"Là vãn bối mù mắt chó, tiền bối ngài rộng lòng tha thứ, tha cho một con đường sống!”
Thấy Trần Bình hiện thân, Tiết Thập Tam tuyệt vọng kêu rên.
Lúc này thất khiếu của gã đều phá, toàn thân máu tươi như khô héo.
Thời gian Tiết Thập Tam thăng cấp Luyện Khí tầng bảy là ngắn nhất, cho nên bị thương cũng nặng nhất.
Áp lực khổng lồ kia cơ hồ chấn nát lục phủ ngũ tạng của gã!
Mà tình hình của Tiết Cửu cùng Tiết Thập Nhất mạnh hơn gã một bậc.
Nhưng cũng đã mất nửa tính mạng, không tĩnh dưỡng mấy tháng căn bản không có khả năng khôi phục.
“Các ngươi chính là thông qua con kiến bay nhỏ này để theo dõi ta?”
Trần Bình không để ý tới ba người đang cầu xin tha thứ, ngược lại lẩm bẩm: “Tiết đại chưởng quỹ đã động tay động chân ở trên linh chu hay là trên phù lục đây?”
“Ồ, có lẽ là bản đồ hải vực mà bên ngoài khó tìm, tự xưng là tuyệt bản có chút vấn đề?”
Trong lúc nói chuyện, Trần Bình nắm lấy ngọc giản mà Tiết Ôn tặng, ném về phía con kiến bay đã im lặng trên mặt đất.
“Ong ong ong”
Con kiến bay màu đen vốn đang hấp hối lại phảng phất như bị hấp dẫn trí mạng, lảo đảo bay lên, lục túc gắt gao ôm lấy ngọc giản.
“Tiền bối, đây là yêu trùng nhất giai trung kỳ kiến Phệ Ban, bản thân không có thần thông gì đáng nói. Nhưng khứu giác của nó lại cực kỳ nhạy cảm, thích ăn linh hoa, đặc biệt là cực kỳ mê luyến hương thơm của hoa Tử Kim.”
“Mà ngọc giản kia, lúc luyện chế đã thêm một chút mật hoa Tử Kim, chỉ cần không vượt quá phạm vi ba mươi dặm, kiến Phệ Ban đều có thể dễ dàng ngửi được.”
Tiết Cửu nơm nớp lo sợ nói, hai tay đặt ở sau thắt lưng, bộ dáng mặc cho làm thịt.
“Loại Tiết Ôn thấy tiền tài nổi máu tham lam, sợ là hắn đã làm chuyện này nhiều lần rồi.”
Trần Bình âm thầm cười lạnh, nhưng cũng cảm thấy lạ.
Tu sĩ tham lam ngoan độc trong giới tu luyện vô số kể xiết.
Nếu không phải hắn là Giả Đan đại năng đoạt linh, đổi lại là tu sĩ Luyện Khí tầng sáu khác thì đã sớm làm bị ba người Tiết Cửu đánh cho hồn phi phách tán.
Kiếp trước đã trải qua sự trở mặt vô tình của mấy vị lão tổ Kim Đan của Thiên Pháp Tông, Trần Bình đã hoàn toàn hiểu được một đạo lý.
Không có chân tình dưới đại đạo, chỉ có thể tin tưởng chính mình.
Những người nhìn như thành thật với nhau, chân thành đối đãi, chẳng qua là đối mặt với cám dỗ không lớn đến mức đáng giá chặt đứt sợi dây trong lòng mà thôi.
Một khi tuyệt thế dị bảo như Hóa Anh Đan, thần bí Kim Châu hiện thân, dây đứt đàn tan chỉ cần thoáng chốc mà thôi.
Thấy Trần Bình trầm mặc không nói, Tiết Cửu nhất thời không rõ dụng ý của hắn.
Gã chống người quỳ xuống, hoảng hốt nói: “Tiền bối có thể tha thứ cho ba huynh đệ ta một mạng hay không? Tiểu nhân biết chủ nhân, không, không, là gã Tiết Ôn kia, gã ta có một bí mật liên quan tới một con yêu thú, tin tưởng tuyệt đối có thể làm cho tiền bối hài lòng.”
“Oanh!”
Nhưng đáp lại gã là một luồng kiếm khí sắc bén nhanh nhẹn.
Sau đó, một cái đầu nghiêng ra, lăn trơn tru trên một tảng đá bằng phẳng.
Đầu người nọ hai mắt như rớt ra, khuôn mặt mang theo một tia cực kỳ không thể tin được.
Trước khi chết, Tiết Cửu cũng không ngờ tới, Trần Bình lại không nói một lời đột nhiên hạ sát thủ, chẳng lẽ hắn không cảm thấy hứng thú chút nào với bí mật của Tiết Ôn sao?
Làm thịt Tiết Cửu, Trần Bình một kiếm chém xuống tay phải của gã, mở ra xem, trong lòng bàn tay đang nắm một tấm phù màu tím cỡ một tấc.
Mặt ngoài phù lục mơ hồ lóe ra điện quang, vừa nhìn liền biết là bảo vật công kích lôi thuộc tính, hơn nữa còn ở trong trạng thái sắp kích hoạt.
Phương thế giới này, phù lục loại chức năng, loại sát phạt, loại phòng ngự có hơn mười vạn loại.
Từ thấp nhất cấp 1, cấp 2, cấp 3 đến cấp 9 của.
Mỗi cấp lại phân chia hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm.
Phù lục trong tay Tiết Cửu nắm chặt là nhị giai hạ phẩm Diễn Lôi phù.
Sau khi rót pháp lực vào có thể phát động Diễn Lôi Thuật trong nháy mắt, tiếp cận sáu thành uy lực của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ tự mình thi pháp, dưới sơ sẩy thật đúng là có thể bị gã đánh lén thành công.
Trần Bình thu hồi phù lục, không khỏi cảm thấy Tiết Cửu có vài phần buồn cười.
Bí mật của Tiết Ôn?
Người này tất phải chết, hiển nhiên đợi sau này hắn tự tay móc ra là được.
“Cửu ca!”
Tiết Thập Nhất và Tiết Thập Tam bi thống muốn chết, ba người bọn họ là thực khách Tiết Ôn phụng dưỡng, nhiều năm liếm máu, cũng đã dự liệu sẽ có một ngày như vậy.
Cho nên, mấy năm trước bọn họ gom góp một ngàn linh thạch mua một tấm Diễn Lôi phù ở sơ cấp phường thị đảo Kim Thụy.
Cái phù này coi như lá bài tẩy bình thường do Tiết Cửu bảo quản.
Ước định khi gặp phải địch nhân không cách nào chống cự, tìm cơ hội ném ra bảo mệnh, nói không chừng còn có thể lật bàn phản chế.
Há có thể ngờ được Trần Bình sớm đã hiểu rõ tâm tư của Tiết Cửu, một tia cơ hội cũng không cho gã, ngược lại ngay cả Diễn Lôi phù cũng rơi vào tay địch.
Tiếp theo, cho dù Tiết Cửu sống lại, ba người lấy trạng thái toàn thịnh sử dụng thuật hợp kích cũng không có một chút khả năng sống sót.
“Thập Tam, liều mạng với hắn!”
Tiết Thập Nhất thấy sống không được, bộc phát ra sự hung ác quyết đoán của kẻ liều mạng, không để ý thương thế đột nhiên tế xuất một thanh kim đao, kẹp một bóng tàn, nhanh chóng chém về phía thắt lưng Trần Bình.
Cùng lúc đó, Tiết Thập Tam trọng thương sắp chết cũng vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một thanh pháp khí có ngoại hình giống với kim đao, đưa tay chống lại, đao này liền gào thét tấn công hạ bộ của Trần Bình.
Thoáng chốc, hai thanh pháp khí thượng phẩm phong bế vị trí Trần Bình né tránh, một trước một sau, góc độ cực kỳ xảo trá.
“Diêu trùng tiểu kỹ!”
Trần Bình giễu cợt cười một tiếng, Địa Viêm kiếm tùy tâm mà động, đột nhiên xuất hiện, hắn nắm chuôi kiếm, linh lực trong kinh mạch và linh huyệt lập tức rót vào.
Địa Viêm kiếm bỗng nhiên toả sáng hồng mang, trong không gian nhỏ này, nhiệt độ bốc lên, một luồng kiếm khí nóng rực quét ngang bổ xuống.
“Keng keng!”
Trong chớp mắt, hai thanh kim đao bị đồng loạt đánh trúng, khí diễm lập tức biến mất, rơi xuống đất, đập ra hai cái hố nhỏ.
Địa Viêm kiếm dung luyện từ cả một khối địa viêm tinh túy mà thành, so với chất liệu kim đao còn cứng rắn hơn.
Huống hồ có linh lực chất lượng cao do Cửu Biến Diễm Linh Quyết tiến hóa gia trì, kiếm này càng có thể phát huy ra mười hai thành uy năng.
“Ngươi... Ngươi không phải tu sĩ Trúc Cơ!”
Mất đi pháp khí kim đao, Tiết Thập Nhất hoảng sợ bất an đồng thời, đáy lòng càng dâng lên khiếp sợ mãnh liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT