Thanh âm rất nhỏ, Hiệp Phàm lại nghe rành mạch, nhưng nàng
giả như không có nghe thấy, đi lên phía trước vài bước, cách xa ba người bọn họ.
Xa´Minh vội vàng từ bên ngoài chạy vào, nói khẽ với Lâm Hi
Thần:“Hình như là người trong kinh thành tới, nói là họ Tô, bằng hữu của thiếu
phu nhân, cố ý tới chúc mừng.”
Lâm Hi Thần sửng sốt, Tô Thanh Hoài? Tô Thanh Dân? Là vị
nào?
“Mời hắn tiến vào.”
Hiệp Phàm cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn ra bên ngoài. Xá
Minh sau khi rời khỏi đây không lâu, đã thấy Tô Thanh Dân đi tới, có lẽ do trên
đường sốt ruột, bộ dáng có hơi tiều tụy, dường như gầy đi không ít.
“Hiệp Phàm muội muội, tốt chứ?” Tô Thanh Dân cố gắng mỉm cười,
nhìn Hiệp Phàm, ánh mắt u buồn cùng ẩn nhẫn của Hiệp Phàm làm hắn đau lòng, hỏi
như vậy, cũng khiến hắn càng thêm rối rắm.
Hiệp Phàm vừa muốn trả lời.
Lâm Hi Thần đã tiến lên phía trước, đứng ở giữa nàng và Tô Thanh
Dân, vẻ mặt tươi cười nói:“Tô huynh đệ, không ngờ lại từ xa tới đây, cần phải hảo
hảo uống chén rượu mừng.”
“Đó là tự nhiên.” Tô Thanh Dân mỉm cười trả lời, đến gần từng
bước, nhẹ giọng nói,“Lâm Hi Thần, ngươi lấy Hiệp Phàm vì mục đích gì ta mặc kệ,
nhưng, ta không cho phép ngươi tổn thương nàng, ngươi tuy là người trong giang
hồ, cũng không thể làm càn. Ta sẽ lấy, nếu khiến nàng bị tổn thương, ngươi nhất
định phải buông tha nàng, để nàng đi theo ta.”
“Nàng là người của Lâm Hi Thần ta, sống chết đều như vậy,
làm sao có chuyện của ngươi. Huống hồ lúc ấy hứa gả nàng cho ca ca ngươi, không
phải ngươi, ngươi có tư cách gì?” Lâm Hi Thần lạnh lùng nói.
“Đây là chuyện của ta, không liên quan tới ngươi, ta chỉ muốn
xem, nếu Hiệp Phàm có gì sơ xuất, ta sẽ lập tức mang nàng đi.” Tô Thanh Dân lạnh
lùng nói,“Hiệp bá phụ vẫn phi thường hoài nghi động cơ của ngươi, nhưng hắn
không nói, chỉ sợ nói ra, ngươi sẽ càng thêm không thể nói lý!”
“Cho dù hắn biết mục đích của ta là gì, cũng chỉ có thể thuận
theo.” Lâm Hi Thần mặt không chút thay đổi nói,“Nếu ta muốn hắn chết, hắn cũng
không thể phản đối.”
Tô Thanh Dân không tiếp tục đôi co với hắn nữa, người này
đúng là không thể nói lý— , thật không rõ, vì cái gì Hiệp bá phụ phải đáp ứng hắn,
thậm chí không vì tương lai của Hiệp Phàm mà suy nghĩ, cho dù hắn là người
trong giang hồ, Hiệp bá phụ dù sao cũng là trọng thần triều đình, cầu Hoàng Thượng
hỗ trợ, Lâm Hi Thần cũng phải từ bỏ.
Nhưng là, Hiệp bá phụ thế nào lại đáp ứng, hơn nữa còn gả nữ
nhi mà mình yêu thương nhất.
Hắn thật sự không hiểu. Chỉ thấy đáng thương cho Hiệp Phàm
vô tội.
Hiệp Phàm cũng không để ý tới việc Lâm Hi Thần tức giận, lấy
tay đẩy Lâm Hi Thần đang đứng che ở trước mặt mình, đến gần Tô Thanh Dân, ôn
hòa nói:“Nhị ca, cha ta khoẻ chứ?”
“Thân thể thì tốt, chỉ là tinh thần không ổn lắm, lo lắng
ngươi.” Tô Thanh Dân hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Hi Thần, lại quay sang Hiệp
Phàm mỉm cười nói,“Vừa vặn ta có việc ra ngoài, Hiệp bá phụ liền dặn bảo ta thuận
đường lại đây xem ngươi thế nào.”
“Ta sẽ viết phong thư nhờ ngươi gửi phụ thân.” Hiệp Phàm mỉm
cười nói,“Nếu đến đây, vậy phải uống chén rượu mừng của muội muội, đem cái
không khí vui vẻ trở về.”
Tô Thanh Dân gật gật đầu, trên mặt có chút không đành lòng,
nếu như hắn có bổn sự (năng lực), nhất định sẽ lập tức mang theo Hiệp Phàm rời
khỏi đây. Chỉ đáng tiếc bản thân chẳng qua là phàm phu tục tử, trừ bỏ tức giận,
không còn biện pháp nào khác.
Lâm Hi Thần lôi kéo Hiệp Phàm ra khỏi người Tô Thanh Dân,
trong miệng mất hứng nói:“Sao lại khách sáo như thế, trước tiên ăn giải dược đi
dã.”
Hiệp Phàm nhìn nhìn Lâm Hi Thần, đột nhiên hỏi:“Thượng cô
nương đâu?”
“Nàng? Nàng bây giờ đang dưỡng thương, cũng là trúng một loại
độc, cần phải nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt.” Lâm Hi Thần nhìn Hiệp Phàm, đột
nhiên có chút ưu thương, nhưng chỉ thoáng qua, nhìn không thấy được, còn chân
thành nói,“Nha đầu, có một số việc, thật là không thể nói với ngươi , biết quá
nhiều sẽ khiến ngươi không thể không hãm sâu vào trong đó, mà ta, thật sự là
không muốn ngươi giao thiệp với những thứ đó.”
Hiệp Phàm nhìn Xá Minh vội vàng trở về, đưa cho Lâm Hi Thần
một cái bình nhỏ.
“Đây là giải dược mẫu thân đưa tới, ngươi vừa mới trúng Bách
Độc môn ‘Mê hồn đan’, may mắn phun rượu ra, nếu không thật sự không biết giải
quyết thế nào. Ta vừa phân phó Xá Minh đi lấy, ngay lúc hắn thông tri Tô nhị
thiếu gia tới, ngươi nghe không được, ta cũng sợ Nhược Hân và mẫu thân nàng xấu
hổ, loại dược này làm cho người ta mất bản tính –” Lâm Hi Thần mỉm cười
nói,“Thôi đi, nếu giải thích cho ngươi nghe, chỉ sợ ngươi lại tức giận. Đến,
trước đem giải dược ăn vào, tuy rằng đã phun rượu ra, nhưng dược tính vẫn còn,
nếu không phải ngươi vừa bị đứt tay, có cảm giác đau đớn, chỉ sợ lúc này –”
Hiệp Phàm trừng mắt hắn liếc mắt một cái, oán hận nhẹ giọng
nói:“Đừng tưởng ta đoán không được, khẳng định là loại dược làm cho người ta –,
thôi đi, ta cũng không suy nghĩ nữa, thật là sợ càng suy nghĩ càng căm tức.
Không bằng mặc kệ đi. Được rồi, Lâm Hi Thần, lần sau không được ở trước mặt ta
kêu Nhược Hân Nhược Hân này nọ, hay là kêu biểu muội đi, hoặc là kêu Đỗ cô
nương. Miễn cho ta nghe xong không thoải mái.”
Lâm Hi Thần chớp mi, trêu đùa:“Nha đầu, vẫn là hung phụ nữ
nha.”
“Không sai, ta Hiệp Phàm chính là không nói đạo lý như thế.”
Hiệp Phàm vẻ mặt đứng đắn nói,“Bất luận về sau như thế nào, nay ta là Ngạo Lâm
sơn trang thiếu phu nhân, làm sao có thể để một ngoại lai nữ tử bắt nạt , hại
ta rơi xuống nước không nói, còn muốn bêu xấu ta trong hôn lễ, thật sự là không
biết sâu cạn, ta đương nhiên tức giận. Vốn còn cảm thấy nàng đáng yêu, bây giờ
chỉ thấy nàng đáng sợ.”
“Được, được, nha đầu, ta nghe lời ngươi.” Lâm Hi Thần cười
nói,“Coi như ta sợ có được hay không? Về sau ta nhất định nghe lời, chỉ kêu
nàng Đỗ cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, nghe lời.”
Cổ Hà chiến dịch, có thời gian nhất định phải nghiên cứu kĩ
càng một chút, Lâm Hi Thần này cùng người kia nhất định có quan hệ thâm sâu. Hoặc
là nói, Lâm trang chủ nhất định là bộ hạ cũ của người kia, người kia còn có võ
công khá tốt, thủ hạ của hắn võ công đương nhiên cũng cao siêu. Hơn nữa đối với
hắn còn trung thành, tận tâm.
Quan trọng hơn, người kia còn là chủ nhân của Thanh Phong kiếm.
Bây giờ thanh kiếm đó lại rơi vào tay Lâm Hi Thần, có lẽ
không ai nhận ra, có lẽ trong mắt người khác, Thanh Phong kiếm cũng chỉ là một
thanh kiếm bình thường, nhưng, Hiệp Phàm biết, thanh kiếm kia khẳng định chính
là Thanh Phong kiếm. Bảo kiếm tặng anh hùng, nếu như Lâm Hi Thần cùng người nọ
không có quan hệ gì, Thanh Phong kiếm tuyệt đối sẽ không ở trong tay Lâm Hi Thần!
Nàng chưa bao giờ nghe sư phụ của mình nói qua Lâm trang chủ
có thanh kiếm này. Hơn nữa Lâm trang chủ giỏi về dùng đao. Đao pháp của ông ta
cũng đã khó ai địch nổi.
Lâm Hi Thần mỉm cười nhìn Hiệp Phàm như con bướm nhanh nhẹn
xinh đẹp, đang lúc xuất thần, Gì Minh vội vàng chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói
vài câu, Lâm Hi Thần nhíu mày, nhìn Hiệp Phàm đang đứng gần đó, gật gật đầu, nhẹ
giọng nói:“Ta đã biết, đi xuống đi, phái người để ý nàng một chút, đừng để nàng
gặp chuyện bất trắc.”
“Ưu phiền chuyện gì?” Hiệp Phàm bình thản hỏi,“Nói ta nghe một
chút, có lẽ ta có thể giúp được ngươi, có phải hay không Thượng cô nương trong
lòng không vui không chịu yên ổn?”
Lâm Hi Thần nhìn Hiệp Phàm, hơi hơi gật đầu.
Hiệp Phàm sắc mặt bình tĩnh nói:“Nếu ta Hiệp Phàm ở đây một
ngày, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng cùng ta chia xẻ ngươi, trừ phi ta Hiệp
Phàm mất tác dụng, mặc kệ những người khác nghĩ thế nào cũng được, nếu ngươi
yên tâm, ta muốn cùng Thượng cô nương nói chuyện.”
Lâm Hi Thần có vài phần ngạc nhiên, nhìn Hiệp Phàm, mỉm cười
hỏi:“Nha đầu, ta ở trong lòng ngươi địa vị quan trong như thế sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT