Đột nhiên, Phạm Diệp nhún người nhảy ra, hạ xuống trước bức
tranh trên bàn, mỉm cười nói: “Nơi này hình như không có độc xà.” Lại quay đầu
nhìn bức tranh “Nữ tử trong tranh thực xinh đẹp, a, thật kỳ lạ, tại sao ngươi
cùng người này nhìn có chút giống nhau nhỉ? Các ngươi không có quan hệ gì đấy
chứ?”
Tư Mã Hi Thần đứng ở tại chỗ, cười khẽ nhìn bức tranh, nhàn
nhạt đáp: “Nàng là mẫu thân của ta, dĩ nhiên là có chút giống nhau.”
Phạm Diệp dường như không hề cảm thấy kinh ngạc, quay đầu tiếp
tục ngắm tranh, nhịn không được đưa tay vuốt ve một chút, họa quyển ( bức họa dạng
cuộn tròn) lạnh lẽo, không một hạt bụi. “Ôi!”
“Làm sao vậy!” Tư Mã Hi Thần sửng sốt, nhìn vẻ mặt Phạm Diệp
dường như có chút khó chịu.
“Không có chuyện gì, này, này, bề mặt họa quyển này không ngờ
lại là băng!” Vẻ mặt Phạm Diệp đầy hoảng sợ, ngơ ngác nhìn Tư Mã Hi Thần, giọng
nói có phần căng thẳng “Tranh, tranh, người trong tranh, là người thật!”
Tư Mã Hi Thần sửng sốt, nhún người nhảy lên bàn, trước giờ
không một ai có thể tiếp xúc gần họa quyển như vậy, nhìn từ bên ngoài nó quả thật
chỉ là một bức tranh bình thường, người trong họa dịu dàng nhìn về phía trước,
hình dạng lớn nhỏ không khác người thật, nhưng đi lại gần mới phát hiện, khoảng
cách giữa người trong tranh và mọi người khá xa, hơn nữa còn là dạng lập thể ,
Phạm Diệp nói không sai, nữ tử trong họa quyển này đúng là người thật!
Phạm Diệp ngày càng căng thẳng.
Tư Mã Hi Thần cũng ngây người đứng đó, nhiều năm trước Lí Cường
dùng hàn băng ngàn năm để bảo tồn thi thể mẫu thân thì ra là thật, hơn nữa hắn
thậm chí còn lớn mật tới mức này, cứ như vậy để mẫu thân ở dưới mí mắt mọi người
(nơi không ai ngờ tới nhất) suốt mười ba năm đằng đẵng mà không ai phát hiện, nếu
không phải Phạm Diệp xuất phát từ tò mò đưa tay vuốt ve bề mặt họa quyển thì
căn bản không khả năng phát hiện huyền cơ trong đó.
Bên trong là mẫu thân của mình, vẫn dịu dàng gần gũi như khi
còn sống.
Nhìn thấy một con rắn từ từ trườn lại, Phạm Diệp hơi hơi
căng thẳng, lập tức đứng không vững run run một cái, vô thức đưa tay chống vào
bức tường trước mặt, trọng tâm cơ thể hơi lệch, thiếu chút nữa đụng vào họa quyển,
họa quyển kia bị hắn vô ý va cham, bất ngờ nhẹ nhàng thụt vào trong, một luồng
lực lượng mạnh mẽ hút lấy Phạm Diệp, Phạm Diệp không hề đề phòng, bất ngờ cắm đầu
tiến vào.
Trong lòng Tư Mã Hi Thần thầm kêu một tiếng không ổn, theo bản
năng gắng gượng đưa tay túm lấy một tay Phạm Diệp, nhìn về phía hấp lực (lực
hút) mạnh mẽ, tuy rằng Tư Mã Hi Thần đã vận toàn lực nhưng vẫn không tự chủ bị
hút vào.
“Buông tay!” Phạm Diệp lạnh giọng quát.
“Không được.” Tư Mã Hi Thần đáp khẽ, gắng sức thôi thúc nội
lực, khống chế không cho Phạm Diệp tiếp tục bị hút vào trong “Ngươi kiên trì một
chút, trong đó hẳn là một đại động (động lớn), lực hút rất lớn, ta sẽ nghĩ biện
pháp mang ngươi đi ra.”
Phạm Diệp lắc lắc đầu, cố gắng ổn định hơi thở của mình, nhẹ
nhàng nói: “Vì ta như vậy không đáng đâu, ngươi nên làm tốt chuyện của mình đi
– buông ra.”
Nói rồi cưỡng chế rút tay, thân thể lập tức bị hút vào nhanh
chóng biến mất , bức tranh kia lại khôi phục vị trí ban đầu, từ ngoài nhìn vào
cơ bản không thấy dấu vết khác thường nào, bức tranh vẫn lẳng lặng nằm đó, chân
dung mẫu thân vẫn an nhiên nhìn hắn.
Tư Mã Hi Thần sững sờ tại chỗ, lập tức đưa tay đẩy đẩy bức
tranh, bức tranh lạnh như băng khiến bàn tay đặt trên đó buốt tới thấu tận
xương tủy, nhẹ nhàng dùng sức đẩy nhưng vẫn không hề động đậy. Tư Mã Hi Thần
chau mày, vừa rồi lúc Phạm Diệp gặp chuyện không may cũng chỉ nhẹ nhàng đẩy đẩy,
vì sao hiện tại đẩy cách nào cũng không được? Có chỗ nào khác biệt sao?
Hắn tiếp tục dùng lực mà bức tranh không nhúc nhích một
phân, ngược lại còn bị chính nội lực của mình phản phệ thiếu chút nữa từ trên
bàn rơi xuống.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tư Mã Hi Thần lập tức
nghiêng mình quay lại xà ngang, nghe tiếng động bên ngoài càng ngày càng gần,
hình như là hai cái nô tỳ cùng đi tới chỗ này.
“Tỷ tỷ, nơi này hình như có người ngoài, Triệu Tiến và Ngô
Sinh đều uống thuốc độc tự sát, nhất định đã có kẻ đột nhập.” Một nô tỳ trong
đó nhướng mày khẽ nói, dường như đối với cái chết của hai người không hề cảm thấy
bất ngờ.
Một người nhẹ giọng đáp:“Có gì đáng ngạc nhiên, người chết ở
đây không phải chuyện cơm bữa sao? Nơi này thiếu gì kẻ có lòng tham đến thăm
dò, hai tên kia mặc dù võ nghệ không tồi lại am hiểu xà kỹ, nhưng cũng chỉ có vậy,
dĩ nhiên chỉ có con đường chết. Chỉ là, không biết lần này là kẻ nào tới đây quấy
rối. Chỉ cần không làm phiền tới người trong tranh là được.”
“Chắc không có việc gì đâu, bức tranh này dùng hàn băng ngàn
năm cấu thành, dù cho võ nghệ siêu quần cũng không phá được, hơn nữa tiên hoàng
còn cố ý động tay động chân trên đó, ngoại trừ nữ tử có thể đẩy ra còn mặc kệ
ngươi có võ nghệ cao cường tới đây, chỉ cần là nam nhân đều không thể nhúc
nhích nó dù chỉ nửa phân, lại nói, đã qua nhiều năm như vậy, thật đúng là không
ai đặc biệt chú ý tới bức tranh này, ngoại trừ hai chúng ta quét tước ở bên
ngoài người có thể đi vào cũng chỉ có tiên hoàng mà thôi.” Nô tỳ phía trước
nhàn nhạt nói,“Có điều, để cho mấy kẻ xông tới chạy mất cũng thật đáng tiếc.”
Tư Mã Hi Thần tránh trong chỗ tối, trong lòng ngẩn ra. Cúi đầu
lẳng lặng nhìn hai nô tỳ phía dưới cúi đầu nhẹ giọng nói chuyện.
Chỉ có biết cách tiến vào cái hầm băng kia mới có thể nghĩ
biện pháp cứu Phạm Diệp.
Hai cái nô tỳ phía dưới cũng đã trên dưới bốn mươi, tuổi tác
so với hai tên thái giám kia cũng không lớn hơn bao nhiêu, có điều, nhìn hành động
và võ nghệ hai người thì chắc là cấp bậc cao hơn.
“Ta đi sửa sang lại bức tranh một chút.” Một nô tỳ ôn hòa
nói.
Người còn lại khe khẽ gật đầu, nhìn nô tỳ vừa nói chuyện
nhún người nhảy đến trước bức tranh trên bàn, nhẹ nhàng chà lau bề mặt bức họa,
nhẹ nhàng đẩy bức tranh thụt vào bên trong rồi lắc mình tiến nhập, bức tranh lập
tức khôi phục nguyên dạng.
Tư Mã Hi Thần nhướng mày, thì ra tranh này chỉ có nữ tử mới có
thể mở ra, nếu đổi lại là nam tử cho dù võ nghệ xuất sắc tới đâu cũng không có
biện pháp. Khó trách bản thân vừa rồi không cách nào phá vỡ được nó.
Nữ tử còn ở lại tiếp tục xử lý hai cái thi thể bỗng nhiên cảm
thấy trên cổ chợt lạnh rồi té xỉu, Tư Mã Hi Thần thu kiếm lại, khẽ nâng thân thể
nữ tử này nhảy lên bàn, dùng tay nàng đẩy bức tranh, bức tranh lại thụt vào, vẻ
mặt Tư Mã Hi Thần dường như không chút do dự nhún người nhảy xuống không gian đằng
sau bức tranh.
Vừa lúc hắn kích động tiến lên thì bị một luồng khí lạnh tạt
vào mặt, đem nô tỳ đang hôn mê đặt lại trên bàn, trong phút chốc nàng cũng
không thể tỉnh lại, mà nơi này trong phút chốc cũng không thể có người phát hiện.
Phía trước là một con đường nhỏ hẹp quanh co, trên mỗi bức tường băng cách một
đoạn lại đặt một viên dạ minh châu, dọc đường được chiếu sáng rõ ràng.
Phạm Diệp hiện đang ở đâu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT