Hôm nay chắc chắn sẽ là một ngày náo loạn ở Dạ tộc, Nhất Thiên nổi trận lôi đình khiến ai cũng đều run sợ, một cơ hội hiếm có vậy mà để bị vụt mất bảo sao ông ta không tức giận, Nhất Thiên ra lệnh phong toả khu vực quanh vực thẩm, lục soát toàn bộ nhà dân, các khu rừng để tìm Hắc Tiểu Cơ về đây!Cũng đã 3 canh giờ vẫn không có tin tức, Nhất Thiên lòng lo lắng, trong khi tỷ tỷ ông ta thì thản nhiên thưởng trà.

_ Không cần phải cuống lên như thế, ngồi xuống đây thưởng trà với ta đi!_

Ông ta thật không thể nào hiểu nổi, tình thế như vậy sao Nhất Yên Yên lại có thể bình tĩnh như vậy?_ Tỷ tỷ... tỷ còn tâm trạng thưởng trà sao? Ta thật không hiểu được tỷ đang nghĩ gì?_ Ông ta nhíu mày.

/cạch/ buông chén trà xuống_ Sống thấy người chết thấy xác, dù nha đầu đó còn sống hay đã chết thì chúng ta đều có lợi cả? Có gì phải lo!_


_ Tỷ nói cũng phải? Nhưng mà thanh Phong Hoa và bảo ngọc kia không phải chỉ có ả lấy ra được thôi sao?_ Vuốt ve bộ râu của mình ông ta suy tính.

_ Thật ra, nha đầu Hắc Tiểu Cơ đó không phải là người duy nhất còn soát lại của U Minh tộc._ Nhất Yên Yên đứng lên nghịch một nhánh tóc của mình. Nhất Thiên một phen kinh ngạc, Nhất Yên Yên từ từ kể lại câu chuyện_Ta nhớ năm xưa, khi chúng ta tàn sát U Minh tộc, ta đã biết được Phù Cơ vẫn còn một đứa con trai, tên đứa trẻ đó chính là Hồng Miêu !_ Ánh mắt bà ta sắc bén hơn dao, giọng nói thì lạnh lùng như tuyết.

_ Hồng Miêu? Là ranh con thất hiệp sao? Hắn ta cùng với 6 tay kiếm đã đánh bại lão già Hắc Tâm Hổ , cũng xem là có thực lực!_ Nghe những lời tỷ tỷ mình nói dường như trong đầu ông ta đã có âm mưu gì rồi phải, bất luận là đối đầu thất hiệp ông ta cũng chẳng e dè, dù biết bọn họ chính là người đánh bại Hắc Tâm Hổ, làm Ma giáo lụi tàn, cộng thêm việc sau lưng có Cung Ngọc Thiềm hậu thuẫn quả thật không thể xem thường.


————————————————————-

Trước đó 2 canh giờ, tại một con suối cách Cung Ngọc Thiềm không là bao, Tử Thố đang đi lấy nước, tâm trạng rất vui vẻ hình như hôm nay Cung Ngọc Thiềm có tiệc thì phải, nghe nói là tiếp đón mấy vị khách quý nào đó của võ lâm, nhưng thật ra là tới hỏi cưới Lam Thố... không biết Hồng Miêu sẽ phản ứng sao đây?!! Tử Thố cầm hai xô trống đi tới gần bờ suối thì đột nhiên nhìn thấy trong nước suối có màu đỏ máu, cô hoảng hốt đi theo màu nước lạ đi tới chỗ một nữ nhân bất tỉnh, máu chảy rất nhiều từ lòng ngực bên phải do bị tên bắn trúng và đầu của vị cô nương đó hình đá bị va đập mạnh, hai mắt bịt bằng vải trắng, nhưng lạ thay dù bất tỉnh nhưng lòng bàn tay vẫn nắm chặt thanh bảo kiếm. Tử Thố vội vàng cõng nàng ta chạy về Cung Ngọc Thiềm, bằng đường sau, tại lúc này ở chính cung vị cung chủ tuyệt sắc của nơi này đang lúng túng trước mấy vị công tử ở đây.


   _Đạt Đạt, huynh thấy 3 người bọn họ thế nào?_ Sa Lệ đứng lại gần nói nhỏ, khuôn mặt chán nản hiện lên rõ, tử y cô nương thật ra chẳng ưng mắt một ai cả, trái lại lại cảm thấy khổ thân thay Lam Thố.

  _Thật ra muội để ý bọn họ làm gì, chính kịch hôm nay của chúng ta kia kìa!_ Trúc Lâm cư sĩ nghiêng đầu về phía người đang đứng phía bên phải Lam Thố, một thiếu niên mặt nóng đang rất khó chịu muốn bỏ đi về phòng từ nãy tới giờ nhưng cứ bị Đại Bôn giữ lại.

_ Rõ ràng là có người đang thấy khó chịu chỉ là vẫn còn ngoan cố chưa nói_ Khiêu Khiêu cố tình nói to lên

_ Chúng ta đợi một lát nữa xem trò vui!_ Đậu Đậu cười khúc khích.

Không biết là có thể xem trò vui của Đậu Đậu nói không thì Tử Thố với khuôn mặt lo lắng vội chạy vào, vừa kịp lúc giải nguy cho Lam Thố, vị lam y giai nhân nhìn vào nét mặt hấp tấp của Tử Thố khẽ hỏi:
_ Có chuyện gì vậy?_

_Cung chủ, vừa nãy ngoài bờ suối phát hiện một cô nương mình đầy máu! Thuộc hạ đã đưa cô ấy vào phòng giờ phải làm sao?_Vội vã đáp.

_ Sao lại?... tạm thời em mời ba vị công tử kia về cho, ta nhờ Đậu Đậu khám cho cô ấy xem sao!_ Nói nhỏ vào tai Tử Thố, rồi từ từ đi qua chỗ Đậu Đậu cùng mọi người Hồng Miêu và Đại Bôn cảm thấy khác thường nên đi theo qua, trong lòng của Hồng Miêu lúc này lại xuất hiện cảm giác rất lạ, giống như đêm hôm đó, Lam Thố nói mọi chuyện cho Đậu Đậu, rồi đi đến chỗ của cô nương kia. Trong phòng có hai Tử Thố đang cố gắng chăm sóc cho cô nương ấy nhưng càng lúc sắc mặt nàng càng kém đi, càng tệ hơn, Đậu Đậu và Lam Thố từ bên ngoài đi vào, vị danh y trẻ nhìn vì cô nương trên giường mà lắc đầu lòng thầm nghĩ ai lại có thể ra tay tàn tộc như vậy..?
    _ Đậu Đậu vị cô nương nay, còn cứu được không?_ Lam Thố nhìn người bạch y nữ tử đầy máu xót thương hỏi.

   _Hầy...dựa trên kinh mạch và thương tích nàng chỉ e sẽ rất khó cứu chữa, cộng thêm việc đôi mắt vị cô nương bị thương khá nặng, đệ cũng không dám chắc có cứu nỗi không đây?_  Đậu Đậu lấy viên đơn dược màu xanh cho nữ tử đó uống mục đích là để cầm máu lại, rồi bắt đầu chăm cứu, sau khi xong thần y bắt lại mạc cho bạch y nữ nhân lần này cảm thấy có một chút khởi sắc, mới bắt đầu tháo chiếc bịt mắt trên mặt  xuống, cùng lúc đó những người khác đi vào.

_Vị cô nương đây là....._  Đạt Đạt thắc mắc.

_ Cô ấy bị thương, Tử Thố trông thấy nên đưa về hiện tại Đậu Đậu đang chữa trị_ Lam Thố giải thích.
_bị thương....?_   Hồng Miêu từ từ tiến lại gần giường bệnh, Khiêu Khiêu cũng theo sau lưng không biết lý do gì mà khiến hai thiếu niên trẻ lại hiếu kỳ như vậy.

Từ từ bước tới, Hồng Miêu có một chút bất ngờ trong đầu chợt thoáng lên hai từ " Mẫu thân", nữ tử nằm kia sao lại giống mẫu thần chàng đến như vậy, chỉ khác màu tóc, còn lại ngũ quan đều trông quen thuộc , Hồng Miêu nhìn thấy cạnh giường có một thanh kiếm chàng suy đoán là của nữ nhân kia, nhưng không hiểu sao trông nó rất quen mắt, nên  đã cầm thử lên xem và vô cùng ngạc nhiên đó chính là thanh bảo kiếm của mẫu thân chàng Phù Cơ, "Phong Hoa" kiếm, Hồng Miêu nhìn người đang bị thương trên giường mà ấm lòng... trong y cảm thấy một cảm giác vô cùng lạ thường. Còn trái với Hồng Miêu, Khiêu Khiêu lại là một đôi mắt khinh thường mà trong đó lại có sự thương cảm, Khiêu Khiêu biết người bị thương kia là ai , là nhi nữ của Hắc Tâm Hổ, thậm trí cậu ta còn biết trước khi gia nhập ma giáo, nhưng ký ức tươi đẹp về bạch y kia dường như đã bị xoá rất lâu trong tâm trí của Thanh Quang kiếm chủ, chỉ còn lại là ấn tượng về "Ma đầu" độc ác, lạnh lùng và nhẫn tâm.
_ Là cô ta... sao cô ta lại ở đây?_ Khiêu Khiêu có phần căm phẫn, những người khác bắt đầu hiếu kỳ.

_ Khiêu Khiêu... huynh biết vị cô nương này sao?!_   Đại Bôn ngây người hỏi.

_ Ta biết.. biết rất rõ là đằng khác!_  Cúi gục mặt xuống, giọng điệu vô cùng tức giận còn sắc mặt thì lộ rõ thâm thù đại hận.

_ Huynh, mau nói ta biết thân phận của vị cô nương này đi!_ Hồng Miêu hối thúc Khiêu Khiêu, lòng chàng thiếu niên trẻ lúc này đang rất muốn biết sự thật về thân thế của vị cô nương kia.

_ Cô ta là Trang chủ của Đào trang ở phương bắc, cả thiên hạ đều ít đã một lần nghe đến nữ nhi của Hắc Tâm Hổ, Hắc Tiểu Cơ!_

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play