Còn có một canh giờ mới khai thuyền, Trần Bình hiếm khi thanh nhàn một lát, dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn về phía xa xa.
Sóng biển có nhịp điệu vỗ vào các rạn san hô trên bờ từng đợt từng đợt, nở rộ vô số bọt nước bay tán loạn.
Ngước mắt nhìn lên, bầu trời xanh thẳm lơ lửng vài đám mây trắng như một dải băng, sóng biển mênh áp cuồn cuộn, xa xa, bầu trời và biển đã hoàn toàn tan chảy thành một.
Kiếp trước Trần Bình sinh ra ở nội địa, rất ít khi nhìn thấy cảnh biển mênh mông như vậy, mà hình ảnh trong trí nhớ không bằng một phần mười khi tận mắt nhìn thấy, trong lúc hoảng hốt lại có chút rung động.
Một canh giờ sau, Linh Chu bắt đầu hơi lắc lư.
Tiếp theo, một giọng nói của một người đàn ông như hồng chung truyền khắp Linh Chu.
“Các vị đạo hữu, tại hạ Trần Tân Đồng, tu sĩ Tri hành đường Trần gia, phụ trách tất cả sự vụ lớn nhỏ trên chiếc linh chu này.”
“Tuyến đường này bắt đầu trên đảo Hải Xương, điểm cuối là đảo Vân Tuyền. Trong đó sẽ đi ngang qua các hòn đảo khác như đảo Bạch Diệp, đảo Hoàng Thạch, đảo Vũ Giang.
“Chúng ta sẽ dừng lại ba canh giờ ở mỗi hòn đảo, nếu có đạo hữu xuống tàu mua sắm giao dịch mời nắm bắt thời gian tốt, thuyền này đã đến giờ ra biển, bỏ lỡ chỉ có thể chờ chuyến tiếp theo.”
“Nói trước đỡ mất lòng nhau, trên Linh Chu cấm đấu pháp, người vi phạm giết không tha!”
Nói đến từ cuối cùng có thêm vài phần lãnh ý.
Đồng thời, một cỗ thần thức lực tản mát đến, tiếp theo, thanh âm nam tử kia lại vang lên: “Nếu có đạo hữu tự giác tu vi cao thâm không để tại hạ cùng Trần gia vào mắt thì đều có thể thử một lần.”
Trần Bình vẫn nhìn cảnh biển như trước, mặt không đổi sắc, bao gồm cả đại bộ phận tu sĩ trên Linh Chu cũng đều thờ ơ.
Những lời này của Trần Tân Đồng chẳng qua là làm theo thông lệ mà thôi.
Sau lưng hắn có mấy cao nhân Trúc Cơ, ở vùng biển ngàn dặm phụ cận, có ai dám sinh sự trên thuyền của Trần gia!
“Ô ô ô"
Linh Chu đâm thủng sóng biếc, tách ra một con đường thủy.
Những con sóng biển được khuấy động mang thep bọt nước trắng bạc lướt qua mạn tàu, sau đó ở cuối thuyền hội tụ những con sóng mãnh liệt, để lại một dải nước lấp lánh.
Không lâu sau đó, đã rời khỏi bến phà.
Linh Chu bình ổn ổn định, không có chút cảm giác xóc nảy nào.
Đi như vậy khoảng một canh rưỡi.
“Tiền bối, đã đến đảo Bạch Diệp.”
Bên ngoài phòng riêng, thị nữ cẩn thận nhắc nhở.
Trần Bình đang dưỡng thần chậm rãi mở mắt ra, đẩy cửa ra nhảy thẳng xuống Linh Chu.
Đảo Bạch Diệp là lãnh địa của Tiết gia, bởi vì rất giàu cây Bạch Diệp nên được đặt tên như vậy.
Cây Bạch Diệp chính là linh thụ nhất giai, kết cấu cứng rắn nhưng lại nhẹ nhàng chịu nước, là một trong những vật liệu tốt nhất luyện chế Linh Chu vừa và nhỏ.
Tiết gia dựa vào hàng ngàn cây Bạch Diệp trên đảo để bồi dưỡng một nhóm thợ đóng tàu.
Mặc dù lấy chế tạo linh chu loại nhỏ làm chủ, nhưng cũng có chút danh tiếng ở vùng biển phụ cận.
Vì thuận tiện ra biển, không ít tán tu giàu có hoặc là tu sĩ thế lực nhỏ sẽ mộ danh mà đến, lên đảo Bạch Diệp mua thuyền.
Sau khi lên đảo Bạch Diệp, Trần Bình một đường hướng đông, chạy tới Bạch Diệp trấn nơi tu sĩ trong đảo hội tụ.
Bởi vì Tiết gia chỉ là một tiểu gia tộc bất nhập lưu, không có năng lực noi theo Trần gia xây lên một tòa kiên thành, cho nên lấy Bạch Diệp trấn chính là lãnh địa hạch tâm của Tiết gia.
Trần Bình rót linh lực vào lòng bàn chân, nhẹ nhàng tung người lên đã cách mấy trượng.
Xung quanh hắn, có mấy tu sĩ cùng thuyền cũng đang chạy về phía Bạch Diệp trấn.
Trong đó có hồng y đại hán râu quai nón đi nhanh nhất, trong vài hơi thở liền bỏ lại Trần Bình ở phía sau.
Tập trung nhìn xem, đại hán khổng võ hữu lực này chính là tu sĩ Trần gia Tri hành đường nói chuyện trước khi khai thuyền, Trần Tân Đồng.
Người này tu vi Luyện Khí tầng tám, bối cảnh ở Trần gia cực kỳ thâm hậu.
Phụ thân là chấp sự Tri hành đường Trần Kính Tùng, Tam trưởng lão Trần Hưng Triều lại là thúc công của y.
Trần Bình nghe được một ít tin tức vu vơ, Trúc Cơ đan tiếp theo của gia tộc xác suất lớn sẽ ban cho Trần Tân Đồng dùng.
Đây kỳ thật cũng là hình ảnh thu nhỏ của thực lực của mấy đại phe phái Trúc Cơ hiện nay của Trần gia.
Đại trưởng lão Trần Hướng Văn đã hơn hai trăm tuổi, không còn mấy năm để sống.
Hắn cũng sớm phân cấp quyền lực, toàn tâm toàn ý chỉ điểm hậu bối tộc nhân tư chất ưu tú tu luyện.
Nhị trưởng lão Trần Mục Niệm, một trăm tám mươi tuổi, là cô ruột của Tứ trưởng lão Trần Ý Như.
Tuy rằng nhất mạch xuất ra hai vị Trúc Cơ, nhưng chi của các nàng lại thưa thớt.
Hơn nữa quan hệ giữa hai cô cháu này lại không quá hòa thuận, thường xuyên có ý kiến trái ngược, ngược lại giống như một đôi oan gia.
Tộc trưởng Trần Thông đương nhiệm, tiếp nhận quyền lực gia tộc cho đến nay đã ba mươi năm, xử sự khéo léo lại không mất công chính, rất được tộc nhân yêu mến.
Trần Thông sau khi Trúc Cơ đã bị trọng thương, mất đi lượng lớn tinh nguyên, dẫn đến tu vi bị mắc kẹt ở Trúc Cơ trung kỳ, mấy chục năm rồi dừng bước không tiến lên.
Năm nay Tam trưởng lão Trần Hưng Triều bất quá mới tám mươi tuổi, tu vi đã đạt tới Trúc Cơ trung kỳ.
Hơn nữa hắn còn là tu sĩ thượng phẩm Lôi Linh Căn biến dị, lôi pháp xuất thần nhập hóa, cơ hồ có thể chống lại hai gã cao thủ cùng giai.
Bên ngoài sớm đã có tin đồn, rất có khả năng Trần Hưng Triều sẽ trở thành vị tu sĩ Nguyên Đan Cảnh đầu tiên trong Tộc sử sáu trăm năm của Trần gia.
Trần Hưng Triều chuyên chú tu luyện, không thích lộng quyền.
Nhưng đạo lữ Huệ Thu Yên của y lại dựa vào uy vọng của y để lôi kéo nhiều tu sĩ khác họ, trong đó có khách khanh nhất đẳng Tăng Đình Huyền.
Hơn nữa Tri hành đường do Trần Kính Tùng nắm trong tay, nghiễm nhiên đã hình thành Trần gia đại phái hệ đầu tiên xứng đáng với danh nghĩa.
“Hắn đến Bạch Diệp trấn làm gì?”
Trần Bình nhìn chăm chú vào bóng lưng của Trần Tân Đồng, cố ý hạ tốc độ xuống, xa xa tụt lại phía sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT