“Ngươi thật sự không thích Hi Thần?” Lâm phu nhân nghi ngờ hỏi,
từ lúc bắt đầu nói chuyện cùng Hiệp Phàm, nàng luôn quên hỏi những vấn đề quan
trọng, hơn nữa hoàn toàn dùng câu nói mang sắc thái nghi vấn, cái này hoàn toàn
không giống với tác phong của nàng, “Trên giang hồ, nữ nhân không thích Hi Thần
căn bản không tồn tại. Ngươi, chẳng lẽ ngươi là một ngoại lệ?”
“Không thích chính là không thích, làm gì có nguyên nhân.”
Hiệp Phàm hoang mang nhìn Lâm phu nhân, cuối cùng hỏi, “Ngươi vì sao lại đoán
ta không thích hắn mà không phải là ta thích hắn? Ta thật sự không thích hắn, hắn
cũng thật sự không thích ta, ngươi làm gì phải phiền toái ép buộc hai người căn
bản không thích nhau ở cùng một chỗ? Nếu là cái người kêu Đỗ Nhược Hân cô nương
kia đối với con ngài vốn rất sâu đậm, bọn họ ở cùng một chỗ đương nhiên là càng
thích hợp.” ( RỐI !!!/ triế t học)
“Điều ta muốn là một nữ nhân biết nghe lời.” Lâm phu nhân
nói, “Ngươi không thích Hi Thần, Hi Thần không thích ngươi, nhưng ngươi biết
nghe lời, nữ nhân biết nghe lời, nếu gả cho hắn, cả đời lòng cũng không đổi.
Cho nên người thích hay không thích cũng không quan trọng, ngươi gả cho ai cũng
sẽ cố yêu người đấy, đây là số mệnh của ngươi.”
Hiệp Phàm nhìn Lâm phu nhân, một lúc lâu không nói được câu
nào, hơn nửa ngày, mới chậm rãi mở miệng: “Hiệp Phàm hiểu được, ngài cần một
người toàn tâm toàn ý với Lâm Hi Thần, cùng không để ý chia sẻ hắn cho Đỗ Nhược
Hân. Cho nên, ngài lựa chọn ta, bởi vì, ngài cảm thấy Hiệp Phàm là nữ tử ngoan
ngoãn, gả cho Lâm Hi Thần, ngày cả không thích cũng sẽ an tâm ở bên hắn cả đời,
thậm chí còn có thể yêu thương Lâm Hi Thần, nhưng Lâm Hi Thần có Đỗ Nhược Hân,
tuyệt đối sẽ không tiếp tục yêu nữ nhân khác.” ( nói dài như thế cuối cùng là
muốn tìm một nữ nhân cam chịu, thủ tiết cả đời bên chồng cho dù chồng có yêu ai
đi chăng nữa )
Lâm phu nhân gật gật đầu, tán thưởng nói: “Quả nhiên là nữ tử
băng tuyết thông minh, không uổng công ta xem trọng ngươi như thế. Tuy rằng
ngươi không có khả năng đạt được cảm tình của Hi Thần, nhưng ta có thể dạy
ngươi võ nghệ của Bách Độc môn coi như bồi thường.”
“Ngươi thật sự tin tưởng như vậy?” Hiệp Phàm thản nhiên nói,
“Nếu ta gả cho hắn, ta sẽ làm cho hắn toàn tâm toàn ý chỉ yêu một người. Vụ đặt
cược này, ngài có cho rằng rât hay không ?”
Lâm phu nhân sửng sốt, nhìn Hiệp Phàm, trong ánh mặt hiện
lên một tia kinh ngạc. Từ từ đánh giá nữ tử trước mặt, im lặng, thanh lệ. Một nữ
tử như vậy, Hi Thần thật sự cả đời không động tâm sao? Nếu động tâm, Nhược Hân
phải làm như thế nào?
“Ta sẽ làm cho hắn không yêu ngươi,” Lâm phu nhân khẳng định
nói.
“Nếu ta gả cho hắn, ta nhất định phải làm cho hắn chỉ yêu một
mình ta.” Hiệp Phàm cũng không yếu thế trả lời, “Ngài cược lợi thế cả đời, ta
cá cả đời hạnh phúc. Ngài dám hay không dám cược?!”
Lâm phu nhân có chút kinh ngạc, nhưng vẫn kiên định nói: “Ta
có thể cược cùng ngươi, Hi Thần và Nhược Hân là thanh mai trúc mã lớn lên cùng
nhau, ngươi chẳng qua chỉ là một nha đầu đột nhiên xuất hiện giữa bọn họ, có
vài phần tư sắc mà thôi, làm sao có thể thắng hơn mươi năm cảm tình? Hắn tuyệt
đối sẽ không yêu ngươi!”
Hiệp Phàm cười nhẹ, nói: “Cảm tình cùng thời gian dài ngắn
có quan hệ sao? Nếu Lâm thiếu trang chủ yêu Đỗ cô nương, ngài việc gì phải lo lắng?
Còn nữa, ngài đã nhất định Hiệp Phàm phải gả cho Lâm thiếu trang chủ, Hiệp Phàm
cũng chắc chắn cố gắng hết sức, làm cho Hiệp Phàm trở thành người duy nhất
trong lòng Lâm thiếu trang chủ. Trừ phi ngài bỏ đi tính toán hoang đường của
mình, để cho Lâm thiếu trang chủ cùng Đỗ cô nương sống an ổn cả đời, cũng buông
tha Hiệp Phàm, cho Hiệp Phàm bình thản cả đời.”
“Không!” Lâm phu nhân hoàn toàn không thương lượng nói, “Nếu
ta đã quyết định như vậy, tuyệt đối không thay đổi. Vạn nhất Hi Thần thật sự
yêu ngươi, ta có thể làm cho người hoàn
toàn biến mất khỏi thế giới này. Người đâu, đưa Hiệp cô nương tới phòng của
nàng nghỉ ngơi, ngày mai, mang nàng theo, chúng ta cùng trở về Ngạo Lâm sơn
trang.”
Hiệp Phàm một câu cũng không nói, nói cũng vô dụng, có thể
thấy được, Lâm phu nhân là người nói một không nói hai. Kỳ quái, Trang chủ Ngạo
Lâm sơn trang vì sao từ bỏ một Nhạc Tình Mai ôn nhu thiện lương lựa chọn nữ tử
cứng cỏi thế này? Người này thực sự không thích hợp làm thê tử, có lẽ làm lãnh
đạo hẳn là tốt hơn.
Lâm phu nhân thay Hiệp
Phàm lựa chọn một căn phòng ngay bên cạnh phòng Lâm Hi Thần, bên trái phòng Lâm
Hi Thần là Hiệp Phàm, bên phải là phòng Đỗ Nhược Hân.
Ngồi ngây ngốc trước bàn, đẩy cửa sổ ra, nhìn những thân
hình đi lại trên đường. Trải qua những chuyện ở hiện đại, Hiệp Phàm thật sự chỉ
muốn làm một người bình thường, không bị mọi người chú ý, nếu muốn tung hoành
thiên hạ, trở thành tiêu điểm trong mắt người khác, chỉ sợ đã sớm không ở chỗ này, không từ mà biệt, chỉ nói thân phận
hiện tại của nàng, còn có một thân võ công của nàng, nếu muốn hành tẩu giang hồ,
nếu muốn thành danh, thật sự rất đơn giản. Nhưng, nàng thật sự chỉ muốn làm một
người bình thường, sống những ngày bình thường. Lòng của nàng đã quá mệt mỏi,
đã không muốn tiếp tục ép buộc.
Hiệp Vương gia mang theo Lý thị cùng Hiệp Tâm trở lại Hiệp
Vương phủ, trong lòng tức giận không thể tả, vừa mới tiến vào cửa, lập tức phân
phó người: “Người đâu, đem Lý thị cùng Hiệp Tâm canh chừng kỹ, không có mệnh lệnh
của ta, bất luận kẻ nào cũng không thể tới thăm! Sau đó kêu phu nhân tới thư
phòng gặp ta!”
Biết được tin, Tô gia lập tức kêu Tô Thanh Hoài cùng Tô
Thanh Dân tới Hiệp Vương phủ, thương lượng đối sách.
“Bá phụ, tại sao có thể như vậy?” Tô Thanh Hoài vẻ mặt thất
sắc nhìn Hiệp Vương gia, “Tại sao lại đột nhiên muốn từ hôn? Có phải Thanh Hoài
có chỗ nào không tốt?”
Lam thị cúi đầu xuống, cảm xúc phức tạp. Nữ nhi bị hai nhà
tranh nhau hỏi cưới, một nhà là thủ phủ kinh thành, một nhà là danh gia giang hồ,
hai nhà đều tốt, một người thì tao nhã, chính mình chứng kiến hắn trưởng thành;
một người là nhân tài mới xuất hiện trên giang hồ, anh tuấn tài giỏi. Làm mẫu
thân như nàng, thật sự khó có thể lựa chọn. Nàng không hé răng, chờ phu quân trả
lời.
“Thật sự là việc ngoài ý muốn.” Hiệp Vương gia áy náy nói,
“Đều do Hiệp Tâm nha đầu nhiều chuyện, nàng vừa ý Lâm Hi Thần, muốn gả cho hắn,
cho nên năn nỉ mẫu thân nàng tới giúp nàng cầu hôn, không nghĩ tới, trêu chọc
Ngạo Lâm sơn trang Trang chủ phu nhân, bị bắt tại đó. Phàm nhi theo giúp ta
mang hai nàng trở về, lại bị Trang chủ phu nhân nhìn trúng, thăm hỏi muốn chọn
làm con dâu. Ta cũng đã nói rõ, Phàm nhi đã hứa gả cho người ta, nhưng Lâm phu
nhân không chịu, nói người mà nàng đã nhìn trúng, không được gả cho người khác,
nếu gả cho người nào người sẽ giết cả nhà người đó. Ta chỉ đành quay lại nói tạ
lỗi với ngươi.”
“Bá phụ, Lâm phu nhân hiện tại ở đâu, Thanh Hoài muốn đi gặp
nàng.” Tô Thanh Hoài vội vàng nói, “Thanh Hoài muốn tự mình nói rõ việc này với
nàng.”
“Nàng hiện tại ở khách sạn Tê Phượng.” Hiệp Vương gia nhẹ giọng
nói.
“Đó là sản nghiệp Hà gia.” Tô Thanh Hoài nhìn đệ đệ, “Thanh
Dân, ngươi cùng Đại công tử Hà gia vẫn quan hệ tốt, có thể thông qua hắn tới
khách sạn Tê Phượng được hay không ?”
“Nghe Hà đại ca nói, khách sạn Tê Phượng bây giờ đã bị Ngạo
Lâm sơn trang bao toàn bộ, người bình thường căn bản không vào được.” Tô Thanh
Dân sắc mặt ngưng trọng nói, “Hơn nữa, Ngạo Lâm sơn trang vốn không quan tâm đến
pháp luật Triều đình, Ngạo Lâm sơn trang Trang chủ phu nhân là người của Bách Độc
môn, chỉ sợ có nói cùng vô ích, nếu Lâm phu nhân nhìn trúng Hiệp muội, sẽ rất
khó thay đổi chủ kiến, chưa nói là không
có khả năng.”
“Vậy cứ để mặc mọi chuyện như thế sao ?!” Tô Thanh Hoài bất
mãn nói, “Tiểu Phàm là nữ tử yếu đuối, làm sao có thể sống được ở Ngạo Lâm sơn
trang? Một nữ tử khuê các như thế sao có thể sống cùng nhân sĩ giang hồ cả đời,
hai người không cùng chí hướng, làm sao trở thành bạn đời được ?!”
Tô Thanh Dân kỳ thật cũng u sầu đầy cõi lòng, không biết ứng
phó như thế nào, nghe đại ca nói vậy, lòng lại càng nóng (uầy đọc cái chỗ này
mình bị méo mồm, mình đọc “nóng” thành “lóng”). “Vậy, chúng ta đi xem xem, xem
xem có biện pháp giải quyết hay không.”
“Bá phụ, ta cùng Thanh Dân đi khách sạn xem có biện pháp giải
quyết hay không, trước hết ngài không nên gấp gáp, bây giờ, dù sao cũng ở dưới
chân thiên tử, bọn họ tuy là nhân sĩ giang hồ, nhưng đến cùng vẫn cùng Triều
đình nước sông không phạm nước giếng, nếu vẫn coi trọng mặt mũi Thánh thượng, hẳn
còn có một chút hy vọng.” Tô Thanh Hoài an ủi Hiệp Vương gia, nhưng cũng không
che dấu nổi vẻ mặt lo lắng, mất đi cái bình thản trầm ổn của ngày xưa, “Nếu
không được, tiếp tục nghĩ biện pháp khác.”
“Được rồi, nhưng nhất định phải cẩn thận.” Hiệp Vương gia biết
rõ Lâm phu nhân là người có võ nghệ, lo lắng Tô Thanh Hoài chịu thiệt, luôn miệng
dặn hắn phải cẩn thận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT