La Mậu không sắp xếp cho Thượng Tú Lệ ở gần phòng của Lâm Hi
Thần và Hiệp Phàm, mà là một chỗ khác khá xa, cho nên Hiệp Phàm không nghe được
tình hình cụ thể, chỉ biết là, mãi cho đến hừng đông, Lâm Hi Thần cũng không hề
lộ diện.
Mưa gió một đêm chưa dứt, đến sáng sớm, vẫn có tiếng mưa rơi
tí tách bên tai, không biết tình trạng hiện tại của Thượng Tú Lệ ra sao, làm
cho mọi người xem nhẹ sự tồn tại của Hiệp Phàm, mãi cho đến khi Hiệp Phàm đi ra
khỏi cửa phòng mình, La thị huynh đệ còn quên mất phải phái người hầu hạ nàng rửa
mặt chải đầu.
Đi tới một đoạn hành lang thật dài, mơ hồ nghe thấy có người
nhẹ giọng nói chuyện, thân ảnh Hiệp Phàm chợt lóe, tránh ra sau một toà núi giả,
phía trên có cây đại thụ đại thụ, vừa vặn che khuất giọt mưa, những toà núi giả
được sắp xếp trùng điệp, người ngoài căn bản sẽ không chú ý tới phía sau đó có
người.
Hẳn là tiếng của La Phu nhân, được đè xuống thật thấp, nhẹ
nhàng nói:“Việc này còn muốn gạt Diệp cô nương, nếu để nàng biết, chỉ sợ–”
“Chỉ cần ngươi không nói, Diệp cô nương sẽ không biết chuyện
tối hôm qua, dù sao, lúc ấy cũng là bất đắc dĩ, lấy quan hệ của hai người bọn họ,
hẳn là không đủ.” Lúc này đây là tiếng của La Mậu.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, khiến vợ chồng hai người bọn
họ như thế? Hiệp phàm hơi nghi hoặc, tiếp tục ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe.
“Nhưng, dù sao Lâm huynh đệ đã muốn cưới Diệp cô nương, hành
vi của hắn tối hôm qua, nếu để Diệp cô nương biết nhất định sẽ rất đau lòng.”
La Phu nhân có chút khổ sở nói.
La Mậu thở dài, cúi đầu nói:“Ngươi cũng biết đấy, Lâm huynh
đệ cưới Diệp cô nương, cũng chỉ là vì Diệp cô nương là nhị nữ nhi Hiệp Vương
gia – vị trọng thần của đương kim hoàng thượng, hắn làm sao có khả năng toàn
tâm trả giá, nếu đã như ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi, mà vẫn nhớ tình bạn
cũ, vẫn là bình thường .”
“Haizz, nam nhân các ngươi, thật sự không biết quý trọng ,
Diệp cô nương kia, thông minh sáng sủa, trầm tĩnh nội liễm, kỳ thật là người vô cùng tốt , so với những nữ tử bên
người Lâm huynh đệ mà nói, thật là cực phẩm rồi, còn muốn như thế nào?” La Phu
nhân một bên thầm oán , một bên đi theo La Mậu đi qua núi giả.
“Ngươi đó, thật sự là tóc dài, kiến thức ít. Ngươi cũng
không phải không hiểu được, Lâm huynh đệ hắn –” La Mậu thở dài, thanh âm càng
lúc càng xa, chỉ mơ hồ nghe thấy một hai chữ,“– thân phận — đặc thù — cuối cùng
có một ngày –”
Hiệp phàm lẳng lặng đợi cho bọn họ đi xa , mới lặng lẽ tiêu
sái bước ra.
Từ hành lang tiếp tục đi về phía trước, qua khúc rẽ, nhìn thấy
phía trước có một căn phòng sạch sẽ, cửa mở, Lâm Hi Thần vừa lúc đi ra từ bên
trong, hướng nô tỳ bên ngoài nói:“Dọn dẹp sạch sẽ, hầu hạ Thượng cô nương cẩn
thận.”
Nhìn hắn quần áo không chỉnh tề, cũng chưa rửa mặt chải đầu,
vẻ mặt có chút mệt mỏi. Không thấy Hiệp Phàm đứng tránh ở một bên , nói xong, lại
xoay người đi vào.
Nghe thấy nô tỳ bên ngoài hướng một nô tỳ bưng nước nói:“Lâm
công tử thật sự là cẩn thận, chiếu cố suốt đêm, một tấc cũng không rời, chẳng uổng
công Thượng cô nương yêu hắn.”
“Thượng cô nương kia cũng là , dù sao cũng là cô nương gia
trẻ tuổi, sao có thể làm như vậy — nghĩ lại thật sự làm cho người ta đỏ mặt.” Một
nô tỳ nhẹ giọng nói, bưng nước cất bước đi vào trong phòng.
“Nhỏ giọng chút, nếu để Lâm công tử nghe được, sợ là sẽ rất
tức giận, không nghe phu nhân lúc đi dặn dò sao, vạn vạn không thể để phu nhân
của Lâm công tử biết chuyện xảy tối hôm qua, hai người bọn họ như thế nào,
không liên quan tới chúng ta, chỉ cần hầu hạ cô nương ấy cho tốt .” Nô tỳ phía
trước nhỏ giọng trách cứ, nhìn ngó xung quanh, bước vào phòng cùng nô tỳ bê nước.
Hiệp Phàm trong lòng suy nghĩ một chút, tối hôm qua thể xảy
ra chuyện gì chứ? Khiến cho mọi người cẩn thận kiêng dè không muốn để cho nàng
biết như thế?
Thuận đường cũ lộn trở lại, thấy La Phu nhân vừa vặn từ
phòng nàng đi ra, trên mặt mang theo biểu tình bất an, nàng lập tức đi đến bên
cạnh tiểu đình gần đó, ngồi xuống, giả như đang ngồi xem phong cảnh, đưa lưng về
phía La Phu nhân.
“Diệp cô nương, thì ra ngươi tại đây? Làm ta giật cả mình.”
La Phu nhân nhìn ngó xung quanh, trong lúc vô ý thấy Hiệp Phàm ngồi ở tiểu
đình, lập tức đi tới, tiếp đón một tiếng.
Hiệp Phàm nhẹ nhàng xoay người lại, nhìn La Phu nhân, dịu
dàng nói:“Nhàn rỗi không có việc gì làm, ra đây ngắm phong cảnh một chút, cứ thế
rồi ngồi luôn ở đây, không ngờ doạ tỷ tỷ rồi, thật sự là ngượng ngùng. Tỷ tỷ
làm gì kinh hoảng, ta có thể chạy đi đâu.”
La Phu nhân có chút ngượng ngùng cười cười, che dấu nói:“Là
ta sơ ý , quên lưu lại nha đầu chăm sóc ngươi, đột nhiên nhớ tới, thật sự là thất
lễ.”
Hiệp Phàm cười nhẹ, lắc lắc đầu,“Sơn trại nhiều việc, không
có gì. Đúng rồi, tối hôm qua đã tìm được Thượng cô nương chưa? Sáng nay còn
không gặp được nàng? Hẳn là không có việc gì chứ?”
“À, nàng tốt lắm, không có việc gì, chỉ là tối qua dính chút
mưa, trong người không thoải mái, La Mậu và Lâm huynh đệ đang cùng đại phu xem
bệnh cho nàng.” La Phu nhân mỉm cười nói, trong đầu có chút bất an, nàng vừa
cùng trượng phu đi qua tiểu đình này, không hề nhìn thấy Hiệp Phàm, tại sao bây
giờ nàng lại xuất hiện ở đây, vừa mới, nàng đi nơi nào?
Hiệp phàm gật gật đầu, không thèm nhắc lại.
La Phu nhân trong lòng càng thêm hoài nghi, nhìn thế nào, Hiệp
Phàm cũng là vẻ mặt bình tĩnh như nước, không thấy có tâm sự hay bất mãn gì, mỉm
cười cũng là thản nhiên , rất xa, thật giống như những hạt mưa đang rơi xuống,
trong trẻo lạnh lùng mà xa xôi.
“Tối hôm qua, Lâm huynh đệ hắn — hắn đã trở lại chứ?” La Phu
nhân mở miệng nói, lại đột nhiên cảm thấy vấn đề này hỏi thật sự là ngu xuẩn.
“Không có.” Hiệp phàm mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời,“Hôm qua,
sau khi hắn và La đại ca rời khỏi đây, ta cảm thấy hơi mệt, liền sớm nghỉ ngơi,
hẳn là không có trở về, cho nên mới muốn hỏi ngươi, tình hình Thượng cô nương
ra sao? Như thế nào, có cái gì không ổn sao?”
“Không có, không có.” La Phu nhân đỏ mặt, không biết vì sao,
nhìn Hiệp Phàm, lại cảm thấy lừa gạt là một chuyện rất đáng buồn cười, dường
như cái gì cũng đều không thể gạt được, cứ tự cho rằng mình có thể dấu giếm được
nàng. Hiệp phàm, thật sự cái gì cũng không biết sao?
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không có nói chuyện,
không khí có chút ngượng ngùng.
Vừa may lúc này có nô tỳ tới mời các nàng đi ăn điểm tâm. La
Phu nhân dùng hết khả năng khôi phục bình thường, nhìn Hiệp Ohàm, mỉm cười hỏi:“Sợ
là cũng đói bụng rồi, chúng ta tới phía trước ăn cơm đi. Chắc La đại ca ngươi
cùng Lâm huynh đệ đã ở đó.”
Hiệp phàm cười yếu ớt, gật đầu, trong lòng lại lạnh lạnh ,
chung quy chính mình chỉ là người ngoài.
Rất từ xa, Lâm Hi Thần đang dìu Thượng Tú Lệ tới cùng một chỗ,
Thượng Tú Lệ mặc dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẻ mặt đầy hanh phúc, ánh mắt quyến
luyến hoàn toàn không thèm che dấu.
La Phu nhân lập tức nhìn về phía Hiệp Phàm, lại chỉ thấy ánh
mắt Hiệp Phàm có phần u buồn, bất lực cùng bi ai, dung hợp với dáng người nhu
nhược nhỏ yếu, không tự chủ, lại làm cho La Phu nhân càng căng thẳng, mơ hồ muốn
rơi lệ.
Nữ tử này, có thể ẩn nhẫn như thế.
“Thượng cô nương, nàng, coi như là từ nhỏ đã quen biết Lâm
huynh đệ.” La Phu nhân không đành lòng, nhẹ giọng giải thích,“Nàng,– nên nói
như thế nào nhỉ, đối Lâm huynh đệ coi như là cuồng si, thời buổi này, ba vợ bốn
nàng hầu cũng không kỳ quái,–” Nói xong, lại ngừng, trong lòng mắng chính mình,
nhiều chuyện cái gì, muốn khuyên giải Hiệp
Phàm, không phải cố ý nhắc nhở nàng phải biết điều mà nhường cho Thượng Tú Lệ
sao?
“Ta biết.” Hiệp phàm nhẹ nhàng nói, mơ hồ hít một tiếng, đem
ánh mắt từ trên hai người kia dời đi, hướng La Phu nhân cười nhẹ, cười đến nhàn
nhạt ưu thương,“Khi gả cho hắn, Lâm phu nhân sớm dặn qua ta.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT