Lâm Hi Thần cũng ngồi xuống bên cạnh, xung quanh bọn họ đều
trống trải, không có rừng cây hoa cỏ, trong vòng trăm mét không có chỗ nào có
thể ẩn nấp. Trong tiếng mưa gió, lời hắn nói nhỏ nhẹ, ngay cả người võ nghẹ
siêu quần, cũng không nghe nổi nửa câu.
Lựa chọn chỗ này, Lâm Hi Thần đều đã tính toán cả, có một số
việc, nếu nói cho Hiệp Phàm biết hắn cũng không thấy gì không ổn, nhưng hắn lại
không muốn cho người ngoài nghe được điều gì.
“Ngươi biết tên của người kia không ?” Lâm Hi Thần nhìn Hiệp
Phàm, hỏi.
Hiệp Phàm gật gật đầu, nói:“Sách thượng thư ghi lại, hắn họ
Tư Mã, tên Dung Ngân. Hiện tại cả nước không còn ai mang họ này, cũng không ai
dám mang họ này nữa, nếu có, Hoàng Thượng nhất định sẽ xử trảm. Nếu có người đặt
tên họ này, chắc chắn sẽ bị nhốt vào ngục.”
“Tư Mã Dung Ngân.” Lâm Hi Thần nhìn Hiệp Phàm, trong ánh mắt
có một tia thống khổ, như là bi phẫn, cũng mang theo hoài niệm,“Đây là ngươi mà
Hoàng Thượng cùng phụ thân Hoàng Thượng toàn tâm toàn ý muốn giết chết.”
Hiệp Phàm không mở miệng, chờ Lâm Hi Thần nói tiếp.
“Hắn cùng Lý Cường, cũng chính là phụ thân của Hoàng Thượng
hiện tại, từng có hơn mười năm hảo hữu, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng nhau tập
võ, thậm chí yêu cùng một nữ nhân.” Lâm Hi Thần biểu tình hờ hững nói,“Có lẽ bởi
vì rất thân thiết, cho nên làm hại nhau cũng triệt để hoàn toàn.” (nghe như kiểu
yêu nhau lắm cắn nhau đau ý, dammei trá hình chẳng :o)
“Này, ta có nghe phụ thân nói qua,” Hiệp Phàm không đành
lòng nhìn thấy biểu tình đó của Lâm Hi Thần, là cái loại biểu tình bi ai không
thể nói lên thành lời, làm cho cả người hắn hãm sâu vào trong, không thể cứu vớt.“Sạch
thượng thư từng nói, Tư Mã Dung Ngân đoạt nhân thê hại nhân tử, phụ thân ta lại
nói, sự thật, đều là tiên hoàng sai trước, phải nói là hắn đoạt nhân thê hại
nhân tử mới đúng. Phụ thân còn nói, nữ nhân đó là một người cực kì xinh đẹp, cực
kỳ ôn nhu, nguyên là một vị ngoại tộc công chúa, chỉ vì mất nước mà lưu lạc dân
gian, sau được Tư Mã Dung Ngân cứu, rồi gả cho Tư Mã dung ngân làm vợ, cùng
tiên hoàng không có quan hệ gì. Chẳng qua tại tiên hoàng cũng yêu người nữ tử
này, sau khi làm Hoàng Thượng mới nói như thế.”
“Phụ thân ngươi thật to gan, lời nói như vậy mà cũng dám nói
ra.” Lâm Hi Thần thản nhiên cười, ôn hòa nói,“Sự thật đúng là như thế. Nếu
không phải vì một số nguyên nhân bất đắc dĩ, hắn đã sớm ẩn cư nơi núi rừng.”
Hiệp Phàm gật gật đầu,“Phụ thân từng nói, « chịu nhân chi nhờ,
trung nhân việc » hắn nhận phó thác của người khác, cho nên nhất định phải thực
hiện hứa hẹn.”
“Sau tranh đoạt ngôi vị cũng vì nguyên nhân đấy.” Lâm Hi Thần
tiếp tục nói,“Hoàng Thượng tiền triều vẫn đuổi giết vị công chúa này, lúc đầu
chỉ là vì cứu mạng vị công chúa này, sau tùy tùng của bọn họ cứ càng đến càng
nhiều, cuối cùng tạo thành nghĩa quân, đường đường chính chính đánh bại Hoàng
Thượng lúc đó, kết thúc lại thành hai huynh đệ bọn họ quyết chiến lẫn nhau.”
“Cũng là tại vì Hoàng Thượng tiền triều quá mức tàn nhẫn,
khiến thiên hạ phẫn nộ, dân chúng bất bình, Tư Mã Dung Ngân cùng Lý Cường mới có
cơ hội giết Hoàng Thượng, đoạt quyền soán ngôi.” Hiệp Phàm nhẹ nhàng nói,“Nay,
chỉ sợ Bách Độc Môn cùng Ngạo Lâm sơn trang vì muốn trả thù lại nối gót theo Lý
Cường năm đó, mà người bọn họ tỉ mỉ lựa chọn để thực hiện kế hoạch chính là
ngươi.”
Lâm Hi Thần tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng suy nghĩ một chút,
lại nuốt trở vào, chỉ nói:“Bách Độc Môn cùng Ngạo Lâm sơn trang đều là bộ hạ của
Tư Mã Dung Ngân, người mà phụ thân ngươi cứu, cũng chính là tổng trưởng môn
Bách Độc Môn, vốn là sư thúc của Tư Mã Dung Ngân, mà Ngạo Lâm sơn trang trang
chủ cùng phụ thân của hắn, vốn là bộ hạ cũ của Tư Mã Dung Ngân, việc này cũng
không có gì kì quái lắm.”
Hiệp Phàm trong tâm giật mình, nhìn Lâm Hi Thần, đột nhiên
thản nhiên hỏi:“Vậy ngươi cùng Tư Mã Dung Ngân có quan hệ gì, đang giá vì hắn
mà hi sinh cả cuộc sống của mình, dấn thân vào việc báo thù lung tung này ?”
“Cha ta là trang chủ ở đây, ta tự nhiên cũng nối gót đi theo
Tư Mã Dung Ngân, chuyện này có gì kì quái sao ?” Lâm Hi Thần mỉm cười nói.
Hiệp Phàm gật gật đầu, thản nhiên nói:“Đều là ta đa nghi rồi
.”
“Ngươi đang hoài nghi ta?” Lâm Hi Thần mỉm cười tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy, ta hoài nghi thân phận của ngươi.” Hiệp Phàm nhìn
Lâm Hi Thần, im lặng nói,“Ngươi cho ta cảm giác không đơn giản như những gì
ngươi nói, nhưng mà, ta còn chưa phát hiện ra chỗ nào không đúng, trực giác của
ta nói cho ta biết, ngươi không phải là ngươi, nhưng ngươi lại là ngươi.” (kiều
như ngươi không phải là Lâm Hi Thần, nhưng không có cớ để vạch mặt)
Ánh mắt Lâm Hi Thần sáng lên, thản nhiên nói:“Nói tiếp đi.”
Hiệp Phàm nhìn Lâm Hi Thần, suy nghĩ nửa ngày, mới chậm rãi
nói:“Ta hoài nghi ngươi không phải hậu nhân của Lâm trang chủ, mà là hậu nhân của
Tư Mã Dung Ngân. Thậm chí có quan hệ rất thân thiết với hắn.”
“Hảo!” Lâm Hi Thần gật gật đầu, cũng không phủ nhận, bình thản
nói,“Ngươi quả thật là một nữ tử thông minh sáng dạ. Ta, quả thật không phải
con của Lâm trang chủ, ta là con trai ruột của Tư Mã Dung Ngân, tên ta là Tư Mã
Hi Thần. Nhưng mà, ngươi làm sao mà đoán được ?”
Cả người Hiệp Phàm sững sờ , trong đầu chỉ có một câu hỏi
duy nhất: Nếu hắn không phải con của Lâm trang chủ cùng sư phụ, vậy con của Lâm
trang chủ cùng sư phụ đang ở đâu ? Thật ra nàng chỉ mới hoài nghi, nhưng chưa
bao giờ dám khẳng định, người trước mặt này là hậu nhân của Tư Mã Dung Ngân,
không những thế còn là con ruột của Tư Mã Dung Ngân.
Nếu tranh đoạt thiên hạ, hắn quả thật là người sáng giá nhất
lên ngôi Hoàng Thượng !
“Kia, con của Lâm trang chủ đi đâu rồi ?”
Lâm Hi Thần, phải nói là, Tư Mã hi thần, nhẹ nhàng nói:“Sau
khi mẫu thân Nhạc Tình Mai của Lâm Hi Thần qua đời không lâu, cậu ta cũng qua đời
, là do bẩm sinh bệnh tật, sinh ra đã bị chẩn đoán vì cơ thể yếu kém sống không
quá mười tuổi.”
“Vậy, vậy, Lâm phu nhân hiện tại không phải người của Bách Độc
Môn sao ? Tại sao không cứu được hắn ?” Hiệp Phàm khó hiểu nhìn Lâm Hi Thần.
“Phương diện này có một hiểu lầm, lúc ấy, người thật sự
thích Lâm trang chủ không phải là Lâm phu nhân bây, mà là muội muội của Lâm phu
nhân, cũng chính là mẫu thân của Nhược Hân, Đỗ phu nhân, hay còn gọi là Bằng Tử
Y. Nàng ta lúc ấy đã là thê tử của người khác, nhưng lại nhất kiến chung tình với
Lâm trang chủ, bị lâm trang chủ cự tuyệt, nàng ta bèn bỏ xuân dược vào trong nước
trà của Lâm trang chủ, không may, trà này lại bị Nhạc Tình Mai uống mất , gặp
phải tai ương, bị mẫu thân của Lâm trang chủ đuổi ra khỏi sơn trang, sau đó Nhạc
Tình Mai lại bị rơi xuống vách núi, mọi người đều cho rằng nàng đã chết, sau đó
không lâu, Lâm Hi Thần bởi vì cơ thể ngày càng yếu mà lâm trọng bệnh qua đời. Tỷ
tỷ của Bằng Tử Y là Bằng Lục Y vì muốn thay nàng ta che dấu chuyện này, hơn nữa
vì bảo vệ ta, liền chủ động gả cho Lâm trang chủ, cũng đồng thời âm thầm thay
tên đổi họ ta thành Lâm Hi Thần, Lâm trang chủ vốn là bộ hạ cũ của cha ta, tất
nhiên là đáp ứng, cho nên, ta cứ sống dưới sự bảo vệ của mọi người như vậy. Kỳ
thật, trong lòng Lâm trang chủ luôn dành một vị trí quan trọng cho Nhạc Tình
Mai, ngày ấy, nữ tử ngươi nhìn thấy chính là Nhạc Tình Mai, nếu như nàng đã trở
về, Bằng Lục Y nhất định sẽ cho vợ chồng họ đoàn viên, ta chỉ lo lắng một điều
duy nhất, đó là ta không phải là Lâm Hi Thần, không biết Nhạc Tình Mai có thể
vượt qua nỗi đau này hay không. Dù sao mẫu tử đồng tâm, một thời gian sau, nàng
ta cũng sẽ phát giác việc này thôi .” Tư Mã hi thần khe khẽ thở dài, không đành
lòng nói.
“Vì sao Bằng Lục Y lại muốn ra mặt thay muội muội ?” Hiệp
Phàm khó hiểu hỏi,“Nếu như nàng không thương Lâm trang chủ, làm thế làm gì, cho
dù nàng không lấy Lâm trang chủ, Lâm trang chủ cũng sẽ đối xử với ngươi tử tế
mà ? Mặc dù nàng đối xử với ngươi rất tốt. Nhưng nàng ta cũng Tư Mã Dung Ngân
có quan hệ gì mà lại bảo vệ ngươi như thế ?”
“Nàng vồn là con gái của Hồng Y Môn môn chủ Bách Độc Môn,
quan hệ cá nhân với mẫu thân ta rất tốt, mẫu thân vẫn coi nàng như tỷ muội thân
thiết, năm đó Lý Cường thích mẫu thân của ta, nhưng nàng lại thích Lý Cường, Cổ
Hà chiến dịch xảy ra, chính là do sai lầm nhất thời của nàng ta, làm cho cha mẹ
ta tử vong, cho nên trong lòng nàng luôn áy náy, chủ động gánh vác trách nhiệm
bảo vệ ta. Kỳ thật, lúc ấy nàng bị Lí Cường lợi dụng, Lí Cường muốn thông qua
nàng bắt cóc mẫu thân của ta, không ngờ mẫu thân của ta lại luôn đi cùng với phụ
thân, không gặp riêng nàng nhiều.” Tư Mã Hi Thần thản nhiên nói,“Nàng chiếu cố
ta mười ba năm, ta đương nhiên cũng cảm kích trong lòng .”Hiệp Phàm gật gật đầu,
trong lòng ai thán: Chỉ có sư phụ là đáng thương nhất, mười ba năm trời bị
tương tư tra tấn, cuối cùng tất cả chỉ là hiểu nhầm !
“Vì sao các ngươi lựa chọn ta, chọn ta thì có tác dụng gì ?”
Hiệp Phàm nghi hoặc hỏi.
“Phụ thân ngươi vốn là thị vệ của công chúa ngoại tộc, cũng
chính là mẫu thân ta, sau khi mẫu thân ta gặp chuyện không may, hắn đã thề với
mẫu thân ta, nhất định sống sót, tìm cơ hội báo thù thay nàng. Cũng vì thân phận
này mà Lý Cường không hoài nghi hắn, cũng vì nguyên nhân này, mà đối xử với hắn
rất tốt, còn cho làm trọng thần trong triều. Mẫu thân ngươi cũng là người ngoại
tộc, thật ra, ngươi và mẫu thân ngươi giống nhau, đều là hậu nhân của ngoại tộc,
đây cũng chính là lý do vì sao ngươi so với những nữ tử khác đẹp hơn.” Tư Mã Hi
Thần mỉm cười nói,“Phụ thân ngươi cũng không biết thân phận thật của ta, nhưng
hắn thấy ta mang theo kiếm của cha ta, khẳng định rằng ta cũng vợ chồng Tư Mã
Dung Ngân nhất định có quan hệ, cho nên mới đồng ý cho ta lấy ngươi »
Hiệp Phàm gật gật đầu, nhẹ nhàng nói:“Tuy rằng ta nghe hiểu
, nhưng trong lòng rất bối rối, ta câng chút thời gian suy nghĩ lại.”
Tư Mã Hi Thần nhìn Hiệp Phàm,“Ta nói cho ngươi, là muốn
ngươi biết, ta không hi vọng ngươi vì ta mà mạo hiểm, nhưng ta hi vọng, ngươi
có thể cùng ta đi hết cả đời này, bất luận có chuyện gì xảy ra, vĩnh viến cũng
không xa nhau, mày là điều ta mong muốn nhất . Ta thật sự rất muốn ở cùng
ngươi, cùng nhau đối mặt với mọi khó khăn trong tương lai, dù có chuyện gì xảy
ra, chỉ cần có thể nắm tay ngươi, nhìn thấy nụ cười của ngươi, đối với ta đã rất
hạnh phúc rồi.” (tỏ tình, tỏ tình rồi, hự hự !!! )
Hiệp Phàm ngạc nhiên, Lâm Hi Thần, không, phải là Tư Mã Hi
Thần mới đúng, thật sự trong lòng hắn có nàng sao ? Thật sự yêu nàng sao ? Hắn
làm sao có thể để ý nàng như thế được ? Nàng thậm chí còn không có bày tỏ ý tứ
yêu thương gì hắn, nàng vốn nghĩ đợi đến lúc hỗn loạn có thể né sang một bên !
Nhưng nay, lời tỏ tình của hắn lại trói chặt lấy nàng, làm cho nàng cảm động
không thôi !
“Có lẽ ngươi không tin, thời gian ngắn như thế, ta làm sao
có thể thích ngươi.” Tư Mã Hi Thần cười khổ nói,“Ngay cả chính bản thân ta cũng
không tin, vì sao ta lại không thể buông tha được ngươi.”
Hiệp Phàm lăng lăng ngồi, ngơ ngác , nói không nên lời. Người
đang ngồi trước mặt nàng này, rốt cuộc thay đổi tên gọi, không phải Lâm Hi Thần
, mà là Tư Mã Hi Thần, rốt cuộc không hề trùng tên với người kia (n.y cũ đó mà)
nữa rồi, nàng có thể thương hắn hay không ?
“Nhưng mà, nếu ngươi làm Hoàng Thượng, ta sẽ như thế nào đây
?” Hiệp Phàm bi ai nhìn Tư Mã Hi Thần, hỏi,“Ta cũng chỉ là một nữ tử bình thường,
nếu có một ngày, ngươi thật sự làm Hoàng Thượng, ngươi nhất định sẽ muốn tam
cung lục viện, mà ta ghét nhất chính là việc chia sẻ ngươi với người khác ?”
Tư Mã Hi Thần sửng sốt, nhìn Hiệp Phàm vẻ mặt tràn đầy ưu
thương, hắn vốn lo lắng tiểu nữ tử này trong lòng không có hắn, không nghĩ rằng,
trông nàng lại bất lực như thế, làm trong lòng hắn tràn đầy thương tiếc,
nói:“Hoàng Thượng nhất định phải có tam cung lục viện sao? Ta càng muốn làm
Hoàng Thượng khác với những người khác, ta – Tư Mã Hi Thần kiếp này chỉ có một
nữ nhân, chính là Hiệp Phàm!”
Hiệp Phàm rưng rưng cười, nói:“Ngươi nha, ngươi nghĩ lên làm
Hoàng Thượng dễ dàng như thế sao ? Nói cư như bây giờ ngươi đã là Hoàng Thượng
rồi ý. Hoàng Thượng bây giờ không phải là một minh quân, nhưng mà hắn vẫn còn
phụ thân cùng các đại thần phụ tá, giang sơn vẫn được củng cố, ngươi phải làm
sao?”
“Việc này, ta tất nhiên đã có cách, không cần lo lắng,” Tư
Mã Hi Thần mỉm cười nói,“Bắt đầu từ lúc phụ thân ta gặp chuyện không may kia, mọi
người đã tìm cách giải quyết việc này, mỗi một bước đều lên kế hoạch hoàn hảo,
trừ bước của ngươi ra.”
Hiệp Phàm hé miệng cười, thản nhiên nói:“Ngươi thật là tự
mãn, kế hoạch nào mà chẳng có biến hóa, ngươi cứ theo những bước chuẩn bị ban đầu
rồi tùy cơ mà phát triển mới thành. Mà thôi, ngươi muốn xây dựng một quốc gia
như thế nào, quốc hiệu là gì ?”
“Phụ thân ta luôn hy vọng đó là một quốc gia thịnh vượng
phát đạt, nếu mà đạt thành tâm nguyện, ông nói sẽ đặt tên nước là Cự Đại vương
triều, xây dựng thành một đất nước phồn hoa to lớn, làm cho dân chúng có thể an
tâm lập nghiệp, không lo không nghĩ, chính là quốc thái dân an.” Tư Mã Hi Thần
mỉm cười nói,“Vậy kêu Cự Đại vương triều được không ?”
“Không tệ, tên thông tục lại dễ gọi.” Hiệp Phàm cười nói,“Hy
vọng ngươi có thể hoàn thành được tâm nguyện, trở thành thánh tổ khai quốc của
Cự Đại vương triều.”
Mưa dần dần nhỏ đi , Hiệp Phàm mỉm cười nói:“Nói lâu như vậy,
có chút đói bụng, không bằng chúng ta trở về ăn chút cơm đi.”
Tư Mã Hi Thần mỉm cười gật gật đầu. Đưa tay cầm lấy tay Hiệp
Phàm, dẫn nàng đi vào trong cơn mưa thu, trong đầu hắn có một loại cảm giác thư
sướng không nói nên lời. Những việc mà hắn kể cho Hiệp Phàm , là những bí ẩn sâu
nhất trong lòng hắn, nay có thể tâm sự ra , dĩ nhiên cảm thấy thật thoải mái,
có một người tri âm tri kỷ, đồng cam cộng khổ với hắn như thế cũng là một phúc
phận đi.
Trược mặt tựa hồ có thân ảnh chợt lóe qua, Tư Mã Hi Thần nhẹ
nhàng bồng Hiệp Phàm đuổi theo cái thân ảnh
kia.
Hiệp Phàm chắc chắn người đó chính là Nhạc Tình Mai, Nhạc
Tình Mai cũng không cố ý theo bọn họ, chỉ là vô ý đi ngang qua, vì nơi đây rất
quen thuộc đối với nàng, khó trách nàng ta không phòng bị !
Nhạc Tình Mai quả thật không nhận ra phía sau có người đi
theo, nếu so về khinh công, nàng ta tựa hồ hơn hẳn Tư Mã Hi Thần, nhưng mà nàng
ta có chút phân tâm. Nàng vừa đi vừa quan sắc cảnh vật xung quanh, tốc độ lúc
nhanh lúc chậm, vẻ mặt cũng có chút hoảng hốt.
Tay Hiệp Phàm vẫn nằm trong tay Tư Mã Hi Thần, bị hắn lẳng lặng
mang theo phía sau Nhạc Tình Mai, nàng có thể cảm giác được Tư Mã Hi Thần đang
mâu thuẫn, bởi vì hắn muốn đuổi kịp nàng thì rất dễ, thật sự là rất dễ, những hắn
vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với
Nhạc Tình Mai.
Đi được một đoạn, Hiệp Phàm cố ý bẻ gãy một cành cây, phát
ra một tiếng vang rất nhỏ, muốn nhắc nhở sư phụ đằng sau có mình và Tư Mã Hi Thần
đi theo.
Nhạc Tình Mai quả nhiên nghe được, lập tức dừng bước, đứng
yên, quay đầu, nhìn hai người trước mặt, Tư Mã Hi Thần cùng Hiệp Phàm.
Tuy ràng Tư Mã Hi Thần đối với phản ứng của Nhạc Tình Mai có
chút ngoài ý muốn, hắn không chú ý tới Hiệp Phàm cố ý bẻ gãy một cảnh cây gây
ra tiếng vang, bởi vì loại tiếng vang này Nhạc Tình Mai rất quen thuộc , trước
đây những lúc có ngoại nhân bám theo, Hiệp Phàm luôn dùng loại âm thanh này nhắc
nhở sư phụ mình, để cho nàng chú ý cảnh giác. Điều này Tư Mã Hi Thần làm sao mà
biết được ,hắn cũng không biết hai nữ nhân đứng trước mặt này là quan hệ thầy
trò, trong lòng hắn đang rối như tơ vò, phải làm sao để đối mặt với nữ nhân này
!
“Lâm thiếu trang chủ, nhĩ hảo.” Nhạc Tình Mai mở miệng đầu
tiên, âm điệu có chút cứng ngắc, nhưng che
dấu không được niềm vui sướng,“Ta đối với cảnh sắc nơi này rất thích, tùy tiện
đi loanh quanh, không ngờ, quấy nhiễu ngươi cùng phu nhân của ngươi.”
Tư Mã Hi Thần nhẹ nhàng lắc lắc đầu, xem ra, Nhạc Tình Mai
cũng không muốn làm rõ thân phận của mình, nếu như vậy, hắn cũng không muốn giải
thích cái gì, hoặc là thân tình ôm nhau gì đó, chỉ là thản nhiên nói:“Nếu
thích, vậy ngươi tiếp tục xem đi.”
Hiệp Phàm nhìn hai người nói chuyện, trong lòng nàng có chút
thương hại sư phụ mình, có lẽ lúc này, trong lòng Nhạc Tình Mai tràn ngập vui
sướng, nhưng, nàng lại không biết,vị công tử trẻ tuổi trước mặt nàng này, không
có chút quan hệ nào với nàng. Chỉ là một người lấy tên của con nàng sống trong
Ngạo Lâm sơn trang mà thôi.
Trong mắt Nhạc Tình Mai che dấu không được vui sướng, mười
ba năm không thấy, con của nàng đã trưởng thành thành một vị công tử trẻ tuổi
anh tuấn tiêu sái, võ nghệ siêu quần, tuy rằng nó không còn chút ấn tượng nào về
nàng, nhưng nàng vẫn cảm thấy phi thường thỏa mãn, chỉ cần hắn sống tốt, không
nhận ra nàng thì đã làm sao ? Chỉ cần hắn vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.
Có đồ đệ Hiệp Phàm của nàng ở cạnh. Nàng rất là yên tâm .
Ba người đứng, không khí có chút cứng ngắc, mọi người đều
không biết nói gì mới tốt, chỉ có gió nhẹ nhàng thổi qua ba người họ, mỗi nguồi
một tâm tư.
Cuối cùng, Hiệp Phàm mở miệng đánh tan im lặng:“Vị phu nhân
này, nếu như không có việc gì, xin ngài cứ tự nhiên đi xung quanh thăm thú,
chúng ta phải đi về trước.”
Nhạc Tình Mai gật gật đầu, từ ái nhìn đôi bích nhân (đại
khái là nói 2 ac này đẹp đôi) , trong lòng thật sự là thỏa mãn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT