Đỗ Nhã Tâm cố lấy lại bình tình, nhìn Lãnh Hàn Phong: ‘Chị ta đã nói vậy sao? Nói tôi hại chị ta hư thai ư?’
Nhìn cô vừa nói, nước mắt vừa chảy ra, tâm trạng Lãnh Hàn Phong không một chút dễ chịu.
‘ Anh tin sao? Anh nghĩ tôi đã làm như vậy sao? Đúng thôi, anh yêu
chị ta, nói gì anh chẳng tin.’ – Đỗ Nhã Tâm bật cười, trong tiếng cười
chưa biết bao sự chúa xót đau lòng.
’ Có người đã nhìn thấy tất cả, cô còn chối ư?’ Lãnh Hàn Phong trợn
mắt, anh đáng lẻ không tin, nhưng có người xác mình, mà Lê Tuyết Liên
lại nằm liệt đau đớn trong bệnh viện, lúc nào cũng ôm nổi đau mất đứa
nhỏ, anh làm sao không tin đây?
Đỗ Nhã Tâm nghe anh nói, đầy mệt mỏi gạt đi nước măt trên mặt, Đỗ Nhã Tâm không lên tiếng. Hiểu lầm cũng đã hiểu lầm rồi, có biện mình cũng
vô ích, Lãnh Hàn Phong tin Lê Tuyết Liên chứ không tin cô.
Thấy cô im lặng, chúng tỏ đã ngầm thừa nhận. Lãnh Hàn Phòng càng tỏ
ra hàn khí, anh trầm giọng: ’ cô rời khỏi đây đi, đừng để tôi nhìn thấy cô một lần nữa.’
Trái tim của Đỗ Nhã Tâm đau đớn như nứt toạt, cô nhìn anh trong sự mờ ảo của nước mắt. Người ta đã mở miệng đuổi đi, cô cũng không mặt dày
đến nổi ở lại đôi co. Rút ra một mẫu giấy thiết kế từ túi xách, giọng cô khàn đặc: ’đây là quà cưới tôi giành tặng hai người. Chúc hạnh phúc,
tạm biệt!’
Quay vội đi lên phòng thu dọn đồ đạc một cách nhanh chóng, trở xuống
Đỗ Nhã Tâm chỉ kéo theo một chiếc valy du lịch nhỏ, cô không có thứ gì
giá trị mang theo ngoài trái tim đã bị tổn thương. Đi ngang qua Lãnh Hàn Phong, cô cũng không muốn lưu luyến thêm nữa.
’rầm!’ tiếng cửa đóng lại, nhìn không gian tĩnh mịch đáng sợ…Lãnh Hàn Phong ngồi phịch xuống sô-pha, ánh mắt giận dữ nhìn cánh cử đã đóng lại kia…
Lang thang trên con phố nhộn nhịp ánh đèn, tiếng còi xe inh ỏi…Đỗ Nhã Tâm thất thần kéo theo sau chiếc valy không mấy nhiều đồ. Cuối cùng
cũng phải rời đi…
Cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên thế này….
Đỗ Nhã Tâm vuốt ve cái bụng nhỏ, bảo bảo – cô khẽ gọi, giờ chỉ còn
lại mẹ con mình, con phải kiên cường cho đến lúc được sinh ra, biết
không?
Đón một chiếc taxi chạy đến phòng trọ mới thuê, Đỗ Nhã Tâm nhìn căn
phòng trống trơn không có thứ gì, bụi bao phủ khắp nơi. Cô thở hắc một
cái, xem ra phải cực nhọc lắm đây.
Nhìn đồng hồ điện thoại, đã quá muộn, cô không thể đi mua vài thứ vào lúc này. Thôi thì ngày mai hẹn Đình Lâm đi cùng luôn vậy.
Đẩy chiếc valy vào căn phòng ngủ nhỏ, Đỗ Nhã Tâm lau chùi một chút,
cô hi sinh một tấm mền mỏng để trải xuống đất ngủ tạm thời. Sáng mai cô
có nhiều thứ rất phải mua, lại phải chi phí rất nhiều. Cô không biết
mình có thể trụ được bao lâu trong cái xã hội này…Mãi suy nghĩ, Đỗ Nhã
Tâm ngủ thiếp đi lúc nào không hay…
……….
’ Chúng ta sang khu nội thất xem trước,’ – Đình Lâm choàng tay Đỗ Nhã Tâm tiến vào một siêu thị lớn. Sáng nay, cô đã xin nghỉ làm để cùng bạn đi mua sắm. Thật không yên tâm khi để Đỗ Nhã Tâm một mình trong căn
phòng nhỏ như vậy, với tình trạng cái thai ngày càng lớn, cần nhiều sự
giúp đỡ.
’ Tớ nghĩ, không cần mua nhiều đâu.’ Dù sao cô cũng không có ý định ở lại nơi này lâu hơn…
’ Không nhiều cũng phải mua những thứ cần thiết, cậu không cần như
cháu tớ cần.’ Đình Lâm liếc Đỗ Nhã Tâm một cái rồi lôi cô đi về phái
trước. Đỗ Nhã Tâm miễn cưỡng cười một cái…
Đi quanh cả khu nội thất, Đình Lâm sắp phát điên với bạn, cô nghiến răng: ’Tâm Tâm, rốt cuộc cậu có mua hay không?’
’thì mua…’ – Đỗ Nhã Tâm cười cười ’nhưng ở đây gì cũng mắc, tớ nghĩ
chỉ nên mua một cái nệm là được mà, không nhất thiết phải là giường đâu. Cậu biết căn phòng của tớ nó to lớn cỡ nào chứ. Tớ sợ ngay cả khi cậu ở với tớ một buổi cũng thở không nổi ấy.’
’ Cậu như vậy sao nằm dưới nền được, mua một cái nhỏ thôi cũng được.’
Đỗ Nhã Tâm nghe bạn nói liền nhướng một bên mày nhìn quanh, cô hoài
nghi nơi này ngoài giường cho trẻ em thì giường đơn cũng lớn gần bằng
cái phòng cô rồi…
’ Tâm Tâm!’
’Mua nệm, tớ quyết định rồi.’ – Đỗ Nhã Tâm nghiêm nghị lên tiếng, sau đó kéo bạn đi xa khỏi khu nội thất cực kì xa xỉ này. Cho cô xin, tiền
lương của cô chỉ đủ cho việc thuê phòng, chi phí hàng ngày, không dư dã
nhiều đâu.
Đi mãi cả ngày, Đỗ Nhã Tâm và Đình Lâm cuối cùng cũng có mặt tại
phòng trọ. Cả hai mệt đến nổi muốn nằm cái bẹp xuống giưởng ngủ một
giấc, nhưng khổ nổi ngay cả ghế cũng chẳng có nói gì giường.
Thu dọn vài thứ gọn gàng trong khu bếp mà Đỗ Nhã Tâm phân ra từ căn
phòng, cô pha cho Đình Lâm một ly nước lọc, cười hiền: ’ cậu tạm thời
đứng một chút, tớ lau dọn sạch sẽ là cậu có thể nằm luôn dưới đất.’
’Thôi đi, để tớ giúp.’ Đình Lâm lườm một cái, uống thẳng một hơi hết
sạch ly nước. Sau đó bắt đầu giúp bạn dọn dẹp cái căn phòng bé như lỗ
múi này. Cô cảm thán: ’ Tâm Tâm, cậu đúng lý ra nên nói chuyện đứa bé
với hắn ta, để kiếm một chút đỉnh mà lo cho đứa nhỏ. Chứ như vầy, e là…’
Đỗ Nhã Tâm đang lau sàn, nghe bạn nói cô biết hăn ta mà Tiểu Lâm nói
đến là ai. Cô cười khổ, lắc đầu một cái, nhưng không nói gì. Có một số
chuyện không nên nói với Tiểu Lâm sẽ tốt hơn, vì cô tin chắc cô bạn này
khi biết chuyện Lãnh Hàn Phong đuổi cô đi sẽ tức bốc khói mà đi tìm anh
ta tính sổ, còn có nguy cơ nói chuyện cô có đứa nhỏ, trong khi cô không
muốn anh biết chuyện này và cũng không muốn dính dáng gì nữa…
Thấy bạn không trả lời, Đình Lâm cũng im lặng, nhìn cô bạn thân bao
năm nay giờ gầy cộp, khuôn mặt trắng hồng nay đã nhợt nhạt…nói sao cô
không đau lòng cho được. Tâm Tâm từ trước đến nay chịu biết bao nhiêu
khổ cực, cứ nghĩ quen được Lãnh Hàn Phong cô sẽ được sống tốt hơn một
chút, nhưng đâu ngờ cái lão kia lại không biết trời cao đất dày, lại
chọn mụ phù thủy kia, hại Tâm Tâm bé nhỏ của cô phải sống đau khổ thế
này….Nghĩ đến đây, Đình Lâm muốn hét lớn cầm dao đi giết người …
……
’ mì gói, nóng hổi vừa thổi vừa ăn đây…’ – Đỗ Nhã Tâm cười toe toét,
đem ra hai tô mì gói. Sau khi dọn dẹp xong, cả hai cùng thưởng cho mình
hai tô mì gói, ăn mừng căn phòng mới xinh xinh…