Một đêm không ngủ, là thứ ăn mòn tinh thần hữu hiệu nhất .
Kiều Hà đứng ngoài cửa sổ, nghe được lời Hiệp Phàm nói, chọn
thiếu chủ phu nhân này quả thật là một ý tưởng sáng suốt, nàng ta thông minh,
hiểu chuyện, so với Đỗ Nhược Hân còn tốt hơn rất nhiều lần .
Nếu nói Đỗ Nhược Hân quỷ quyệt như một con mèo hoang, như vậy
Hiệp Phàm này là hồ ly tu luyện thành tinh, hơn nữa là hồ ly chín đuôi, cái loại
hồ ly chín đuôi mà tiên khí bức người. Đỗ Nhược Hân có thừa dịu dàng, thì Hiệp
Phàm dày đặc linh khí thanh đạm trong trẻo.
Người Bách Độc Môn dùng độc tự sát, đúng là một trò khôi
hài, nàng là nô bộc không dám nói, nhưng thiếu phu nhân lại dám nói ra. Từ trên
xuống dưới Ngạo Lâm sơn trang mới sáng sớm đã bị một tiếng thét làm cho huyên
náo không chỗ nào được an bình “Đỗ cô nương uống thuốc độc, mau tới cứu với!”
Thật buồn cười, chẳng biết Đỗ Nhược Hân kiếm đâu ra cái loại nô tỳ ngu ngốc vậy
chứ, thật sự là mất mặt những kẻ làm phận nô tỳ như các nàng mà! Thực khiến người
ta khinh thường.
Trước đây cảm thấy Đỗ Nhược Hân cô nương là một cô gái đáng
yêu, nay Hiệp Phàm mới đến đây ngắn ngủi có mấy ngày, liền khiến cho nàng cảm
thấy mới mẻ như vậy, giống như một sớm tinh mơ lạc vào thế giới thần tiên vậy,
ha ha, thật sự là cảm thấy may mắn, có thể hầu hạ chủ tử như vậy.
Cảm giác về thiếu trang chủ phu nhân chính là kì diệu như thế.
Ngủ thẳng đến tận trưa, Hiệp Phàm mới tỉnh lại, mở mắt ra,
ngồi xuống, vặn vặn cái thắt lưng, phát hiện ngoài cửa sổ có chút âm u, trời giống
như muốn mưa. Sáng hôm nay mặt trời vẫn còn chói chang, mới qua vài canh giờ mà
thời tiết đã âm u thế này.
Nhưng mà nhiệt độ vẫn rất tốt, không bị lạnh, thậm chí còn ấm
áp .
“Thiếu phu nhân, ngài tỉnh.” Kiều Hà đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt
khoái hoạt ý cười.
Hiệp Phàm gật gật đầu, lười biếng nói:“ Chuyện Đỗ cô nương xử
lí thế nào rồi? Ta hơi đói bụng, giúp ta chuẩn bị chút gì ăn đi. Bọn họ loạn là
chuyện của bọn họ, ta cần phải ăn cơm. Lâm Hi Thần đâu, vẫn chưa trở về sao?”
“Thiếu trang chủ vẫn đang xử lí chuyện của Đỗ cô nương, chắc
là không có vấn đề gì đâu.” Kiều Hà mỉm cười nói,“Thiếu phu nhân, ngài đừng lo
lắng, lấy tài nghệ của trang chủ phu nhân, việc Đỗ cô nương trúng độc chỉ là
chuyện rất nhỏ. Ngài muốn ăn cái gì, ta liền đi chuẩn bị giúp ngài.”
Kiều Hà gật gật đầu, xoay người đi ra liền gặp ngay Tuyết
Liên đứng ngoài cửa, cười cười hỏi:“Tuyết Liên tỷ, đã trở lại. Đỗ cô nương khoẻ
thêm chút nào chưa? Vừa nãy thiếu phu nhân còn hỏi thăm nàng đó ?”
“Đừng nhắc nữa, nàng ta căn bản là không có chuyện gì, vậy
mà làm hại thiếu trang chủ không thể rời đi, chỉ cần thiếu trang chủ vừa ra
ngoài, nàng ta liền kêu không thoải mái hoặc có chỗ khó chịu. Thật làm ta giận
muốn chết, nói thế nào thì hôm nay cũng là ngày đầu tiên thiếu trang chủ cùng
thiếu phu nhân thành thân, vậy mà nàng ta không biết chút đạo lí nào cả.” Tuyết
Liên có hơi tức giận nói,“Đến tân bây giờ thiếu trang chủ cũng chưa uống được
ngụm nước nào. Thiếu phu nhân đâu?”
“Vừa mới tỉnh, nói là có hơi đói bụng, muốn ăn chút đồ cay,
ta đang chuẩn bị đi xuống phòng bếp, bảo bọn họ làm mấy thứ ngon miệng .” Kiều
Hà gật gật đầu, nói,“Có nên chuẩn bị luôn cho thiếu trang chủ một phần, nói
không chừng đến lúc trở về được cũng chưa ăn gì.”
Tuyết Liên gật gật đầu, thở dài nói:“Phiền thì cũng không
làm được gì, dù sao Đỗ cô nương cũng là khách nhân của Ngạo Lâm sơn trang, thiếu
trang chủ không thể không quan tâm, huống chi từ nhỏ cùng nhau lớn lên , coi
như là thanh mai trúc mã, ai cũng nghĩ nàng sẽ trở thành Ngạo Lâm sơn trang thiếu
trang chủ phu nhân. Thôi chuẩn bị đi, có lẽ sẽ dùng đến, mà cũng khó nói, cứ
làm trước cho thiếu phu nhân đã.”
Kiều Hà cùng Tuyết Liên đi về hướng phòng bếp. Một thân ảnh
chợt lóe, đi vào phòng Hiệp Phàm, nhẹ nhàng giống như ngọn gió thổi qua, không
thể nhìn rõ, đùng một cái liền xuất hiện, người khác nhìn còn tưởng mình hoa mắt.
“Sư phụ.” Hiệp Phàm mỉm cười đứng dậy đón, cao hứng
nói,“Đang nghĩ tới ngài, ngài liền xuất hiện , đêm qua đã ngủ ở đâu vậy? Đã ăn
qua gì chưa? Có muốn cùng con ăn chút gì không ? Con vừa mới phân phó Kiều Hà
xuống phòng bếp chuẩn bị cơm trưa –”
Nhạc Tình Mai lắc lắc đầu, mỉm cười nói:“Rất tốt , con không
cần lo lắng cho sư phụ. Con có khỏe không? Nghe nói Đỗ Nhược Hân uống thuốc độc
tự sát? Còn có bên chỗ Thượng Tú Lệ thế nào rồi ?”
“Sư phụ không cần lo lắng, người Bách Độc Môn uống thuốc độc
tự sát, chẳng khác nào chuyện cười, không có vấn đề gì , bây giờ chắc không còn
vấn đề gì nữa rồi.” Hiệp Phàm mỉm cười nói,“Đổi lại, sư phụ, người đã nhìn thấy
Lâm trang chủ cùng Lâm Hi Thần chưa ?”
“Nhìn thấy rồi .” Nhạc Tình Mai thần sắc có chút hoang mang
nói,“Nó đã trưởng thành thật rồi, nhưng trông không giống ngày xưa lắm , anh tuấn
hơn. Lúc trước thân thể nó yếu đuối, không nghĩ tới bây giờ võ nghệ lại tốt như
vậy.”
Hiệp Phàm sửng sốt, theo bản năng hỏi:“Sư phụ, lúc người rời
đi, hắn bao nhiêu tuổi vậy?”
“Cũng vừa qua tuổi thứ 10 đi, nay hẳn phải 23 tuổi rồi.” Nhạc
Tình Mai vui vẻ cười nói,“Ta vụng trộm nhìn qua hắn, ánh mắt thật là anh tuấn bức
người nha. Trước kia hắn là đứa nhỏ thân thể bệnh yếu, khi đó ta còn không dám
cho hắn luyện võ công, chỉ cho hắn học chút chữ nghĩa, không ngờ đến hôm nay lại
xuất sắc như vậy.”
“Võ nghệ của hắn hình như không phải đao pháp của Lâm trang
chủ, hắn sử dụng kiếm làm vũ khí.” Hiệp Phàm có chút khó hiểu nói,“Vì sao hắn
không học võ nghệ của phụ thân?”
“Thật không?” Nhạc Tình Mai cũng hơi hơi sửng sốt, theo bản
năng nói,“Điều nay ta không chú ý, ta chỉ nhìn ra khinh công của hắn cực kỳ xuất
sắc, không nhìn thấy hắn dùng kiếm, đao pháp của phụ thân hắn vang danh thiên hạ,
hắn chắc phải học theo chứ, có lẽ thích sử dụng kiếm chơi chút.”
Hiệp Phàm không nói cái gì nữa, chỉ thản nhiên gật gật đầu,
trong đầu vẫn cực kì nghi hoặc, đột nhiên nảy ra một ý niệm, lại phân vân không
biết có nên nói điều này ra hay không.
“Phàm nhi, con ngẩn ra làm gì nha ?” Nhạc Tình Mai khó hiểu
hỏi.
Hiệp Phàm miễn cưỡng cười cười, trong lòng có một dự cảm
không tốt, loại cảm giác này làm lòng nàng khó chịu, muốn phát tiết lại phát tiết
không được, nhìn sư phụ, có chút mờ mịt nói:“Không có chuyện gì to tát, chỉ là
đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái. Sư phụ –, cũng không có gì đâu,
nhìn thấy Lâm trang chủ chưa?”
Nhạc Tình Mai gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy bi ai,“Hắn vẫn
giống như trước đây, nhưng càng thêm chín chắn, Bằng cô nương kia, quả nhiên là
phi thường xinh đẹp, khó trách hắn động tâm.”
Hiệp Phàm không nói gì, không biết nói cái gì mới tốt.
Mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Nhạc Tình Mai
lập tức trốn vào gian (phòng) trong, cửa bị đẩy ra, Lâm Hi Thần đi vào, thần sắc
có chút mỏi mệt, ngồi xuống cạnh bàn, uống cốc nước, thở dài ra một hơi, nói:“Nữ
nhân các nàng quả thật là quá khó chơi.”
Hiệp Phàm vui sướng khi người gặp họa cười cười nói:“Cũng do
chính chàng trêu hoa ghẹo nguyệt . Chàng với Đỗ cô nương là thanh mai trúc mã
cùng nhau lớn lên, có thể nói từ nhỏ đã có tình cảm, nay chàng lại cưới ta,
nàng ta đương nhiên không thể nuốt trôi cục tức này? Đương nhiên muốn đối chàng
đòi công đạo, nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ, đều là chuyện bình thường, không
kỳ quái, không kỳ quái, tuyệt không kỳ quái.”
Lâm Hi Thần nhìn thoáng qua Hiệp Phàm, bất đắc dĩ nói:“Nàng
lúc nào cũng giúp người ngoài , ta vất vả như thế, nàng cũng không chịu nói lời
dễ nghe an ủi ta một chút.”
Hiệp Phàm khẽ hừ nhẹ một tiếng, nói:“Ai, Lâm Hi Thần, chàng
nói đạo lí chút được không ? Trong ngày cưới của ta, đột nhiên các nàng muốn sống
muốn chết, ta còn chưa oán giận gì, chàng đã kêu khổ rầm trời. Đã thế, ta đây
đi giảng đạo lí với các nàng, chàng phải giả câm vờ điếc cho ta, nếu không về
sau có phát sinh chuyện thị phi gì, đừng trách ta không quan tâm không để ý.”
Lâm Hi Thần cười cười, nói:“Tốt, chỉ cần nàng làm cho các
nàng sống an phận thủ thường, không náo loạn, ta tuyệt đối sẽ không phàn nàn.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT