Lâm Hinh nhìn thoáng qua Trương Quân, thấy hắn lâm vào ngơ ngẩn, không giống làm bộ, nàng cảm thấy cần thiết trở lại trường học để điều tra lại một lần nữa.
Nàng nói: "Trương tiên sinh, chúng ta đúng là đã ở khu dạy học xem xét qua, cũng không phát hiện ra được phòng trữ vật mà ngươi nói, nhưng chúng ta sẽ dựa vào chứng cứ mà ngươi cung cấp tiếp tục điều tra. Đối với tất cả những lời ngươi vừa nói, chúng ta cảm kích vạn phần."
Trương Quân gật đầu, khôi phục lại sự bình tĩnh của ngày thường, nói: "Nếu còn việc gì ta có thể trợ giúp, cảnh sát Lâm cứ việc mở miệng."
Lâm Hinh mỉm cười đối với hắn, nói: "Tốt."
Tiếp theo, ba người liền rời đi nhà của Tạ Dung, một lần nữa đi đến trường học.
Lâm Hinh lấy ra điện thoại di động rồi nhìn nhìn, không thấy được bất kì tin tức nào, thở dài.
Hoa Mai hỏi: "Lâm tỷ, ngươi vẫn khỏe chứ?"
Lâm Hinh gật đầu nói: "Ừm, ta không có việc gì, chỉ là mấy hôm trước ta có nói tiểu Anh cùng tiểu Kiệt điều tra về tên học sinh nam trong vụ tình thầy trò, tưởng chứng thực một ít việc, nhưng đến bây giờ bọn hắn đều không có tin tức gì."
Dương Thông ngừng xe ở ngoài trường, ba người lại lần nữa đi vào trong trường, hướng đến khu dạy học.
Lâm Hinh đối hai người bọn học gật đầu, hai người hiểu ý bắt đầu đi điều tra ở khu dạy học, Lâm Hinh đi đến chỗ thợ sơn mà hôm đó gặp được, hỏi: "Tiên sinh, làm phiền ngươi một chút được hay không?"
Thợ sơn thấy Lâm Hinh xinh đẹp, tất nhiên là mười phần nguyện ý phối hợp, hắn buông xuống cọ sơn, mở ra khẩu trang, hỏi: "Có thể giúp được ngươi cái gì sao?"
Lâm Hinh hỏi: "Xin hỏi đây có phải là lần đầu tiên ngươi tới chỗ này sơn?"
Thợ sơn nói: "Không phải, đây đã là lần thứ ba."
Lâm Hinh lại lần nữa hỏi: "Mỗi lần ngươi đều được phân công ở khu này sao?"
Thợ sơn nói: "Cũng không phải, lần đầu tiên thì ta bị phân công ở sân thể dục, nhưng hai lần sau thì chính là nơi này."
Lâm Hinh hỏi: "Kia... Nơi này có chỗ đặc biệt nào hay không? Giống như một phòng nhở để trữ đồ chẳng hạn?"
Thợ sơn ngạc nhiên nói: "Phòng trữ đồ? Không a, nơi này ngoại trừ lớp học và văn phòng, không còn phòng gì khác. Theo ta được biết, phòng trữ đồ đều ở bên kia trường học, không có ở nơi này đâu."
Nàng theo sau Hoa Mai và Dương Thông, cùng nhau tinh tế quan sát khu dạy học, cái gì đều không thấy, chỉ có vách tường trắng trước mắt, nhìn không ra điểm nào khác thường.
Dương Thông thậm chí gõ lên tường, tưởng nghe xem có cái thanh âm nào kì lạ, nhưng cái gì cũng không có.
Chẳng lẽ ký ức của Trương Quân thật sự bị hỗn loạn?
Hay là những cái này đều là ảo giác của hắn? Rốt cuộc nắm đó hắn cũng chỉ là một đứa trẻ?
Không đúng không đúng, có khi bởi bị đứa trẻ đơn thuần, cho nên cũng đem những gì nhìn thấy được nói cho người lớn.
Hơn nữa, mấy ngày trước không phải hắn vì cố ý ăn trộm mà mất việc sao? Điều này chứng minh hắn đối nơi này có một loại cảm giác sợ hãi, thậm chí có thể nói là kích phát hắn nối lên những ký ức đã quên đi, bằng không cũng sẽ không làm ra chuyện hoang đường như vậy.
Lúc này, di động của Lâm Hinh vang lên, nàng lấy ra xem, thấy là tin tức của tiểu Anh, trên đó viết: Lâm tỷ, có tin tức. Ta cùng với tiểu Kiệt đều ở đây, lúc nào có thể gọi cho ngươi?
Lâm Hinh nhìn tin nhắn trong màn hình di động, khóe mắt có ý cười, cuối cùng cũng có tin tức.
Nàng tức khắc gọi Dương Thông cùng Hoa Mai trở lại, ba người về đến xe.
Lâm Hinh gọi cho tiểu Anh, mở ra loa ngoài.
"Alo, Lâm tỷ?" Tiểu Anh nói.
"Là ta, bên cạnh còn có Hoa Mai cùng Hành Tây. Điều tra được gì, nói đi." Lâm Hinh nói.
Dứt khoát lưu loát.
"Lâm tỷ, chuyện tình thầy trò của Lục Hồng Vân cũng không phải sự thật." Tiểu Anh nói.
Lâm Hinh nói: "Quả nhiên là vậy, tiếp tục đi."
"Chúng ta liên hệ được mẹ của tên học sinh kia, hắn tên là La Vân Bảo, trước kia nhà bọn họ rất nghèo, thời điểm ở thành phố Long là ở tại khu dân cư nghèo. Sau khi sự kiện kia cho hấp thụ ánh sáng, bọn họ liền rời khỏi thành phố Long, đi đến một thành phố khác bắt đầu sinh hoạt, hơn nữa cũng đến nơi có hoàn cảnh tốt hơn nhiều so với lúc trước, liền nhà cũng đều mua."
"Sau đó chúng ta tìm được La Vân Bảo, hắn đem sự tình năm đó nói ra. La gia sở dĩ có thể cung cấp cho hắn hoàn thành đại học, cùng là nhờ một khoản tiền rất lớn. Mà khoản tiền này được chuyển từ thành phố Long dưới tên Từ Tĩnh. Sau lại, chúng ta liên hệ ngân hàng, quả nhiên tra được năm đó có giao dịch này."
Lâm Hinh hỏi: "Kia khoản tiền là đến từ Từ Tĩnh?"
Tiểu Anh nói: "Đúng vậy, người gửi là Từ Tĩnh."
Lâm Hinh hỏi: "Các ngươi tra ra thân phận của Từ Tĩnh sao?"
Tiểu Anh nói: "Trước mắt vẫn chưa tra ra."
Lâm Hinh nói: "Vậy, chúng ta cần thiết biết được rốt cuộc Từ Tĩnh là ai. Hơn nũa, đột nhiên có một khoản tiền lớn được chuyển vào tài khoản của La Vân Bảo, ta chỉ có thể nghĩ đến đây là hối lộ, mà hối lộ chuyện này chính là làm La Vân Bảo nói dối là có yêu đương với Lục Hồng Vân. Khi đó, hiệu trưởng Thương Đông Hải tưởng đem sự tình áp xuống, có lẽ là muốn điều tra rõ chân tướng sự việc, nhưng hắn lại bị cưỡng chế về hưu. Ta cảm thấy chuyện này không chỉ là bởi vì hắn muốn che dấu đi việc này, mà còn là một sự kiện khác lớn hơn nữa."
Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm của tiểu Kiệt: "Lâm tỷ, chúng ta còn tra được khoản tiền phát ra từ Từ Tĩnh nơi đó đến từ trung học Công Giáo."
Lâm Hinh nghe xong mấy lời này, nhất thời trong lòng sáng ngời như tuyết: "Đúng vậy, chính là chuyện này. Thương Đông Hải sở dĩ bị cưỡng chế về hưu là bới vì bị nghi ngờ lấy trộm công khoản của trưởng học, rồi chuyển khoản đến dưới danh nghĩa của người kêu Từ Tĩnh. Hắn là hiệu trưởng của trường học, chỉ có hắn có thể vận dụng công khoản."
Hoa Mai hỏi: "Lâm tỷ, có khi nào hắn bị người khác hãm hại không?"
Lâm Hinh nói: "Không rõ lắm. Đến nay cũng không biết Thương Đông Hải đi đâu, chúng ta không thể nào hỏi rõ được. Hơn nữa, lấy trộm công khoản là chuyện lớn, cần thiết trải qua con đường pháp luật tố tụng, nhưng là còn không có chính thức đối với hắn đưa ra đề khống, hắn cũng đã biến mất."
"Sau khi lấy trộm công khoản, số tiền này lại chạy vào một người tên Từ Tĩnh, sau đó lại đến La Vân Bảo. Đúng rồi tiểu Anh, La Vân Bảo có nói là ai làm hắn phỉ báng Lục Hồng Vân sao?"
Tiểu Anh nói: "Hắn không có nói rõ, hắn chỉ nói là có một hôm nhà hắn nhận được điện thoại nặc danh, không biết là ai, nói hắn làm như vậy. Hắn nghĩ dù sao nhà hắn cái gì cũng đều không có, liền tính là phỉ báng Lục Hồng Vân, hơn nữa nếu điện thoại nặc danh là giả, pháp luật cũng sẽ bảo họ một đứa trẻ vị thành niên như hắn, sẽ không công khai tên của hắn. Cho nên hắn liền cảm thấy cái này cũng không có hại, liền mạo hiểm thực hiện. Nếu điện thoại nặc danh là thật, như vậy hắn sẽ được một khoản tiền lớn, giúp hắn thoát khỏi cảnh bần cùng."
Lâm Hinh nói: "Đứa nhỏ này thật đúng là to gan, vô duyên vô cớ chỉ vì một cú điện thoại nặc danh, liền đi phỉ báng người khác, xem ra hắn thật sự là sợ nghèo, bần cùng sinh đạo tặc, vừa lúc làm người bắt được cơ hội. Năm đó hắn không nghĩ gì đến pháp luật, cho nên liên lụy nhiều chuyện phát sinh như vậy."
"Kỳ quái chính là Lục Hồng Vân cũng không đứng ra làm sáng tỏ chuyện này, sự tình chắc có lẽ cũng không đơn giản như mặt ngoài, chắc là còn nội tình gì đấy mà chúng ta không biết." Lâm Hinh tiếp tục nói.
Dương Thông nói: "Hừ, toàn bộ vụ án thật đúng là khó giải quyết."
Lâm Hinh nói: "Hiện tại có thể chứng thực được chuyện sư sinh luyến kia là giả, lại thêm một chuyện tham ô công khoản, nghĩ đến trường học còn không có chính thức là ra đề khống đối với Thương Đông Hải, cho nên truyền thông cũng không có nhắc gì đến chuyện này, chuyện hối lộ đến hôm nay mới biết được..."
Mấy người trầm mặc trong một khoảng thời gian, Lâm Hinh mới nói: "Có rất nhiều chuyện chúng ta cần thiết xử lý một lần nữa. Những việc mà hôm nay Trương Quân nói cũng cần thiết tự hỏi một chút, ta cảm thấy hắn sẽ không gạt người, cũng không có ký do để gạt người. Tiểu Anh, tiểu Kiệt, phiền các người đi tra xem rốt cuộc Từ Tĩnh là người nào, còn có giao dịch ở chỗ ngân hàng chúng ta cũng muốn lấy được sao kê."
Tiểu Anh nói: "Tốt, Lâm tỷ."
Sau đó, Lâm Hinh treo điện thoại.
Lúc sau, nàng quay qua Dương Thông và Hoa Mai, hỏi: "Thế nào? Có phát hiện gì ở khu dạy học sao?"
Dương Thông và Hoa Mai cùng lắc đầu, nói: "Không đâu."
Lâm Hinh nói: "Ta cũng có hỏi thợ sơn, hắn cũng không có phát hiện gì kì là."
Ba người từ giữa trưa cũng chưa có gì xuống bụng, lúc này đều bắt đầu đói.
Như vậy qua lại bôn ba, trở lại cục cảnh sát cũng đã là 8 giờ tối. Lâm Hinh liếc mắt thấy một chiếc xe máy còn dừng lại bên cạnh, biết Lãnh Du còn không trở về, cũng không biết ở đây lâu vậy làm cái gì.
Đã trễ thế này, nhà ăn của cục cảnh sát chắc là cũng đã đóng cửa, Lâm Hinh liền nói: "Các ngươi trước tiên đi ăn tối, trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Dương Thông cùng Hoa Mai gật đầu rời đi, Lâm Hinh lấy ra điện thoại di động rồi tìm dãy số của Lãnh Du, gọi qua đi.
Điện thoại vang lên hai tiếng đã được nhấc máy.
Một thanh lãnh thanh âm từ bên kia truyền tới: "Alo."
Lâm Hinh nói: "Ngươi vẫn chưa trở về?"
Lãnh Du: "Ừ."
Lâm Hinh hỏi: "Vậy cùng nhau ăn tối?"
Lãnh Du nói: "Ta đang ăn, ngươi đến nhà ăn đi."
Lâm Hinh đáp ứng rồi tắt điện thoại.
Kỳ quái, rõ ràng không phải cùng cô rất quen thuộc, nhưng vẫn không tự chủ được mời cô ấy ăn tối, đại khái là ở chỗ này ngoại trừ Dương Thông và Hoa Mai, thì quen thuộc nhất vẫn là cô ấy đi.
Huống hồ, ở thời điểm này, cha mẹ của nàng cũng không ở nhà, đã đi ra ngoài cùng bằng hữu đánh bài brit.
Lâm Hinh đi tới nhà ăn, quả nhiên thấy kia cao ngạo bóng dáng đang chậm rì rì mà ăn tối. Nàng ngồi vào vị trí đối diện, mũi liền nghe được một trận hương thơm, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng.
"Giữa trưa không ăn cơm?" Lãnh Du làm bộ không thèm để ý hỏi.
"Không." Lâm Hinh nói.
Lãnh Du đem một cái hộp cơm hai tầng đang đặt ở bên canh lấy qua, đẩy đến trước mặt Lâm Hinh, nói: "Ăn đi."
Lâm Hinh nhìn cô một cái, chỉ vào hộp cơm hỏi: "Thật là cho ta sao?"
Lãnh Du cúi đầu ăn đồ ăn của chính mình, chỉ là nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Lâm hInh mở ra nắp hộp, hương thơm lập tức bay ra, đó là món trứng xào thịt bằm, sau đó đem tầng trên bỏ xuống, thấy tầng dưới là cơm trắng, bên trong vẫn còn tý khói bóc ra.
Lãnh Du ăn no sau, thu dọn hộp cơm của mình, lạnh mặt nhìn nàng ăn.
Trước kia khi còn đi học, ở nhà ăn của trường học ăn cơm trưa, cũng chỉ có thể xa xa nhìn nàng, nếu may mắn thì cha mẹ của Lâm Hinh sẽ mời nàng cùng tỷ tỷ tới trong nhà ăn cơm, lúc đó còn có thể ngòi cùng với nàng.
Hiện tại chính mình đang ngồi đối diện nàng, xem như không tồi.
"Ăn ngon thật, vừa rồi không mở nắp căn bản không nghe được mùi của đồ ăn đâu." Lâm Hinh vừa ăn vừa nói.
"Ừm, hộp cơm hai tầng mà không mở nắp, căn bản là đóng kín, không chỉ không nghe được hương vị, còn không nhìn thấy đồ ăn ở bên trong." Lãnh Du nhàn nhạt tiếp lời.