Sau khi tan làm, Đỗ Nhã Tâm đến địa điểm hẹn với Lê Tuyết Liên. Đẩy
cánh cửa kính cao lớn, cô bước vào với những suy nghĩ ngổn ngang. Lê
Tuyết Liên trông thấy Đỗ Nhã Tâm, liền vẩy tay, miệng mỉm cười rất thuần khiết. Đỗ Nhã Tâm nheo mắt nhìn cô ta, từ xa trông Lê Tuyết Liên như
một cô công chúa kiêu sa xinh đẹp, môi đỏ da trắng, mái tóc xoăn tự
nhiên thả tự do trên vai. Nói không ganh tỵ là Đỗ Nhã Tâm cô đang nói
dối, Lê Tuyết Liên trước đây vốn là hoa khôi của trường cô, học giỏi,
xinh đẹp, nếu kết hợp với Lãnh Hàn Phong thì thật sự rất xứng đôi. Trai
tài gái sắc, ai có thể chen ngang vào? Nhưng mọi chuyện xảy ra giữa họ
sau này, nguyên nhân chia tay…không ai biết rõ vì sao cả. Cô chỉ biết,
cô gái xinh đẹp kia là một nổi đau của anh, khi cô ta rời đi, Lãnh Hàn
Phong trở nên sa sút, cô đã mất bao lâu để kéo anh trở lại thực tại…vậy
mà giờ đây, chỉ có thể mỉm cười nhường anh lại cho người khác, xứng đôi
hơn cô, và đúng hơn là người Lãnh Hàn Phong vẫn yêu bao lâu nay!
Đỗ Nhã Tâm cố trấn an bản thân, bàn tay nhẹ lướt trên bụng một cái
rồi cười thật tươi tiến về phía Lê Tuyết Liên vẫn đang nhìn mình.
‘chào chị!’
‘ ngồi đi.’ – Lê Tuyết Liên gật đậu, chỉ về ghế đối diện
Đỗ Nhã Tâm nhìn anh bồi bàn đứng bên, giọng cô rất nhẹ: ‘cho tôi một
sửa nóng, cảm ơn!’ Sau đó cô quay lại nhìn người đối diện: ‘Chị hẹn tôi
ra đây chắc có chuyện muốn nói.’
Lê Tuyết Liên cầm tách cà phê lên uống, ánh mắt lơ đãng nhìn xung
quanh. Đỗ Nhã Tâm lên tiếng: ‘ Cà phê không tốt cho phụ nữ có thai đâu.’
Lê Tuyết Liên tỏ ra rất kinh ngạc nhìn cô: ‘ cô đã biết sao?’
‘vâng, là Lãnh Hàn Phong nói cho tôi biết. Chúc mừng chị!’
Lê Tuyết Liên cười đến ngọt ngào, tay đặt lên bụng vẻ rất tự hào:
‘cảm ơn. Vậy chắc Phong cũng nhắc đến chuyện hôn lễ.’ Khi cô ta nói đến
đám cưới, Đỗ Nhã Tâm nhìn thấy trong đôi mắt đẹp kịa ẩn hiện niềm hạnh
phúc, giọng nói cũng trở nên ngọt ngào hơn, cô cảm thấy rất chua xót cho bản thân mình.
‘ Anh ấy có nói chị muốn tôi thiết kế một váy cưới!’ –Đỗ Nhã Tâm cười cảm ơn với anh bồi bàn đem thức uống ra, sau đó lại tiếp lời: ‘ Đó có
thể là quà cưới tôi tặng chị, chắc là chị không chê chứ?’
Cô ta cười, ánh mắt lóng lánh: ‘tất nhiên, bộ váy sẽ là một món quà quý giá đối với tôi’
‘Không đến nổi quý gia đâu. Tôi nghĩ, chắc không phải chị hẹn tôi ra đây để nói chuyện này?’
‘ Đúng vậy!’ Lê Tuyết Liên khoáy ly cà phê, ánh mắt mãi theo dõi nét
mặt của Đỗ Nhã Tâm như tìm ra điểm đặc biệt gì. Còn Đỗ Nhã Tâm vẫn im
lặng, chờ đợi người phụ nữ trước mặt lên tiếng tiếp.
‘ Phong nói chuyện hôn lễ, nhưng chắc anh ấy chưa nói chuyện khác
cũng quan trọng không kém.’ Cô ta thay đổi tư thế, ngồi thẳng lưng tựa
vào ghế, hai tay khaonh lại trước ngực, ánh mắt nghiêm túc. Thấy biểu
hiện như vậy, Đỗ Nhã Tâm không tranh khỏi căng thẳng: ‘Không biết còn
chuyện gì?’.
‘ Phong, anh ấy là người sống rất có tình với những người thân thiết
bên cạnh mình. Tôi nghĩ, cô cũng hiểu anh ấy không ít. Sau đám cưới,
chúng tôi sẽ về ở tại căn hộ mà cô đang dùng.’
Nghe vậy, hai bàn tay dưới bàn của Đỗ Nhã Tâm thu chặt lại. Nhưng nét mặt cô vẫn không thay đổi, rất bình tĩnh lắng nghe. Giọng nói kia lại
vang lên ở phía đối diện: ‘ anh ấy rất khó xử, vừa muốn mở lời với cô,
nhưng lại không làm được’
‘ Ý của chị là…’- Đỗ Nhã Tâm nhướng mày
‘ Đúng vậy, Phong muốn cô chuyển ra ngoài ở.’- Cô ta nhấp một chút cà phê: ‘Cô đừng hiểu lầm anh ấy. Anh ấy đang tính tìm giúp cô một căn hộ
mới. Tôi có nói là cô có thể sống cùng chúng tôi, dù sao cũng xem như
người một nhà. Nhưng Phong lại không muốn vậy, anh ấy sợ tôi khó chịu
cũng như sợ cô không thoải mái’
Người Đỗ Nhã Tâm run nhẹ: ‘ Anh ấy thật nói như vậy?’
Lê Tuyết Liên cười vẻ áy náy: ‘ Tôi biết Phong chưa nói với cô, vì sợ làm cô buồn. Tôi gặp cô lần này cũng xem như thay anh ấy nói những gì
khó mở lời. Tôi hi vong cô sẽ không trách chúng tôi. Dù sao, cuộc sống
vợ chồng của chúng tôi sẽ gây nhiều trở ngại cho cô.’
Đỗ Nhã Tâm khẽ cong môi, thì ra là vậy, đây là điều anh muốn nói hôm
trước nhưng không biết nên nói thế nào nên tức giận bỏ đi, hoặc giả anh
muốn cô tự nghĩ bản thân nên rời đi khi biết chuyện đám cưới. Cô không
hỏi anh sau cưới sẽ ở đâu, nhưng cô cũng không nghĩ bản thân sẽ sống ở
đó, dù sao đứa bé cô đang mang là một bí mật.
Đang định lên tiếng, câu nói tiếp theo của Lê Tuyết Liên khiến Đỗ Nhã Tâm đen mặt, nhất thời không kịp phản ứng
‘ Cách đây một tuần, tôi có thấy cô ở khoa phụ sản bệnh viện Đài
Bắc.’ Trong mắt Lê Tuyết Liên có gì đó lóe sáng: ‘ Cô…không phải là..’
‘Không!’- Đỗ Nhã Tâm liền ngắt lời ‘ Tôi đến thăm bạn, cô ấy là bác
sĩ ở đó. Tôi còn có việc bận, chuyện chị nói tôi đã hiểu. Tạm biệt!’
Đỗ Nhã Tâm cố gắng cười, đẩy ghế đứng lên, cố giữ bình tĩnh ra khỏi
quán. Bước chân đang vội vã của mình khiến cô không hay biết một nụ cười thâm độc hiện ở phía sau.
Bỗng cánh tay Đỗ Nhã Tâm bị kéo giật lại, cô giật mình quay người, ánh mắt mất đi bình tĩnh hằng ngày: ‘ Tuyết Liên…’
‘Cô đừng cho rằng tôi không biết!’ Lê Tuyết Liên nghiến răng nói, vẻ
xinh đẹp dịu dàng khi hãy hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nguy
hiểm đáng sợ. Cô ta nắm chặt cánh tay của Đỗ Nhã Tâm khiến cô đau đến
nhíu mày: ‘Chị nói gì tôi không hiểu, thả tôi ra’
‘ hừ, trước khi gặp cô tôi đã cho điều tra về cô. Đỗ Nhã Tâm, cô giỏi lắm, leo lên đến trên giường của Phong.’
Đỗ Nhã Tâm xanh mặt, cô không có. Cô hét lên, hất tay cô tay ra: ‘Chị nói điên gì vậy?’
Lê Tuyết Liên bỗng nhiên lớn tiếng, giọng nói mang đầy sự đau khổ,
thu hút tất cả mọi người ở trong quán ‘ Đỗ Nhã Tâm, cô là hạn phụ nữ
tồi, lăng loàn. Tôi xem cô như em gái, chồng tôi cũng xem cô như em gái
của mình, cho cô ở chùng chúng tôi. Thế nhưng…thế nhưng…’- mặt Lê Tuyết
Liên đầy nước mắt, tay chỉ về phía Đỗ Nhã Tâm vẫn chưa hiểu chuyện gì
‘cô lợi dụng lúc tôi đi công tác, quyễn rũ chồng tôi, để bây giờ mang
trong mình đứa nhỏ, cô không biết tôi cũng đã mang thai sao? Sao cô nỡ
phá hoại gia đình của tôi? Tôi đã hạ mình vang xin cô rời khỏi chồng
tôi, thế nhưng ngược lại cô còn mắng tồi rồi bỏ đi như vậy, cô thật quá
đáng’
Lên Tuyết Liên càng nói càng lớn, đầy uất ức, mặt đầy nước mắt nhìn
Đỗ Nhã Tâm. Nhưng người xung quanh nghe thấy liền nhìn Đỗ Nhã Tâm với
ánh mắt khinh bỉ, chán ghét, coi thường…
Đỗ Nhã Tâm bây giờ mới hiểu ra mọi chuyện, cô tức giận lên tiếng: ‘ Tôi không có, chị đừng có đổ oan cho người khác.’
‘ Không có sao?’- Lê Tuyết Liên cầm hai cánh vai cô lắc mạnh, rất đau khổ nói: ‘ Cô đừng tưởng tôi không biết, hôm đó tôi thấy cô từ phòng
khám thai đi ra, tôi đã hỏi bác sĩ kia, bà ấy nói cô có thai được mấy
tháng. Trùng với thời gian tôi đi công tác, mà cô thì làm gì có bạn bè
nào? Kẻ mồ côi như cô thì làm gì có bạn…cô ham tiên chồng tôi mới lôi
kéo anh ấy, đúng không?’
Lê Tuyết Liên đầy phẫn nộ lắc mạnh vai cô, cố tình đẩy mạnh Đỗ Nhã
Tâm về phía trước khiến cô loạn choạng ngã nhào ra đat, bụng đụng ngay
cạnh ghế. Sau đó cô ta bỏ vội đi, để lại một câu: ‘ Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô, Đỗ Nhã Tâm, kẻ vong ơn phụ nghĩa!’
Sau khi bóng của Lê Tuyết Liên khuất dần sau cánh cửa lớn, mọi người
xung quanh đứng nhìn Đỗ Nhã Tâm đang ôm lấy bụng đau đớn, không tỏ ý
giúp đỡ mà xoay người giải tán đi, cũng có những lời chỉ trích xầm xì.
Đỗ Nhã Tâm mặt trắng bệt, cô cắn chặt môi đến bật máu. Ôm lấy bụng,
cô thầm cầu trời cầu phật cho đứa bé bình yên với cú va đập khi nãy,
nhưng sao cô không thể đứng dậy được? Không có người giúp đỡ, sóng mũi
cay cay cô lần tìm điện thoại trong túi xách…
‘ Tiểu Lâm, giúp tớ…mau đến giúp tớ, đau quá…’
‘ Tâm Tâm, cậu sao vậy đang ở đâu?’ – giọng nói bên kía đầy hoảng hốt
‘…’ Nói xong địa chỉ, Đỗ Nhã Tâm vứt điện thoại sang một bên, cố gắng nắm lấy thành bàn đứng lên…Cố gắng không khóc nhưng soa nước mắt cữ mãi chải ra, cô ta nói cô sao cũng được nhưng sao lại chạm vào nổi đau của
cô. Mồ côi thì có tội sao? Bị bố mẹ bỏ rơi là có tội sao?…
Mồ hôi chảy khắp trên trán, Đỗ Nhã Tâm ôm chặt lấy bụng gắng từng
bước ra ngoài. Bảo bảo, con tuyệt đối không được bỏ rơi mẹ…bảo bảo…
Rầm…!
‘ Tâm Tâm!’ tiếng hét thất thanh vang lên…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT