không?” Văn Tĩnh tức giận dí vào trán tôi, nghiến răng bảo: “Nói rõ lòng mình khó như vậy ư!”

“Vốn dĩ càng ngày càng ít có cặp trai xinh gái đẹp, cô còn muốn phá bỏ CP của tôi?”

“Từ lúc nào chúng tôi lại thành CP của cô vậy?” Tôi cười hỏi.

“Vừa nãy đó. Bây giờ đó! Này, chuyện này không quan trọng, quan trọng là…”

Không đợi cô ấy nói xong, tôi đã xách túi chạy ra khỏi quán bar, chỉ để lại câu nói “cảm ơn cô, tôi biết rồi”, sau đó tan trong gió.

Tôi chạy ra ngoài quán bar không biết chạy đi đâu, chọn bừa một hướng, nếu như có thể gặp nhau cũng là do duyên phận chưa hết.

Nếu như không thể gặp…

Tôi sẽ nhắn Wechat cho anh!

Tôi liều lĩnh chạy về trước, trong tâm trí chỉ toàn là những mảnh vụn của quá khứ, cái gọi là ký ức ngọt ngào đó, chúng tôi luôn không thể toàn tâm toàn ý dốc sức.

Trước đây tôi không biết vì sao, cho nên chúng tôi ngày càng cách xa nhau.

Bây giờ, trong ba mươi giây đèn đỏ dài như một năm này, tôi nhìn thấy anh ở bên kia đường cũng đang thở hổn hển, tôi đã hiểu.

Không ai trong chúng tôi không yêu.

Tất cả đều đứng trên góc độ của bản thân tự cho mình là đúng, nhưng chúng tôi chưa bao giờ bộc bạch về điều đó và cũng chưa từng hỏi đối phương thật sự muốn gì.

Ba, hai, một.

Đèn xanh sáng lên.

Chúng tôi chạy về phía nhau, tránh hết mọi chướng ngại trong biển người như nước, ôm chặt lấy nhau.

“Anh không nên để mất em.”

“Chúng ta quay lại đi.”

Chúng tôi nói cùng một lúc.

“Không ăn ý chút nào….” Tôi vùi mặt vào vai anh, cất giọng rầu rĩ.

“Còn có cả đời để luyện mà.” Anh nói.

Chiếc xe bên cạnh chúng tôi bấm còi, lúc này chúng tôi mới nhận ra mình đang đứng trên vạch qua đường, vô cùng xấu hổ bước lên vỉa hè một giây trước khi đèn đỏ bật sáng.

Có lẽ tương lai chúng tôi vẫn là những người mới bước vào tình yêu, nhưng vậy thì đã sao.

Chúng tôi có cả đời để luyện tập.

(Lục Kỳ & Ngô Du nhắc nhở ấm áp, hành động vừa rồi rất nguy hiểm, không nên bắt chước.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play