Hai giờ sáng, Tống Á Hiên nằm trên giường ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ. Giường phía sau lưng lún xuống, bàn tay ấm nóng vì vừa tắm xong của người đàn ông ôm lấy eo anh, cọ mặt vào cổ anh.

Tống Á Hiên nằm yên, chờ người đàn ông ở sau lưng mở miệng nói chuyện, nhưng đợi đến khi cảm nhận được nhịp thở đều đều của người phía sau cũng không đợi được bất cứ âm thanh nào.

"Lưu Diệu Văn?" Tống Á Hiên thử gọi một tiếng

Không có tiếng trả lời, Lưu Diệu Văn ngủ rồi.

Trong đêm yên tĩnh, cậu đã chìm vào giấc ngủ say, đến cả tiếng gió thổi lay động cây cỏ anh cũng không nghe thấy, dường như cả thế giới chỉ còn lại một mình Tống Á Hiên tỉnh táo. Cảm giác này khiến con người ta cảm thấy tức giận, dựa vào đâu mà nằm trên cùng một chiếc giường nhưng một người ngủ không mộng mị còn một người thì mất ngủ cả đêm chứ.

Tống Á Hiên cảm thấy không phải mình không buồn ngủ, huyệt thái dương của anh đang giật lên từng cơn. Anh cố tình xoay người và đẩy Lưu Diệu Văn ra thật mạnh, ai biết được cậu lại không hề có dấu hiệu sẽ tỉnh giấc, ngược lại còn tự giác vươn tay kéo anh vào lòng, sau đó dựa nhẹ vào mặt anh ngủ ngon lành.

"Ngủ như heo vậy." Tống Á Hiên lẩm bẩm nói.

Anh và Lưu Diệu Văn kết hôn cũng đã một năm rưỡi, mấy chuyện có khoảng cách tính bằng số âm cũng làm rồi, nhưng vẫn không thể thả lỏng bản thân, nhìn từ một góc độ nào đó mà nói thì cả hai vẫn tương kính như tân.

(*相敬如宾: Tương kính như tân: hai người đã kết hôn và chung sống một thời gian nhưng vẫn giữ thái độ tôn trọng với nhau như đối với một vị khách)

Hai người quen nhau thông qua cha mẹ hai bên giới thiệu, cũng trùng hợp, khi đi xem mắt hai người nhận ra bọn họ học chung một trường đại học, đã từng gặp mặt nhau vài lần, nhưng chưa từng thêm phương thức liên lạc. Một phần nguyên nhân là vì cha mẹ Tống Á Hiên nói mãi việc anh cũng đến tuổi rồi, hơn nữa Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn cũng vừa mắt, những ngày tháng ở cùng nhau cũng rất ổn, đã vậy điểm tốt nhất chính là có thể ngăn việc cha mẹ nói nhiều lời.

Thế nhưng gần đây anh lại cảm thấy hối hận.

Bản chất của anh hướng đến sự tự do, yêu thích những điều mới mẻ.

Hai người họ dường như không có thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, cũng không có thời kỳ tân hôn. Cuộc sống sau khi kết hôn chỉ gồm một cung đường hai điểm đến là nhà và công ty, đến cả tuần trăng mật cũng không có, bởi vì Lưu Diệu Văn quá bận.

Sau khi tốt nghiệp, cậu và bạn bè chung vốn thành lập một doanh nghiệp nước ngoài, may mắn gặp đúng lúc thị trường khởi sắc nên phát triển rất tốt, nhưng một doanh nghiệp đâu thể chỉ dựa vào một thị trường nhất thời, Lưu Diệu Văn lại bận rộn gây dựng thương hiệu và danh tiếng, theo đúng như ý nguyện của cậu, công ty ngày càng phát triển, thế nhưng kèm theo đó là những việc phải lo lại càng nhiều hơn.

Bản thân Tống Á Hiên không có ước mơ quá lớn, nhưng cũng ngưỡng mộ cậu niên thiểu hữu vi*, thế nhưng anh lại càng không chịu được bộ dạng như thể cả một cái công ty lớn như vậy nếu không có cậu thì không thể vận hành

(*年少有为: niên thiếu hữu vi: tuổi trẻ đầy hứa hẹn, triển vọng)

Trong ấn tượng của anh, thời đại học anh từng gặp Lưu Diệu Văn mấy lần, lúc nào cậu cũng tràn đầy sức trẻ, quanh cậu luôn có nam nam nữ nữ vây quanh, vô cùng náo nhiệt. Con người luôn thích trai đẹp gái xinh, Tống Á Hiên thừa nhận bản thân cũng vì nhan sắc của cậu mà lén lén nhìn cậu từ phía xa, thế nên mới vui vẻ mà kết hôn chớp nhoáng với cậu.

Chỉ là anh chưa từng nghĩ tới người thiếu niên rực rỡ trong quá khứ, sau khi kết hôn lại vô vị như vậy. Thiếu niên ấy không trở nên tròn tròn béo béo mà trở thành một người đàn ông trưởng thành có sức hút, thế nhưng "thiếu niên" lại không còn thấy đâu nữa.

Vào mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, anh đều có thể nghĩ đến ngày mai sẽ xảy ra những chuyện gì.

Báo thức reo lên, ai dậy trước thì người đó sẽ nấu bữa sáng, yên lặng ăn hết trứng chiên và bánh mì nướng ở trước mặt. Đến khi đi làm ra đến cổng tiểu khu sẽ mỗi người một ngả, đến giờ cơm trưa cả hai sẽ hỏi nhau đã ăn gì chưa, có hôm Lưu Diệu Văn bận đến mức không trả lời tin nhắn của anh, cứ như vậy đến buổi tối, nếu như Lưu Diệu Văn trả lời thì Tống Á Hiên sẽ nấu cơm, còn nếu cậu không trả lời thì anh sẽ gọi đồ ăn ngoài. Đến giờ đi ngủ, nếu như có hứng thú thì sẽ làm tình, còn không làm thì cũng chẳng sao. Cứ như vậy qua hết một ngày.

Ngày này qua ngày khác, nhìn rõ mọi thứ, quá vô vị, quá nhạt nhẽo.

Tống Á Hiên thở dài, đẩy Lưu Diệu Văn vẫn còn đang thở từng hơi lên mặt anh ra, xoay người lại cố gắng ép bản thân đi vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau đồng hồ chưa kêu Tống Á Hiên đã thức dậy, nhìn cái vali rỗng được lấy ra tối hôm qua, anh tỉnh ngủ, xuống giường đánh răng rửa mặt sau đó mở tủ quần áo, lật tìm chọn quần áo ném vào trong vali.

Anh không hề cố ý làm thật nhỏ tiếng, thậm chí có mấy lần còn "không cẩn thận" làm đồ va đập linh tinh, phát ra những âm thanh chói tai. Xoay đầu lại nhìn người trên giường vẫn đang ngủ say, trên mặt Tống Á Hiên treo một nụ cười khó coi, không chịu được trợn ngược mắt lên.

Đm, làm đến mười lần cũng không thấy cậu ngủ say như chết thế này.

Vừa trợn mắt được một cái, báo thức ở điện thoại của Lưu Diệu Văn kêu lên, dù Tống Á Hiên đứng cách điện thoại của cậu không đến 20cm cũng không hề cử động, mặc kệ cho nó kêu, đến khi báo thức kêu lên lần thứ hai, đầu của Lưu Diệu Văn mới khó khăn cử động, từ trong chăn vươn tay ra lần mò tìm điện thoại, ấn tắt báo thức. Cuối cùng đôi mắt mông lung vẫn chưa tỉnh ngủ nhìn Tống Á Hiên: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Tống Á Hiên mặt cười nhưng lòng không cười, lại xoay người đi bận việc của mình, Lưu Diệu Văn nheo mắt có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi gì cả, ngồi dậy đi vào phòng tắm.

Đợi đến lúc cậu ra ngoài phát hiện Tống Á Hiên vẫn đang nhét đủ loại skincare và đồ dùng vệ sinh cá nhân vào trong vali, lúc này cậu mới thấy có gì đó không đúng, vừa thay quần áo đi làm, vừa giả vờ không để tâm hỏi anh.

"Anh định đi đâu à?"

"À, công ty tổ chức team building hai ngày ba đêm, có thể đưa người nhà theo, em có rảnh không?"

"Gần đây em...."

"Gần đây em hơi bận, để lần sau đi." Tống Á Hiên dừng việc trong tay, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Lưu Diệu Văn cắt lời, "Em định nói như vậy đúng không? Anh đoán trước như vậy, nên không nói với em."

Nói xong Tống Á Hiên đứng dậy đưa tay qua bên người Lưu Diệu Văn lấy sạc điện thoại sau lưng cậu, điệu bộ giống như đang thông báo với cậu một chuyện không hề liên quan đến cậu vậy.

Nhưng sự thật vốn dĩ không phải như vậy, Lưu Diệu Văn cảm thấy có chút hoang đường, cậu là người chồng được pháp luật công nhận của anh, bất kể vì lý do gì không về đêm thì cũng nên nói trước với cậu một tiếng mới phải.

Lưu Diệu Văn nắm chặt cánh tay đang vươn qua bên eo mình, dùng sức đỡ người anh đứng thẳng lên, "Vậy thì anh cũng nên nói trước với em một tiếng chứ."

Tống Á Hiên nhẹ nhàng đẩy tay cậu ra, vứt bừa dây sạc điện thoại ở trong tay vào vali, lật tìm trong tủ quần áo chiếc cravat mới mua đợt trước, quay lại đứng trước mặt Lưu Diệu Văn, vòng caravat qua cổ cậu, quen tay quen việc giúp anh thắt caravat.

"Trước đây anh có team building cũng từng nói với em, có điều em không có phản ứng gì, anh tưởng là việc này không phải việc gì quan trọng...."

Từ góc nhìn cúi đầu của Lưu Diệu Văn, người ở trước ngực vô cùng ngoan ngoãn, bóng của lông mi hơi run lên, lời nói lộ ra vài phần tủi thân. Lúc này Lưu Diệu Văn mới cảm thấy Tống Á Hiên có chút không vui vì chuyện cậu không thể đi cùng.

Cậu không phải đồ ngốc, có ai kết hôn mà đến tuần trăng mật cũng không hưởng, đến cả đồng nghiệp làm chung lâu ngày với cậu cũng đùa với cậu rằng cậu cứ làm việc thì cả nhà cũng không nhớ đến. Thế nhưng Tống Á Hiên lớn lên trong giàu sang, cậu không thể để anh đi theo mình chịu khổ, cậu cố gắng kiếm tiền cũng chỉ vì muốn để anh có thể tiếp tục muốn làm cái gì thì làm cái đó. Hơn nữa cậu dự định bận nốt đợt này sẽ bồi thường anh thật cẩn thận.

Thế nhưng hình như hôm nay con cừu nhỏ ngoan ngoãn lại không muốn ngoan ngoãn nữa rồi.

"Á Hiên, em không có suy nghĩ như vậy."

"Không sao, anh không trách em, dù sao ở đó có rất nhiều người, có người ở cạnh anh."

Lúc Tống Á Hiên ngẩng đầu lên đã quay về dáng vẻ ngoan ngoãn như trước đây, thế nhưng lời nói lọt vào tai Lưu Diệu Văn lại khiến cậu cảm thấy bất thường, cậu cảm thấy anh đang nói ngược, câu "có người ở cạnh anh" là có ý gì.

Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm mình, quai hàm lại nhè nhẹ di chuyển, anh lập tức cười nhạo trong lòng, bởi vì anh biết Lưu Diệu Văn cảm thấy không vui rồi.

Đây là điểm anh phát hiện được sau khi kết hôn, khi Lưu Diệu Văn tức giận hay là tâm trạng không tốt sẽ thường cắn chặt răng hàm trong, hoặc là dùng lưỡi đẩy hàm ếch, khiến cho mặt trở nên cau có, cả khuôn mặt nhìn rất khó chịu.

Thấy Lưu Diệu Văn không nói gì, Tống Á Hiên lại dặn: "Nhớ ăn đủ một ngày ba bữa, khái niệm thời gian của em tốt như vậy, đừng quên ăn cơm."

Cuối cùng giúp Lưu Diệu Văn chỉnh cravat ngay ngắn, lại giúp cậu mặc áo vest. Nhìn người đàn ông được mình giúp ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ trước mặt, Tống Á Hiên vỗ nhẹ lên ngực cậu, cuối cùng cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau, trong mắt hai người đều là ý vị sâu xa.

Tống Á Hiên sắp xếp xong hành lý, như nhớ đến điều gì đó, ở trước mặt Lưu Diệu Văn cầm một bộ quần áo của cậu ném vào trong vali, kéo khoá lại, rồi lại chọn một bộ quần áo vào phòng tắm thay đồ, lúc đi ra Lưu Diệu Văn đã ra khỏi phòng rồi. Tống Á Hiên kéo hành lý ra ngoài, thấy cậu đang chiên trứng trong bếp, anh không dừng bước trước bàn ăn mà đi thẳng ra huyền quan thay giày.

(*玄关: huyền quan: huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách)

"Anh không ăn sáng à?" Lưu Diệu Văn nghiêng cả nửa người ra khỏi bếp hỏi anh.

"Ừm, không ăn đâu." Tống Á Hiên đứng thẳng dậy, mở cửa đẩy hành lý ra ngoài trước rồi mới quay đầu lại nói với cậu: "Gần đây anh đang hướng dẫn một thực tập sinh, cậu ấy nói hôm nay sẽ mang sandwich cho anh."

"Nhưng em chiên trứng xong rồi."

Lông mày Lưu Diệu Văn nhíu lại thể hiện bản thân đang không vui, vậy mà Tống Á Hiên đã bước một chân ra khỏi cửa, nhìn cậu cười rực rỡ.

"Học đệ à, anh ăn trứng chiên đến phát ngán rồi."

Bộ dạng của Tống Á Hiên rất giống đang làm nũng, nhưng không đợi Lưu Diệu Văn phản ứng lại với hai từ "học đệ", anh đã đóng sầm cửa lại rồi.

Trong căn nhà lớn chỉ còn lại tiếng dầu xèo xèo, tầm mắt của Lưu Diệu Văn vẫn luôn ngơ ngác di chuyển từ cửa nhà về chảo rán, cho đến khi ngửi thấy mùi khét gây mũi, cậu mới vội vàng tắt bếp, chửi thầm một câu rồi vứt quả trứng cháy đen thui không nhìn ra hình dạng vào thùng rác.

Học đệ? Tống Á Hiên rất ít khi gọi cậu là học đệ, cũng chỉ khi vừa mới nhận ra cả hai học chung một trường mới khách sáo gọi vài câu như thế.

Có ý gì đây hả.

1/2/2022 TBC

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play