Tác giả: Cửu Mộng Như Tích

Editor: Dứa. Ngôn Tình Tổng Tài

Beta: Anne


6.

Nhưng còn chưa kịp làm gì thì bỗng dưng ta lại cảm thấy hình như có người đang kéo tóc ta.

Lực kéo khá nhẹ, chỉ như túm lấy mà thôi nhưng vẫn khiến ta sợ chết khiếp, liền quay ngoắt lại nhìn.

Quả nhiên, đằng sau không có lấy một bóng người.

Ta chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn cúi người tiếp tục cởi đai lưng của thi thể. Mặc kệ trong lòng đang loạn như ma, ngoài mặt ta vẫn nở nụ cười mà ngay cả ta cũng không biết là đang cười với khối thi thể lạnh băng cứng ngắc kia hay cười với người thương trong trí nhớ. Có thể người khác không biết, chứ ta tự mình hiểu được bản thân mình buồn cười đến nhường nào.

Thật ra… Hắn nằm như vậy cũng khá tốt đấy chứ. An an tĩnh tĩnh, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, nghe ta nói chuyện, cho dù hắn chẳng đáp lời cũng đủ khiến ta thỏa mãn, bởi vì thế giới này chỉ còn lại mỗi hai bọn ta.

Bọn ta…

Từ này nghe thân mật biết bao.

7.

Tiết Lâm Vân chết vào ba ngày trước, chết bất đắc kỳ tử không rõ nguyên do.

Lời này, bất kể là ai cũng đều cảm thấy khó tin.

Phu nhân nhà họ Tiết vội vàng phái người đi mời đại sư. Đó là một lão già dáng người khô quắt nhỏ gầy, ngón tay sần sùi y như cành cây khô. Sau khi được mấy người hầu dẫn đi xem thi thể, lão lải nhải một hồi rồi nói với Tiết phu nhân: “Hắn vẫn chưa chết.”

Tiết phu nhân mừng lắm, vội vã gặng hỏi.

“Hắn chỉ là nhất thời không đề phòng, bị kẻ xấu làm hại…Hồn vẫn còn tại thế nhưng thân thể đã lạnh, âm khí quá nặng nên không cách nào trở về dương gian. Ba ngày sau quỷ sai sẽ tới câu hồn đi… Nếu phu nhân tìm người đến cùng bái đường với hắn, quỷ sai cũng không cách nào ngăn cản. Chỉ cần người đó cho hắn dương khí hắn liền có thể quay trở về dương gian rồi… Mà về đến dương gian thì quỷ sai cũng không thể làm gì được nữa.” Lão già kia vừa nói vừa chỉ chỉ bằng ngón tay sần sùi như cành cây khô.

Tiết phu nhân nghe vậy thì gật đầu: “Chỗ bọn ta có rất nhiều nữ nhân…”

“Không thể.” Lão già nghiêm mặt cắt ngang lời bà ta: “Nữ nhân âm khí quá nặng, nếu định bái đường thật thì bắt buộc phải tìm một nam nhân.”

8.

Tiết phu nhân ngơ ngẩn: “Này… Hai người đàn ông bái đường với nhau không phải là vi phạm luân lý thường tình sao?”

“Đúng thế.” Lão già gật đầu: “Vậy nên cần phải tìm một kẻ diện mạo nhu mỹ, mặc hỉ phục vào sẽ không bị lộ.”

“Nhưng…” Tiết phu nhân hoảng hốt.

“Cơ hội chỉ đến một lần… Nếu bỏ qua thì đứa con này của ngươi sẽ không bao giờ có thể tỉnh lại được nữa.”

Phu nhân nhà họ Tiết cắn môi: “Được, cứ làm như lời ông nói đi.”

Vốn dĩ bọn họ không tìm đến ta được đâu… Chẳng qua là có gã sai vặt vì tham tiền thưởng nên đã đẩy ta ra báo danh.

Ban đầu ta vốn không muốn… Có điều Tiết phu nhân vừa đe dọa vừa dụ dỗ nên ta mới không thể không đồng ý.

Lúc đó lòng ta vẫn tràn ngập nhút nhát.

9.

Ta vẫn luôn mến mộ Tiết Lâm Vân.

Chẳng sợ hai người bọn ta đều là đàn ông, ta cũng chẳng cảm thấy có gì sai trái cả.

Vào độ tuổi khi ấy mà nói, chỉ cần một hôm ở hàng hiên bên cạnh nhìn thấy hắn là lòng ta ngọt như uống mật, cả ngày vui đến nở hoa.

Có đôi khi ánh mắt hắn vô tình chạm phải ta, rồi sau đó hướng ta nở nụ cười.

Mỗi lúc như vậy, trong lòng ta đều dâng lên cảm giác khá kỳ quái.

Mãi đến một ngày tỉnh dậy sau giấc mộng, ta mới đột nhiên phát hiện, hoá ra ta vốn không yêu hắn.

Ta ghen tỵ với hắn.

Nhưng cũng chả sao cả, bởi vì hai người bọn ta vốn chẳng thể nào có chút dính dáng gì đến nhau.

10.

Ta lại cúi người lần nữa, không chút chần chừ cởi đai lưng của hắn, sau đó xoay người bò vào quan tài.

Màu da hắn đã chuyển sang màu xám trắng, như gạch tường loang lổ, một vài chỗ đã bầm thẫm lại, xanh xanh tím tím.

Da thịt hắn đã mất đi sức sống vốn có, giống như miệng vết thương đã phai màu, lưu lại trên cơ thể từng vệt lõm đen đen trắng trắng.

Đốm tử thi dần lan rộng, từ từ bao phủ khắp cơ thể.

Ta cởi quần hắn, lại tách hai chân của hắn ra, tiến quân thần tốc.

Vách trong đã mất đi sự co dãn, trở lên mềm nhũn lỏng lẻo, nhẹ đẩy hông một phát là có thể đi vào. Bên trong cũng khô khốc, lạnh lẽo.

Ta bóp lấy eo hắn, còn chưa dùng lực đã để lại mấy dấu tay lõm xuống ở chỗ da thịt vùng đó.

Ta rướn sát lại, nhẹ nhàng đụng môi hắn, không nhịn được nở nụ cười.

Vừa nhấc mi nhìn lên liền chạm phải một đôi mắt chằng chịt tơ máu.

Hết chương 02.
Tác giả có lời muốn nói:

Ngắn, chắc chắn là chủ công, lần sau đừng hỏi thêm nữa, xin hãy tin tưởng nhân cách của bổn tác giả!

Không bật mí kết cục đâu, say no với spoil nha.

Trong lúc đợi Quỷ Truy được mở khoá thì tôi viết truyện này.

Còn nữa, không phải do tôi khoá đâu nha…là quản trị viên khoá đấy… nghe nói tại văn án không hợp quy định? Ahaha:>

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play