Edit: Rea

—————

Hạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một chiếc máy bay trùng hợp bay qua đỉnh đầu anh.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi xuống vai anh, Hạ Kiến Vi đút tay vào túi áo, tính lái xe về nhà ngủ nướng rồi lại đi làm.

Chỉ là anh không ngờ mình lại chạm phải một chiếc hộp cưng cứng trong túi áo, anh có hơi chần chừ, sau một lúc lâu mới cầm chiếc hộp kia lấy nó ra khỏi túi.

Chiếc hộp có màu xanh đậm, rất nhỏ, Hạ Kiến Vi nín thở mở hộp ra.

Một chiếc nhẫn lặng lẽ nằm bên trong, rất đơn giản, thậm chí còn không có nạm kim cương, nhưng Hạ Kiến Vi lại cực kỳ thích.

Anh ngơ ngẩn nhìn chiếc nhẫn bỗng dưng xuất hiện này, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Lục Tri đã bỏ vào túi áo của anh từ khi nào?

Mà anh lại hoàn toàn không nhận thấy được.

Bỗng nhiên, anh nhếch khóe môi, mặt mày cong cong, lấy nhẫn từ trong hộp ra đeo lên.

Kích cỡ vừa vặn, dưới ánh mặt trời, trên ngón áp út của anh lấp lánh ánh sáng.

"Vậy mà lại để tôi tự đeo, chờ em hạ cánh, tôi nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với em mới được." Dù nói vậy nhưng vẻ mặt đượm ý cười của Hạ Kiến Vi lại để lộ vui sướng tràn ngập trong lòng anh.

Trên máy bay, Lục Tri ngồi bên cửa sổ, ngón tay phải nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, khóe môi cậu ngậm ý cười nhạt.

Chắc là Hạ Kiến Vi đã nhìn thấy rồi, hy vọng anh không ghét bỏ chiếc nhẫn quá đơn giản mới đúng.

Nhưng hẳn là Hạ Kiến Vi sẽ rất vui vẻ nhỉ.

Thật ra Lục Tri đã mua cặp nhẫn này được mấy ngày rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để tặng nó, vốn dĩ cậu định tặng cho Hạ Kiến Vi vào tối qua, nhưng tối qua hai người tâm sự ra nỗi lòng, kích động một cái là lao vào làm, sau đó do quá mệt mỏi nên căn bản không nhớ nổi còn có chuyện này.

Cũng may cậu thừa dịp ôm tạm biệt với Hạ Kiến Vi mà bỏ nhẫn vào trong túi áo của anh

...

"Hôm qua tôi cùng thầy Lục và Chương Cư Bạch ăn tối, ba của em trông rất tốt, tôi cảm thấy anh ta có chút bị Chương Cư Bạch vỗ béo." Hạ Kiến Vi vừa vuốt mèo vừa nói chuyện điện thoại với Lục Tri.

"Chú không ở thành phố B sao?" Lục Tri hỏi.

"Có chút việc nên trở về một chuyến. Bây giờ ở thành phố B, đang ôm Tráng Tráng trong lòng đây này." Hạ Kiến Vi nói, gãi cằm Tráng Tráng, Tráng Tráng thoải mái kêu meo meo.

Lục Tri cười trầm thấp, nói: "Nghe thấy rồi, gần đây nhiệt độ xuống thấp, chú chú ý đừng để bị cảm."

Hạ Kiến Vi dừng lại một chút, cười nói: "Sao em biết nhiệt độ chỗ tôi xuống thấp?"

"Dự báo thời tiết nói."

Hạ Kiến Vi muốn nói với cậu dự báo thời tiết cũng thường không chính xác, thành phố B đang là một ngày nắng chói chang cơ.

"Được, tôi sẽ chú ý, em cũng thế, ở bên đó đã quen chưa? Có quen với thức ăn ở đó không?" Năm ấy lúc Hạ Kiến Vi mới đi du học, mọi thứ khác đều ổn, nhưng lại không thể nào quen với ẩm thực nước ngoài, sau đó anh dứt khoát tự nấu luôn.

"Vẫn ổn ạ, em có tự mình nấu." Lục Tri vốn còn muốn nói với Hạ Kiến Vi vài câu, nhưng đồng hồ báo thức của cậu nhắc nhở cậu đã đến giờ làm thêm.

"Xin lỗi, em phải đi làm thêm rồi, lần sau chúng ta nói tiếp nha." Lục Tri áy náy nói.

Mặc dù Hạ Kiến Vi rất không đành lòng, nhưng cũng không thể làm gì được, ai bảo hoàng tử bé làm thêm của anh đã mở rộng phạm vi làm việc ra tới nước ngoài chứ.

"Em cũng đừng quá mệt mỏi, còn có tôi mà."

"Vâng, chú Hạ, em rất nhớ chú." Lục Tri nhẹ giọng nỉ non bên tai anh.

Hạ Kiến Vi cảm thấy trái tim mình cũng mềm mại, "Tôi cũng vậy."

Hạ Kiến Vi vừa mới nói dự báo thời tiết không chính xác thì nhiệt độ lại thật sự xuống thấp, hơn nửa đêm lạnh đến mức anh run cầm cập, vươn tay muốn ôm lấy Lục Tri bên cạnh theo bản năng nhưng lại ôm phải khoảng không, trong lúc mơ màng tỉnh lại mới nhớ Lục Tri đã ra nước ngoài.

Hạ Kiến Vi vẫn nằm bất động ở đó, vài phút sau mới trở mình, nằm sấp trên chỗ ngủ của Lục Tri bên kia, vùi mặt vào gối đầu của Lục Tri, dù đã không còn mùi hương của Lục Tri nữa, nhưng dường như Hạ Kiến Vi vẫn có thể ngửi thấy được mùi sữa nhàn nhạt kia.

Nằm sấp một lúc, cơn buồn ngủ của Hạ Kiến Vi hoàn toàn biến mất, anh đứng dậy đi tìm tấm chăn dày hơn, tiện tay cầm theo chiếc áo sơ mi của Lục Tri, quấn chặt mình vào trong tấm chăn mềm mại, ngửi áo sơ mi của Lục Tri, giải quyết một lần.

"Tri... Tri..."

Trong miệng Hạ Kiến Vi gọi tên Lục Tri, động tác trên tay càng lúc càng nhanh, cho đến khi mu bàn chân anh duỗi thẳng, ngón chân cuộn lên, trong không khí tràn ngập một mùi tanh mặn.

Hô hấp dồn hập của Hạ Kiến Vi dần dần bình ổn lại, cơn mệt mỏi cuốn tới.

Hạ Kiến Vi quanh năm cơ thể khỏe mạnh hiếm khi lại sinh bệnh.

Nhưng anh vẫn luôn xem thường cảm nhẹ, ngồi trong văn phòng hắt xì một cái, mũi bị khăn giấy lau đến đỏ bừng, hốc mắt cũng hồng hồng, giọng nói khàn khàn.

Anh hiện tại là chủ biên của một tạp chí mới thuộc 《 Tiêu điểm 》, mỗi ngày bận đến chân không chạm đất, nửa đêm còn có người gọi điện cho anh.

"Chủ biên, ngài đi khám bệnh chưa?"

Hạ Kiến Vi khoát tay, "Không có thời gian, bản thảo kia của cậu đã sửa xong chưa?"

"Sửa xong rồi ạ, giờ em lấy ra cho anh xem nhé?" Người thanh niên có chút lo lắng hỏi.

"Ừ, lấy đến đây đi." Hạ Kiến Vi gật đầu.

Hiện giờ Hạ Kiến Vi có hơi hoa mắt khi nhìn màn hình máy tính, đầu óc cũng căng nặng, anh day day huyệt thái dương của mình, khó chịu cau mày.

"Chủ biên, chỗ em có thuốc bột cảm cúm, anh uống không?" Nữ đồng nghiệp bên cạnh hỏi.

"Cảm ơn." Hạ Kiến Vi nhận gói thuốc bột cảm cúm kia, vẫy tay bảo thực tập sinh mới tới giúp anh lấy chút nước nóng.

Sau khi xem qua bản thảo đã được chỉnh sửa của cấp dưới, Hạ Kiến Vi có chút bực bội bóp mi tâm, "Tại sao cậu vẫn tái phạm vấn đề lần trước tôi đã nói với cậu vậy? Bản thảo của cậu đều quá tô vẽ mặt ngoài, dù cho có đắp nặn bao nhiêu ngôn từ hoa mỹ cũng đều là vô nghĩa, tôi bảo cậu xem bản thảo các tiền bối của cậu viết cậu đã xem chưa?"

Đối phương run rẩy, nhưng cho cùng thì cũng là tuổi trẻ khí thịnh, nghiến răng, từ kẽ răng nặn ra một câu: "Xem rồi... Nhưng muốn sửa cũng không phải chuyện một sớm một chiều có thể sửa được, Roma cũng không phải được xây dựng trong một ngày."

Hạ Kiến Vi nhíu mày, đập bản thảo lên bàn "Bộp" một tiếng, trong văn phòng  nháy mắt yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi, một đám câm như hến.

"Vậy ít nhất cậu cũng phải sửa lại lỗi chính tả trước khi đưa bản thảo cho tôi, với thái độ này của cậu, khi tận thế tới thì Roma của cậu vẫn chỉ là một viên gạch."

"Không muốn làm thì cút cho tôi, chỗ của tôi không chứa người rảnh rỗi." Hạ Kiến Vi vừa dứt lời thì bắt đầu ho khan, bưng thuốc bột cảm cúm bên cạnh lên uống một ngụm còn bị bỏng miệng, thật sự là cực kỳ xui xẻo.

Đợi đến buổi tối, thời điểm Hạ Kiến Vi vô cùng bận rộn, anh phát hiện hình như bệnh cảm của mình đã trở nặng thêm.

Hạ Kiến Vi không dám dây dưa dây cà vì có vết xe đổ ngất xỉu do bị cảm năm ngoái.

Vì sự an toàn của bản thân, anh không thể không đậu xe ở công ty, rồi bắt taxi đến bệnh viện.

Bệnh viện vào ban đêm vô cùng lạnh lẽo, Hạ Kiến Vi rùng mình một cái, chà xát cánh ta nổi da gà của mình.

Đêm khuya, người trong bệnh viện thưa thớt không nhiều, trong phòng truyền dịch cũng chỉ có một đứa bé đang truyền dịch, ba nó ôm nó, đứa bé ngủ thiếp đi trong lòng ba nó.

Hạ Kiến Vi ngồi đối diện hai cha con, vừa vặn có thể nhìn thấy gương mặt say ngủ của đứa bé, ngủ đến chảy nước miếng, làm ướt áo của ba mình cũng không hay.

Y tá mệt mỏi cả ngày, thấy Hạ Kiến Vi đẹp trai như vậy cũng không xốc nổi tinh thần đến bắt chuyện, chỉ nhìn nhiều thêm vài lần, lúc ghim kim thì dịu dàng cẩn thận một chút.

Hạ Kiến Vi nhìn hai cha con ở phía đối diện kia, không khỏi nghĩ đến Lục Tri và Lục Thâm năm đó có phải cũng sống nương tựa lẫn nhau như vậy hay không?

Trong đầu có chút rối loạn, Hạ Kiến Vi mơ màng chìm vào giấc ngủ. Anh bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của mình, là Diêm Hồng Phi gọi.

"Alo, Kiến Vi, mày ngủ chưa?"

Hạ Kiến Vi khụ một tiếng, hắng giọng nói, "Vẫn chưa, có chuyện gì?"

Diêm Hồng Phi nghe thấy giọng của Hạ Kiến Vi hơi khàn khàn, "Mày sao vậy? Sao giọng lại khàn thế."

"Không sao, bị sốt thôi, uống ít thuốc hạ sốt là được."

"Chậc chậc chậc, không phải là vì Tiểu Lục ra nước ngoài đó chứ, mày không có chỗ để dập lửa nên nghẹn chứ gì." Diêm Hồng Phi trêu ghẹo nói.

"Nói thế cũng không chừng, xem ra tao nên thử video play với em ấy để dập lửa."

Diêm Hồng Phi thật sự bị sự không biết xấu hổ của Hạ Kiến Vi làm cho khiếp sợ, "Đừng đừng đừng, đừng nói lạc thú của hai vợ chồng tụi mày ra làm bẩn tai tao."

Hạ Kiến Vi nhắm hai mắt dưỡng thần, "Đêm khuya mày gọi cho tao là vì nói chuyện này?"

"À, không phải, cái đó... Kiến Vi, mày trước tiên đừng lo lắng, tao cảm thấy nên nói chuyện này với mày." Diêm Hồng Phi muốn nói lại thôi, ấp a ấp úng cả buổi rồi mới nói: "Hai ngày trước tao tới bệnh viện lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho Du Phinh Phinh thì thấy ba mẹ mày, trông sắc mặt của bọn họ không được tốt lắm."

"Cũng có thể là tao nghĩ nhiều, mày đừng lo lắng... Loại chuyện không có căn cứ này Du Phinh Phinh cũng dặn tao đừng nói linh tinh với mày, nhưng tao nghĩ tốt hơn là nên nói với mày một tiếng."

Hạ Kiến Vi trầm mặc một lúc, rồi mới mở miệng: "Ừ, tao biết rồi, cảm ơn."

"Anh em trong nhà không nói cảm ơn cái gì."

Nói chuyện điện thoại với Diêm Hồng Phi xong, Hạ Kiến Vi gọi điện cho Đậu Mẫn Chi, Đậu Mẫn Chi cũng chưa ngủ, còn đang vật lộn với bài tập mỹ thuật của con trai cô.

Hạ Kiến Vi giải thích mục đích gọi đến, trong lòng Đậu Mẫn Chi biết không thể giấu giếm bất cứ điều gì mà Hạ Kiến Vi muốn biết, không thể không thành thật khai báo.

"Thì là... Tim của dì cả gặp chút vấn đề, cần phải làm tiểu phẫu."

Hạ Kiến Vi nắm chặt điện thoại, "Rủi ro có cao không?"

"Xác suất thành công vẫn rất cao, tố chất thân thể của dì từ trước đến nay cũng không tệ, anh* đừng lo lắng quá." Đậu Mẫn Chi trấn an.

(gần hết truyện tui mới phát hiện theo vai vế thì ĐMC nhỏ hơn chú Hạ, vì ĐMC gọi mẹ của chú là "dì cả", nghĩa là chị cả của mẹ ĐMC, mà ban đầu tui nhầm với dì - em gái của mẹ, xin lỗi vì sự sai sót này, tui sẽ sửa lại mấy chương trước sau 🥲)

"Ừ, hai ngày nữa anh sẽ về một chuyến, trước tiên em đừng nói với dì của em."

"Được." Đậu Mẫn Chi đồng ý.

Hạ Kiến Vi mất hồn ngồi tại chỗ hồi lâu, vẫn là cô y tá tới rút kim cho đứa bé kia thấy tay anh bị chạy kim.

"Anh xem anh bất cẩn thế nào này, anh đổi tay khác đi." Cô y tá này không phải người vừa nãy truyền dịch cho Hạ Kiến Vi, chắc là đã thay ca.

"Cảm ơn."

Lúc này y tá mới thấy rõ khuôn mặt của Hạ Kiến Vi, nhất thời sửng sốt một chút, mặt hơi ửng hồng.

"Không cần khách sáo, lần này anh phải chú ý đấy, trở về dùng khăn lông ấm đắp một chút." Cô y tá dặn dò.

Đến khi y tá và hai cha con kia đều rời đi, phòng truyền dịch chỉ còn lại một mình Hạ Kiến Vi, anh dựa đầu vào tường, im lặng nhắm hai mắt lại.

Một đêm như vậy khiến anh đặc biệt nhớ Lục Tri.

*

R: 28 năm sống một mình không sao, yêu đương vào xa em yêu cái là đủ thứ chuyện 🥲

Hết chương 89.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play