Hiệp Phàm mặt ửng hồng lên, xoay người, không hề giãy dụa, mỉm
cười nói:“Người của Hoàng Thượng có làm khó chàng không ? Có thật là Tô Thanh
Dân đã hủy đi bức thư của ta, sớm biết như thế ta đã không thèm để ý người này,
nếu thật sự là hắn, thật đúng là phải tức giận. Hắn cùng Thanh Hoài đại ca chẳng
giống nhau chút nào.”
“Cái gì mà Thanh Hoài đại ca!” Tư Mã Hi Thần mất hứng nói “Vừa
nghe đã thấy chói tai, không được xưng hô như vậy với hắn, nàng là vợ của Tư Mã
Hi Thần ta, không có quan hệ gì với hắn.”
Hiệp Phàm nhẹ nhàng chớp mi, nhịn không được cười nói:
“Chàng đó, thật sự kỳ quái, vừa đi ra ngoài một chuyến, bị tức giận cái gì, nói
chuyện không chịu khoan dung như thế. Từ nhỏ ta đã quen biết Thanh Hoài đại ca
–”
Tư Mã Hi Thần lấy tay che miệng Hiệp Phàm, ngang ngược nói:
“Ta nói không được chính là không được, nàng phải hứa trong lòng không có bất
kì kẻ nào, trừ bỏ ta.”
“Được rồi, ta hứa.” Hiệp Phàm chỉ phải đồng ý, trong lòng lại
nghĩ, ta muốn gọi như thế nào liên quan gì đến ngươi, nhìn Tư Mã Hi Thần, giật
giật thân mình nói “Chàng có thể ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện không, ta thấy
không thoải mái.”
“Được rồi.” Tư Mã Hi Thần vững vàng ngồi xuống, mỉm cười nói
“Còn có một việc, một vị phụ tá trong phủ của phụ thân nàng nhờ ta gửi cho nàng
một phong thư. Hình như gọi là cái gì Phạm Diệp.“
Hiệp Phàm nhìn Tư Mã Hi Thần, hơi nhíu mày xuống, thản nhiên
nói: “Phạm Diệp? Không có ấn tượng. Phụ thân nhờ hắn gửi thư cho ta? Hắn là người
thế nào?”
“Là một kẻ khá thông minh, nhất cử nhất động đều có ám ý,
tuy rằng bề ngoài bình thường, không có gì đặc sắc.” Tư Mã Hi Thần nghĩ nghĩ
nói “Nhưng mà võ công của hắn rất kỳ quái, luôn luôn chút quen thuộc khó hiểu,
nhưng lại không biết quen thuộc chỗ nào, chiêu thức của hắn dường như rất giống
ta.”
Hiệp Phàm mỉm cười, nói:“Trong phủ của phụ thân lại có người
thần kì như vậy sao? Chiếu theo những gì chàng nói, người này cùng chàng đều
tương xứng, cẩn thận ngẫm lại, Phạm Diệp này có thật sự tồn tại hay không còn
khó nói.”
Tư Mã Hi Thần nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, ngây ngốc một hồi,
mới nói:“Bây giờ Ngô Hòe hạ trại trước cửa chính năm trăm thước, Ngạo Lâm sơn
trang bị thiết binh vây quanh, chỉ sợ nhất thời nửa khắc không thể rời đi, sơn
trang hẳn sẽ hỗn loạn một thời gian mới có thể yên tĩnh. Chúng ta trở về đi,
nàng nhất định đói bụng rồi, nên ăn cơm chiều, ta rời đi lúc sáng sớm, bây giờ
đã là đêm khuya.”
Hiệp Phàm gật gật đầu, thành thật nói:“Đúng là đói bụng thật,
thực không có món gì ngon ăn một chút.”
Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng cười, lấy tay hướng Hiệp Phàm,
nói:“Đến đây, nha đầu, ta mời nàng ăn đốn tốt (!? chịu), bù lại sai lầm để nàng
ở đây một mình.”
Hiệp Phàm đưa tay nắm lấy tay Tư Mã Hi Thần, đứng lên, gật gật
đầu, còn chân thành nói: “Được rồi, liền cho chàng cơ hội này, miễn để nàng nói
ta keo kiệt.”
Trong lòng Hiệp Phàm có chút mờ mịt, đêm nay có lẽ nàng sẽ
thuộc về nam tử này, nhưng đó là yêu sao? Có lẽ có chút quyến luyến đi, dù sao
tại cái triều đại này, hắn chính là ông trời của nàng!
Vừa mới ngồi xuống, muốn nói cái gì đó, nghe được bên ngoài
có người vội vàng tiến vào, thì ra là Xá Minh, nhìn hai người do dự một chút,
ngữ khí dồn dập nói:“Thiếu chủ tử, Thượng cô nương, Thượng cô nương một mình tới
binh doanh của Ngô Hòe, đang cùng người ta đánh nhau ở đằng kia. Trang chủ phu
nhân kêu người lập tức tới xem một chút, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn sợ sẽ
không ổn.”
Tư Mã Hi Thần nhướng mày, tức giận nói:“Nàng ta cũng thật
là, khi nào mới có thể học cách không tùy hứng nữa chứ.– Tiểu Phàm, ta đi một
chút rồi về.”
Hiệp Phàm nhẹ nhàng thở ra, như vậy là tốt nhất, có thể
thoát được tối nay.
Sau khi Tư Mã Hi Thần rời đi, Hiệp Phàm một mình ăn chút ít
này nọ, quả thật là hơi đói, có thể được lấp đầy bụng, thật sự thoải mái. Rửa mặt
chải đầu sau đó một mình nghỉ ngơi, nàng cũng không lo lắng cho Tư Mã Hi Thần,
lấy võ công của hắn, sẽ không có người nào làm khó được.
Tiếng bước chân lộn xộn khiến Hiệp Phàm bừng tỉnh, dường như
bên ngoài có tiếng động vội vàng, Hiệp Phàm ngồi dậy, len lỏi theo ánh nến vàng
mơ hồ thấy được bên ngoài có bóng người.
“Tuyết Liên.” Hiệp Phàm hô nhẹ một tiếng, hầu hạ nàng ngủ hạ
chính là Tuyết Liên, lúc này hẳn phải ở gần đây.
Không ai lên tiếng trả lời.
Hiệp Phàm hơi nhíu mày, từ trên giường đứng lên, khoác thêm
áo choàng ấm áp rồi mở cửa ra, nhìn thấy bên ngoài đều là người của Ngạo Lâm
sơn trang, dường như mới trở về, Tư Mã Hi Thần cùng Thượng Tú Lệ đã ở trong đó.
Nàng lắc mình tránh ra phía sau cửa, nghe thấy thanh âm tức giận của Tư Mã Hi
Thần.
“Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng sống yên ổn!”
“Ta mặc dù không phải thê tử của chàng, nhưng ta có thể chết
vì chàng.” Thượng Tú Lệ quật cường nói,“Chàng cưới Hiệp Phàm, chẳng qua là muốn
chờ thời cơ thích hợp lấy mạng nàng ta đổi mạng của tên cẩu Hoàng Đế kia. Nếu
nàng không thể, ta có thể!”
“Câm miệng!” Tư Mã Hi Thần kiềm nén lửa giận, hạ giọng nói
“Là ai nói cho ngươi chuyện hoang đường như thế.”
“Đỗ Nhược Hân!” Thượng Tú Lệ lạnh lùng nói,“Là chính mồm
nàng nói cho ta biết, nàng nói, đây vốn là nguyên nhân chàng cưới Hiệp Phàm,
cho nên nàng ấy không ngại danh phận vợ chồng của các người, một ngày nào đó,
Hiệp Phàm thoái vị ra đi, cho dù là nàng mệnh lớn có thể không chết.”
Hiệp Phàm tránh ở phía sau cửa, hơi hơi sửng sốt, dù biết bản
thân chỉ là một quân cờ, nhưng không nghĩ tới bọn họ muốn đem mệnh nàng làm tiền
đặt cược.
Mơ hồ nghe thấy thanh âm Tuyết Liên nhẹ giọng ngăn cản “Hai
vị nhỏ giọng chút, bây giờ thiếu phu nhân đang nghỉ ngơi trong phòng, nhiều người
ầm ĩ như vậy, chỉ sợ sẽ đánh thức nàng.”
Cuộc đối thoại bên ngoài lập tức dừng hẳn, hoặc là bọn họ đột
nhiên nhớ tới trong phòng còn có một kẻ mà bọn họ đang đàm luận tới cho nên
không nói tiếp. Tuyết Liên hạ giọng dùng chân đẩy nhẹ cánh cửa, ánh nến bên
trong chưa tắt, mơ hồ thấy được Hiệp Phàm im lặng nằm ở trên giường, hơi thở vững
vàng, còn trong giấc ngủ sâu, trong lòng thở dài ra một hơi, may mắn không có
đánh thức nàng.
Thượng Tú Lệ này quả là nữ tử mạnh mẽ, lại có thể náo loạn tới
mức này. Thật vất vả dẫn nàng từ chỗ Ngô Hòe trở về, thế mà còn không thuận
theo.
“Trễ như vậy rồi nháo cái gì mà nháo, thật là, không sợ các
vị bằng hữu trên giang hồ chê cười.” Lần này là thanh âm của trang chủ phu nhân
Bằng Lục Y, trong đó có vài phần tức giận, nàng thật sự cho rằng Hiệp Phàm là nữ
tử bình thường, không có sự linh mẫn của người trong chốn giang hồ, cho nên ở
ngoài cửa chỉ đè thấp thanh ấm xuống.
“Tuyết Liên, nàng bây giờ thế nào?” Tư Mã Hi Thần thấy Tuyết
Liên từ trong phòng đi ra, nhẹ giọng hỏi.
“Hoàn hảo, đang ngủ.” Tuyết Liên nhẹ nhàng nói “Mọi người vẫn
nên nhỏ giọng một chút, hoặc là đi nơi khác nói đi, chỗ này nhiều người như vậy,
chỉ sợ sẽ quấy nhiễu đến nàng.”
Nghe tiếng bước chân, dường như đoàn người đã đi tới nơi
khác. Hiệp Phàm từ trong bóng tối mở mắt
ra, lòng nàng có một loại buồn bực khó nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT