Lãnh Hàn Phong nhìn người đang ngủ bên cạnh mình, môi anh cong lên
nhẹ nhàng, từng ngón tay di chuyển trên gương mặt xinh đẹp của Đỗ Nhã
Tâm. Thấy giữa hàng lông mày của cô chau lại chặt chẽ, ngủ không ngon
giấc. Anh đau lòng hôn nhẹ lên giữa mi tâm của cô, sau đó kéo cô ôm chặt vào trong ngực.
Mà Đỗ Nhã Tâm như tìm thấy nguồn nước ấm, mi tâm liền dãn ra, theo
phản xạ dựa sát vào người Lãnh Hàn Phong. Hành động này của cô khiến anh không khỏi vui vẻ, siết chặt tay hơn, muốn cảm thụ hơi ấm mà năm năm
nay anh luôn tưởng niệm.
Thật sự, anh không muốn lấy bất cứ ai uy hiếp Đỗ Nhã Tâm nhưng khi
nhìn thấy cô cùng một chổ với Simon vui vẻ như vậy, anh sợ hãi nên theo
tính cách bá đạo của bản thân, anh đã cưỡng chế hoạt động của IA tại
Anh, làm cho cổ phiếu rớt giá đáng kể, nhưng tất nhiên anh vẫn chừa cho
IA một đường sống. Còn đối với Model, anh chỉ ra chiêu trò một chút,
khiến cho cánh nhà báo rụt cổ không chịu tiếp thận thông tin truyền bá.
Chỉ cần dụ được người về bên cạnh, anh tất nhiên sẽ buông tha cho họ. Dù sao, Đình Lâm anhcũng từng quen biết, lại là người bạn thân duy nhất
của Tâm Tâm, anh không nỡ đẩy họ vào đường chết.
Hôn lên má Đỗ Nhã Tâm, Lãnh Hàn Phong nhìn cô chăm chú, trông cô gầy đi hẳn lúc mới gặp, rất ốm yếu và suy lực.
Tâm Tâm, đừng vội trách anh, anh làm tất cả là vì muốn kéo em trở về. Em rời đi khỏi anh năm năm không một lý do, tìm kiếm khắp nơi, khi nhìn thấy em ngày hôm đó, anh biết bản thân muốn gì, làm gì và thầm cảm ơn
trời đã cho anh gặp lại em. Mặc kệ em hiểu lầm thế nào, mặc kệ em có oán trách anh cỡ não, Lãnh Hàn Phong anh vẫn quyết định giữ chặt em bên
người không cho rời đi một lần nữa. Em chỉ có thể là của anh.
Nhìn cô them một lúc, Lãnh Hàn Phong khẽ dịch người, kéo mềm đắp kín
để thân thể của cô không bị lộ ra ngoài mà cảm lạnh. Anh nhẹ nhàng rời
giương, đi vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ rồi thay đồ. Khi ra ngoài, anh liếc nhìn người trên giường vẫn còn ngủ say, bất giác mỉm cười sau đó
đi sang phòng ngủ dành cho khách, anh vừa mở cửa liền thấy Tiểu Kỳ đang
chuẩn bị leo tụt xuống giường, ánh mắt hai người nhìn nhau, người khác
nếu trông thấy thì nhận ra ngay mối quan hệ của họ.
Lãnh Hàn Phong thu lại sự lành lùng hôm qua, anh ngồi xuống nhìn
thẳng Tiểu Kỳ, anh khó hiểu, vì sao cậu bé thức dậy không thấy mẹ nhưng
lại không khóc nháo?
Tiểu Kỳ mím môi nhìn Lãnh Hàn Phong, anh không còn thấy sự sợ hại
trong đôi mắt ấy. Lãnh Hàn Phong chau mày một chút rồi cũng mím môi, hai người tiếp tục luyện đấu nhãn với nhau.
Được vài phút, Tiểu Kỳ khoanh tay lại không them nhìn Lãnh Hàn Phong
nữa, trực tiếp bỏ qua anh đi thẳng về phía cửa. Lãnh Hàn Phong nhìn theo “ chau đi đâu?”
“ Tìm mamy!” tiểu Kỳ không quay đầu, hướng đến phòng anh. Lãnh Hàn
Phong đi theo ôm lấy kịp thời “không được, mẹ đang mệt, để mẹ ngủ thêm
một lúc nữa” Nói xong, anh trực tiếp ôm Tiểu Kỳ ra phòng khách, đặt cậu
bé xuống ghế nệm, nhìn khuôn mặt non nớt nghiền ngẫm suy nghĩ.
Tiểu Kỳ nhướng bên mắt nhìn anh, bĩu môi không lên tiếng. Nếu không
phải mấy hôm nay đều thấy mamy không ngủ được, cậu bé cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Thấy biểu hiện của Tiểu Kỳ khác hẳn tối hôm qua, Lãnh Hàn Phong càng
nhíu chặt long mày hơn, vừa định mở miệng liền bị cậu bé chèn ép trước “ chú không đói bụng sao?”
Bất ngờ bị hỏi như vậy, anh ngẩn người một chút sau đó hỏi “ muốn ăn gì?”
“ tùy tiện đi!” Tiểu Kỳ không nhìn anh, ánh mắt bắt đầu quan sát nhận xét xung quanh.
Gọi điện thoại đặt nhà hàng dưới khu chung cư đêm thức ăn sang lên
xong, LÃnh Hàn Phong lại đưa mắt nhìn Tiểu Kỳ “ Nhóc con, nói thật mau,
hôm qua cháu giả vờ đúng không?”
“ giả vờ gì ạ?” Tiêu Kỳ ngây ngô hỏi lại
“ hừ!” Lãnh Hàn Phong hừ lạnh một cái, không phải là con Tâm Tâm, anh đã đá nó ra khỏi nhà rồi. Anh biết bản thânsẽ không độ lượng như vậy
với đứa bé không phải con của mình, nhưng thật sự khi đối mặt với Tiểu
Kỳ, cậu bé mang cho anh cảm giác rất thân thiết, không thể đối với nó
nhẫn tâm một chút. Thầm thở dài, Lãnh Hàn Phong ngồi xuống bên cạnh Tiểu Kỳ, không muốn để ý nữa, lấy điều khiển mở tivi lên xem.
“ cháu biết chú bỏ thuốc ngủ nên cháu mới ngủ say không biết gì” Tiểu Kỳ vừa xem, vừa lên án
Lãnh Hàn Phong quay lại nhìn cậu bé, mắt nheo lại suy nghĩ rồi mới
nói “ chỉ một lượng nhỏ mà thôi.” Anh không có ý định biện minh, đúng là khi tối bỏ một ít thuốc ngủ vào ly nước của Tiểu Kỳ, anh biết liều
lượng đó chỉ giúp nó ngủ ngon, không ảnh hưởng gì cả. Dù sao, năm năm
nay thuốc ngủ vẫn ở cùng anh mỗi đêm, anh biết cách sử dụng nó thế nào.
Thức ăn được mang đến, Lãnh Hàn Phong cùng Tiểu Kỳ ngồi trong phòng
bếp dùng bữa sáng. Tiểu Kỳ khó chịu nhìn hành tây và cà rốt trong tô
cháo cá của mình, cậu bé chỉ vào chúng nói: “ Chú ăn hộ cháu”
Lãnh Hàn Phong lắc đầu, nghiêm nghị nói “ phải ăn, con trai không được kén ăn”
“ chú chẳng phải cũng gạt nó ra đó sao?” Tiểu Kỳ nhìn vào tô cháo của anh, giọng đầy kinh bỉ
“ này…đó là do chú không ăn được!”- anh không ngờ nó lại vẹn vẹo mình
“ Cháu cũng vậy!” rất dứt khoát, Tiểu Kỳ gạt bỏ hành và cà rốt ra
ngoài. Lãnh Hàn Phong liếc mắt một cái, đẩy ly sửa đến trước mặt nó,
thầm oán không biết vì sao lại chăm nó như vậy “ sữa của cháu!”
“ Cháu ghét sữa!” Tiểu Kỳ không thèm nhìn Lãnh Hàn Phong, tiếp tục ăn cháo. Lãnh Hàn Phong lại lần nữa chau mày, sao nó giống anh vậy? cũng
rất ghét sữa!
Lúc này, trong phòng Lãnh Hàn Phong, Đỗ Nhã Tâm đột nhiên mở mắt ra,
đã lâu rồi ngủ sâu như vậy, còn có mơ về lúc trước nên cô mới chìm sâu
mãi không tỉnh.
Đang muốn ngồi dậy liền cảm thấy cả thân người đau buốt, nhìn những
dấu vết hồng hồng toàn thân, cô liền đỏ mặt nhớ lại hình ảnh tối
qua…thật sự, quá phóng túng rồi.
Lết thân thể mệt mỏi vào nhà tắm, cô liền nhớ đến Tiểu Kỳ liền vội
vàng thay đồ thật nhanh rồi đi ra ngoài…Vừa ra đến phòng khách, cô nghe
tiếng va chạm chén dĩa liền vào đến cửa phòng bếp thì thấy hai người lớn nhỏ đang ăn sáng, trông rất yên tĩnh hài hòa…cô chợt sửng sốt…
Tiểu Kỳ thấy cô trước, liền nhìn cô bằng cặp mắt sáng long lanh, Lãnh Hàn Phong quay người lại trống thấy cô cũng nhìn chăm chú, nhưng là
bằng cặp mắt rất nóng… Hai đôi mắt lớn nhỏ này nhìn Đỗ Nhã Tâm khiến tim cô run nhẹ, cô không thể phủ nhận sự thật – họ là cha con!
Cố giữ lại bình tĩnh, Đỗ Nhã Tâm bỏ qua cái nhìn của Lãnh Hàn Phong
đi đến bên cạnh Tiểu Kỳ ôm lấy con “ Tiểu Kỳ ngoan, ngủ ngon chứ?”
“ vâng ạ!’ khẽ liếc người dối diện, cậu bé rất vô tội gật đầu, rồi ôm lấy cổ Đỗ Nhã Tâm, suýt khóc “ mamy, con muốn về nhà, con nhớ pa pa”
Nhìn thấy thái độ Tiểu Kỳ thay đổi 360 độ, Lãnh Hàn Phong không khỏi há mồm kinh ngạc nhưng khi nghe cậu bé nhắc đến pa pa, người anh liền
toát ra vẻ lạnh lẽo buốt người…
Anh không chú ý rằng ánh mắt Tiểu Kỳ nhìn anh đầy thăm dò.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT