Tiêu Kha Ái bị nó nói làm nghẹn lời, nhưng nghĩ kỹ lại, cô lại đáp ngay. “Em nói dối.”

Đa Lợi nằm trong vòng tay cô, lười biếng lật người lại, “Sao chị biết?”

“Nếu bác sĩ Kiều thích em nhất sao không mang em về nhà, ngược lại lại đưa một con mèo bị bỏ rơi về nhà chứ?” Tiêu Kha Ái vừa nói vừa xoa xoa cổ nó, “Nhưng em nói vậy thì cũng rất lạ, xem ra bác sĩ Kiều cũng không phải không thích em, hai người ở cùng nhau thời gian không ngắn, sao lại không đưa em về nhà chứ?”

“Điều tra cẩn thận nhỉ, chị có thể nghe hiểu em nói… Mấy chuyện này là Tương Vừng kể chị nghe?” Corgi hỏi cô.

“Ừ.” Tiêu Kha Ái lặng lẽ xoa xoa mông nó, “Em gặp Tương Vừng rồi à?”

“Tụi em sống phòng đối diện nhau.” Đa Lợi đá đá chân sau, thoát khỏi tay cô, “Con mèo đó trong ngoài bất nhất, giả vờ ngoan ngoãn là số một.”

“Em còn chưa trả lời vấn đề của chị đấy.” Tiêu Kha Ái nói, “Tại sao bác sĩ Kiều không đưa em về nhà?”

“Em là linh vật của phòng khám này.” Đa Lợi quay người cho cô xem chiếc áo khoác nhỏ trên lưng nó.

“Anh ấy giữ em ở đây?” Tiêu Kha Ái sờ chiếc áo, nhìn nó.



“Đúng rồi, em già rồi, sức khoẻ không tốt, ở đây có gì thì tiện trị bệnh luôn. Hơn nữa, em đoán bác sĩ Kiều nhìn thấy em thì tâm trạng phức tạp, hai bên không ở cùng nhau cũng tốt.”

Tiêu Kha Ái còn muốn hỏi tiếp.

Đa Lợi: “Đừng hỏi nữa, bây giờ em chưa muốn nói.”

Cô nuốt câu hỏi xuống, thay đổi đề tài.

“… Vậy, có thể nói chị biết bác sĩ Kiều thích gì không? Chị muốn theo đuổi anh ấy.”

“Coi như chị còn thẳng thắn thành thật.” Corgi nhắm mắt lại, tựa vào ngực cô, “Đọc sách có tính không? Lúc nào có thời gian thì anh ấy tìm chỗ yên tĩnh đọc sách, thỉnh thoảng có ngày nghỉ thì đến thư viện, nhưng mà có điều từ khi mở phòng khám thì không còn ngày nghỉ.”

Tiêu Kha Ái: “Vậy chị nên mua mấy quyển sách chuyên ngành tặng anh ấy?”

Đa Lợi: “… chị đang đùa à?”

Tiêu Kha Ái cảm thấy thực sự không biết nên làm thế nào, chuyện tình cảm luôn có những điều trùng hợp, chúng đến một cách tự nhiên, mưa dầm thấm đất, càng không có lựa chọn cụ thể, các dấu hiệu đánh dấu như trong game.

Tiêu Kha Ái: “… Vậy chị?”

Đa Lợi quay đầu lại, vặn vẹo mông trong vòng tay cô.

“Hiện tại chị vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu đúng không? Nói thật, mấy cô gái như chị em đã gặp rất nhiều rồi, cơ bản là chỉ mạnh mẽ theo đuổi một thời gian, thấy theo đuổi không được thì không tiếp tục.”

“Đúng là vậy, mọi người giờ có mục tiêu cụ thể hơn? Nói tới cái này, chị cảm thấy bây giờ rất ít đàn ông chủ động theo đuổi phụ nữ.” Tiêu Kha Ái nghĩ kỹ lại, từ khi đi học đến lúc đi làm, không phải chưa từng có người bóng gió với cô, nhưng đa phần chỉ bóng gió ám chỉ vài lần, không nói cụ thể mối quan hệ, đến lúc cô có phản ứng thì bên kia đã từ bỏ, “Trước giờ chị không hiểu, nếu như họ ám chỉ thì không thể rõ ràng hơn sao? Sau khi gặp bác sĩ Kiều mới dần dần hiểu được loại cảm giác này… sợ bị từ chối.”

Tiêu Kha Ái biết, nếu không có Pappy ở bên khuyến khích, đưa ra ý tưởng, có lẽ cô thử vài lần không được là sẽ dừng lại ngay lập tức. Nhưng mà rất nhiều mối tình bắt đầu bởi sự tình cờ gặp gỡ, khi thường xuyên ở cùng nhau thì sẽ có cảm xúc gì đó chạm đến tim, còn kiểu giống như cô, chưa kịp mở đầu đã chết yểu thì đâu cũng có.

Đa Lợi: “Vì vậy bây giờ chị kiên trì theo đuổi?”

“Hiện giờ thì chị muốn theo đuổi lâu hơn một chút.” Tiêu Kha Ái ngượng ngùng cười cười, “Bác sĩ Kiều đã làm chị động lòng, mặc dù anh ấy không nhất thiết phải biết điều gì anh ấy làm đã khiến chị cảm động.”

Loại tình cảm thích này, vì sợ bị từ chối nên cần suy nghĩ kỹ càng.

Đa Lợi nhìn cô: “Đây là yêu thầm à.”

Tiêu Kha Ái mỉm cười, nắm lấy chân nó.

“Chị rất dễ xúc động.” Đa Lợi thả lỏng người, để mặc cô bóp chân mình, “Với bác sĩ Kiều chị cần phải chậm rãi thôi, dù gì anh ấy cũng đã ngoài ba mươi, không thể không có kinh nghiệm tình cảm, cơ bản ở tuổi này của anh ấy, anh ấy biết rõ mình muốn gì.”

30 tuổi còn chưa rõ mình muốn gì Tiêu Kha Ái ôm ngực.

“Kiểu người như anh ấy rất khó theo đuổi, hơn nữa theo như em biết, bác sĩ Kiều là người theo chủ nghĩa không hôn nhân.” Đa Lợi nói tiếp, “Tuổi của chị thì người trong nhà đã thúc giục rất nhiều rồi đúng không.”

Đa Lợi: “Em đề nghị chị đừng mất thời gian với bác sĩ Kiều nữa, ở tuổi của chị, tám mươi phần trăm là muốn kết hôn, còn rất gấp gáp…”

Tiêu Kha Ái cắt ngang: “Chị không gấp.”

Đa Lợi: “Vậy chị chịu được áp lực gia đình sao?”

Tiêu Kha Ái ngưng lại, “Chị không biết.”



“Cái gì chị cũng không biết, cái gì cũng không rõ ràng.” Đa Lợi nhìn cô, “Điều kiện trong nhà không tồi phải không?”

Tiêu Kha Ái kinh ngạc, “Điều này em có thể đoán được sao?”

“Những người có điều kiện gia đình không tồi đều như thế, trước đây bác sĩ Kiều cũng vậy, mọi thứ đều được gia đình chuẩn bị tốt, nhà, xe, thậm chí cả công việc. Dù gì thì cuộc sống rất trôi chảy, cứ thuận theo sắp xếp của gia đình là được, dần dà thì không biết gì cả.”

“Cũng không thể nói cuộc sống suôn sẻ.” Tiêu Kha Ái phản bác, “Gia đình ép buộc kết hôn rất đau đầu.”

“Đó mà xem như là vấn đề sao?” Đa Lợi hỏi, “Thật ra vấn đề này rất dễ giải quyết, chỉ phụ thuộc vào việc chị có tình nguyện bước ra khỏi vùng an toàn đó hay không. Giống như bác sĩ Kiều vậy, tự mình từ Ma Đô đến Ngạc Giang, tự mình nuôi sống bản thân, việc gì cũng có thể tự giải quyết.”

“Đâu có đơn giản như thế.” Tiêu Kha Ái nói, “Sao chị có thể không nghe điện thoại của ba mẹ? Không nói chuyện với họ? Hoàn toàn dứt khoát một được hai không sao?”

Nói rồi Tiêu Kha Ái nhìn nó.

“Nói cách khác, em có thể rời khỏi bác sĩ Kiều làm một con chó lang thang bên ngoài, tự mình nuôi lấy mình sao?”

Đa Lợi trả lời không hề do dự, “Em có thể.”

“Trước khi được bác sĩ Kiều nhận nuôi, em đã từng lang thang bên ngoài một thời gian.” Đa Lợi chậm rãi nói tiếp, “Tuy là có hơi khó khăn nhưng em là chó thuần chủng nên luôn có người cho em ăn, hoặc muốn đem em về nhà nuôi.”

“Em bị bỏ rơi à?” Tiêu Kha Ái rất ngạc nhiên, “Bác sĩ Kiều thích nhận nuôi thú cưng bị bỏ rơi, chủ trước của em thật xấu xa.”

“Không thể xem là bị bỏ rơi, chủ cũ của em chết rồi.” Đa Lợi nói, đôi mắt chó hình hạt hạnh nhân ngân ngấn nước, “Có thể gia đình anh ấy cảm thấy nhìn thấy em thì đau lòng nên không cần em nữa.”

Tiêu Kha Ái đột nhiên không biết nên nói gì, trước kia không hiểu tiếng chó thì cô sẽ thương hại, tội nghiệp, nhưng mà giờ, khi cô đã nghe hiểu, điều này chạm vào tim cô, khiến cô đau lòng.

“… chị.”



Đa Lợi: “Ngay cả em còn biết, nếu muốn sống tự do phải hoàn toàn độc lập, cũng phải thật kiên cường, chị còn không rõ sao?”

Có đôi khi Tiêu Kha Ái cũng nghĩ đến việc này, bình thường cùng cha mẹ cãi cọ, cũng có khi muốn hạ quyết tâm, nhưng đến lúc quyết định thì lại chần chừ.

Đa Lợi: “Chị chỉ thiếu cơ hội, nhưng mà em thấy chị thế này thì cho dù có cơ hội thì cũng có thể không hạ quyết tâm được.”

Tiêu Kha Ái: “Chị…”

“Pappy tắm xong rồi.”

Trước mắt cô tối đi, có người đi tới, cô quay đầu nhìn lại, bác sĩ Kiều hơi khom người nắm dây dắt Pappy, hơi nhíu mày. “Cô nói chuyện với chó?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play