Edit: Yan
——
46

Mấy tháng Hồ ly mất tích kia, nó đi Bác Sơn.

Không phải cái ở Sơn Đông.

Là ba toà tiên sơn trên biển tên Bác Sơn.

Nó cầu tiên nhân trên núi cho mình một tiên dược trường sinh bất lão. Tiên nhân nói nó phải để lại một cái đuôi mới có thể đổi tiên dược. Vì thế cửu vĩ hồ biến thành bát vĩ hồ.

Tiên nhân nói thuốc này phải ăn vào đêm trăng tròn, đợi sau khi bài tẫn tục vật phàm nhân liền có thể trường sinh bất lão.

Hồ ly cảm tạ tiên nhân rời đi.

Đợi nó đi rồi tiên nhân nhanh chóng lấy đuôi Hồ ly lên.

"Trên Bác Sơn quá lạnh, để duy trì dáng vẻ tiên phong đạo cốt ta không thể mặc quá nhiều quần áo, sớm đã muốn có một cái khăn quàng cổ, xúc cảm thật tốt nha..." Tiên nhân xoa xoa nước mũi nói.

47

Ba ngày qua đi, cuối cùng thư sinh cũng thi xong trở lại, bởi vì phải đợi yết bảng nên khoảng thời gian này rất nhàn, thư sinh liền mang theo Hồ ly đi vùng ngoại ô du ngoạn.

Vùng ngoại ô có rất nhiều người đang thưởng mai, Hồ ly thế mà có thể nhìn trong một đám người thấy công tử áo vàng quen thuộc. Hắn nhớ rõ lời thư sinh nói, vừa muốn lảng tránh đã không còn kịp rồi.

"Này không phải hồ công tử sao? Thật trùng hợp!" Hoàng đế làm lơ Thư sinh đang đứng đen mặt một bên, lập tức giữ chặt tay Hồ ly.

Chưa nói được vài câu, bên cạnh đã truyền đến một giọng nói.

"Này không phải Vương huynh sao? Thật trùng hợp!" Vương gia không biết từ nơi nào xông ra, một phen giữ chặt tay hoàng đế.

Chuyện ngẫu nhiên gặp phải này, tình tiết cẩu huyết gì đâyy.

48

Ngày đó hoàng đế mời Hồ ly, Thư sinh, Vương gia ăn một bữa cơm chiều ở tửu lầu có vị trí đẹp nhất kinh thành, giá cũng rất đắt.

Chỉ là có chút xấu hổ.

Sau khi ăn xong Hồ ly liền cùng Thư sinh về khách điếm, còn lại hoàng đế và Vương gia mắt to trừng mắt nhỏ.

Hoàng đế: "Khụ, trẫm phải về cung, ngự đệ ngươi thì sao?"

Vương gia mặc bạch y dáng vẻ thanh thuần nhớ lại nội dung chép trong cuốn sổ nhỏ, mặt liệt nói: "Ngươi về việc của ngươi, chuyện của ta không cần ngươi quản, ngươi lại không phải thân ca ca của ta! ngươi đi đi, đi đi."

"......ò." Vì thế hoàng đế đi rồi.

Hắn đi rồi, Vương gia đỡ trán nói với thân tín bên người: "Ta cảm thấy hình như mình cũng thành kẻ thiểu năng trí tuệ."

49

Thư sinh và Hồ ly ăn no rồi về khách điếm ngủ.

Đêm đó vừa lúc là đêm trăng tròn, Hồ ly bèn lấy tiên dược ra đặt dưới quần áo Thư Sinh.

"Đây là cái gì?"

"Ăn vào tốt cho cơ thể, là tiên...Tiên dược ta luyện!"

Thư sinh không hề nghi ngờ nó, vui vẻ ăn vào.

Tiên dược có công dụng phạt tẩy tủy, chỉ chốc lát Thư sinh cảm thấy tới lúc rồi.

Một đêm kia, hắn thường xuyên phải qua lại phòng ngủ và nhà xí, ngồi xổm trên bồn cầu đến độ chân mềm nhũn.

Hồ Ly nhét hai cục bông vào mũi đứng cách ván cửa hô: "A Sinh cố lên, rất nhanh sẽ không đau nữa."

Thư sinh nghiến răng nghiến lợi: " Lời giống như này ta nhất định sẽ không tin lần thứ hai!"

Lần trước Hồ ly nói câu này là vào một đêm trăng thanh gió mát.

50

Hoàng đế để ý đến thân phận của Thư sinh, vì thế phái người đi tra. Lại phát hiện Thư sinh và Hồ ly cùng vào cùng ra, cùng ăn cùng ở, hóa ra chính là một đôi người yêu!

Hoàng đế tức giận đến xé nát mật báo, ngoài trời đúng lúc đổ mưa, vì thế hắn không màng ngăn trở vọt vào trong mưa.

Vào ngày mưa đó hắn chạy vội chạy vàng, té ngã, rống to kêu lớn, sau đó uống say đến độ không biết trời chăng gì.

Vương gia nhận được mật báo về Hoàng đế, trong lòng cảm thấy hắn cũng sẽ không khá hơn nhưng vẫn quyết định tiến cung an ủi đối phương.

Nhưng mà......

"không được Thánh thượng truyền triệu ngài không thể đi vào." Vương gia bị ngăn bên ngoài cửa cung.

"Phiền công công thông tri một chút."

"Bệ hạ đang ngủ."

Vương gia ăn phải bế môn thang ( canh bế môn) tức giận hồi phủ.

"Cẩu hoàng đế! Dám nhục nhã ta như thế ta! Ta nhất định phải #? $%¢~&......hắn"

(Mạnh dạn đoán chỗ này là ta nhất định chơi chết hắn =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play