Edit: Rea
R: Tui có thay đổi lại xưng hô nha mn ơi.
—————
"Anh họ, anh gọi vào máy em xem, em không tìm thấy điện thoại đâu." Hạ Kiến Vi nói với Dương Tinh Hà đang ngồi trên ghế sô pha đối diện ăn quýt.
Dương Tinh Hà lấy điện thoại ra, vừa tìm số điện thoại của Hạ Kiến Vi vừa nói: "Mới nãy còn thấy chú cầm chơi mà, sao giờ lại không thấy?"
"Quên để ở chỗ nào rồi."
Dương Tinh Hà tìm được số của Hạ Kiến Vi rồi gọi qua, sau đó anh nghe thấy dưới tấm đệm bên cạnh mình phát ra tiếng hát.
"Happy birthday to you, happy birthday to you..."
Lục Tri từ WC trở về: "..."
Hạ Kiến Vi cất bước đi qua, ra vẻ vui mừng cầm lấy điện thoại, "A, thì ra là ở đây."
Dương Tinh Hà: "..." Kỹ thuật diễn có thể tệ hơn nữa cũng không sao, dù gì thì trong mắt chú bọn anh đều là người mù.
"Nghe hay thật đấy." Đậu Mẫn Chi từ trong phòng bếp đi ra nên không biết đầu đuôi câu chuyện, thuận miệng nói.
Khóe môi Hạ Kiến Vi cong lên, "Đúng không, Mầm Mầm nhà em hát đấy, em ấy vừa đàn ghi-ta vừa hát cho em nghe vào ngày sinh nhật của em."
Đậu Mẫn Chi: "..." Xin hãy đối xử tử tế với thai phụ có được không?
Dương Tinh Hà lặng lẽ mở miệng nói: "Hạ Kiến Vi, chú có liêm sỉ chút đi."
Rõ ràng ở đây không có một ai là chó độc thân, với cả chỉ có Hạ Kiến Vi là Lục Tri là chưa lập gia đình, nhưng hết lần này đến lần khác cơm chó của hai người này lại nhiều nhất.
Hạ Kiến Vi hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có vấn đề gì, anh cầm điện thoại mở album ra, "Đây là bánh kem Mầm Mầm đặt riêng cho em, đây là hoa Mầm Mầm mua cho em, đây là lẩu Mầm Mầm gọi, còn có khăn quàng trên cổ em là Mầm Mầm tặng."
Mọi người đều có cùng một suy nghĩ: Thảo nào trong phòng có điều hòa mà cậu lại không bật.
Lục Tri bước tới, bóc một viên kẹo nhét vào miệng Hạ Kiến Vi, "Kẹo ngon không?"
Hạ Kiến Vi bị Lục Tri cắt ngang, quên mất mình còn đang muốn khoe gì với Đậu Mẫn Chi và Dương Tinh Hà, quay sang nói chuyện với Lục Tri.
"Là vị dâu tây, tôi mới thấy có vị sữa, để tôi giúp em tìm xem." Vừa dứt lời, Hạ Kiến Vi bèn tìm kẹo sữa trong đống kẹo kia.
Lục Tri có lỗi nhìn về phía Đậu Mẫn Chi và Dương Tinh Hà, cả hai đều có cảm tình tốt với Lục Tri, cười khoát tay, tỏ vẻ không ngại.
Đậu Mẫn Chi và Dương Tinh Hà liếc nhìn nhau, đều thấy được sự kinh ngạc trong mắt đối phương, không ngờ Hạ Kiến Vi lại bị đứa nhỏ Lục Tri này ăn không còn một mẩu, bọn họ còn sợ Lục Tri chịu thiệt cơ.
Dù sao đó cũng là Hạ Kiến Vi, người bình thường sao có thể hàng phục được.
Trên bàn ăn năm ngoái, cô dì chú bác của Hạ Kiến Vi đều bảo anh tết năm nay nhất định phải dẫn một người về, sau đó anh đã thật sự dẫn Lục Tri trở về.
Trước mắt, Lục Tri là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà, nhận được sự yêu quý hết mực của trưởng bối, lúc ra về còn thu hoạch được vài phong bao lì xì thật dày.
Hạ Kiến Vi và Lục Tri đan mười ngón vào nhau cùng đi về, Hạ Kiến Vi ghé bên tai Lục Tri hỏi cậu: "Đêm nay không đi được không?"
Lục Tri nhìn anh với vẻ rối rắm, Hạ Kiến Vi nhéo tay cậu, "Tôi rất nhớ em."
Lục Tri nở một nụ cười, đến gần thì thầm bên tai Hạ Kiến Vi: "Chỉ nhớ em thôi sao?"
Hạ Kiến Vi quấn lấy ngón tay cậu, ngước mắt cười nói: "Đương nhiên là còn nhớ thứ to..."
Rồi chữ sau đó chìm trong môi lưỡi quấn quýt của hai người, ánh trăng khoác lên vai bọn họ, phía sau là nhà nhà đèn đóm sáng trưng.
...
"Khi nào em đi?"
"Thứ tư tuần sau ạ, cảm ơn thầy đã viết thư tiến cử em."
Thầy hướng dẫn xua tay, cười nói: "Học tập cho tốt, thật tiếc Phương Khôn, nếu đi học chuyên sâu cùng em thì sau này nhất định sẽ đạt rất nhiều thành tựu."
Lục Tri chọn ra nước ngoài học nghiên cứu, điều kiện kinh tế của gia đình Phương Khôn không cho phép, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ trực tiếp đi làm, Sài Phong Duệ là phú nhị đại, đã tính là sau tốt nghiệp sẽ vui chơi thoả thích trước rồi nói đến chuyện công việc sau, về phần Nguyễn Dung thì gia đình cậu ta giục cậu ta về quê thi công chức, cậu ta còn đang do dự.
Thời gian vội vã trôi qua, trong chớp mắt, Lục Tri đã phải ra nước ngoài học nghiên cứu.
Lục Tri hai mươi ba tuổi đã không còn dáng vẻ non nớt khi trước, khí chất lạnh lùng trầm ổn, giơ tay nhấc chân đã có sức nặng khiến người ta tin phục.
Lục Tri cởi áo khoác ra vắt trên cánh tay, đứng ở huyền quan thay giày.
"Đã về rồi?" Giọng Hạ Kiến Vi từ trong phòng truyền đến.
Lục Tri có phần kinh ngạc, Hạ Kiến Vi thế mà lại ở nhà.
Hạ Kiến Vi mới vừa tắm xong, trên người quấn một chiếc khăn tắm, tóc còn đang nhỏ nước.
"Không phải ngày mai chú mới về sao?"
Hạ Kiến Vi lâu lâu là phải đi công tác, cả ngày bay khắp thế giới, anh đã nói với Lục Tri là dự tính ngày mai sẽ trở về.
Hạ Kiến Vi bước tới ôm lấy cổ Lục Tri, "Tôi về rồi, em không vui sao? Có phải trộm giấu tiểu yêu tinh hay không?"
Lục Tri để anh ôm tùy ý, vươn tay lấy khăn lông qua lau tóc cho Hạ Kiến Vi, "Không có tiểu yêu tinh, nhưng lão yêu tinh thì có một người."
Lão yêu tinh đẩy cậu ngã xuống giường, ép khô tinh huyết của cậu.
Sau một hồi ân ái tràn trề sung sướng, Hạ Kiến Vi nằm trên giường, chăn đắp trên bụng, lộ ra tay chân thon dài, ngón tay mảnh khảnh kẹp một điếu thuốc.
Lục Tri từ phòng tắm đi ra, đưa tay kéo anh lên, "Đi tắm."
"Không được, già rồi, không di chuyển được nữa."
Lục Tri nghe vậy không nhịn được cười, cậu vươn tay cầm lấy điếu thuốc giữa hai ngón tay Hạ Kiến Vi, rít một hơi, Hạ Kiến Vi còn chưa kịp phản ứng thì cậu đã nắm lấy gáy anh, hôn xuống.
"Khụ khụ khụ..."
Hạ Kiến Vi bị hành động đột ngột của Lục Tri làm cho sặc sụa, trong khoang miệng tràn ngập mùi thuốc lá cay nồng cùng với môi lưỡi ướt át nóng bỏng của Lục Tri.
Khi Hạ Kiến Vi ngừng ho, Lục Tri cho anh uống một hớp nước lọc, rồi lại cùng anh quấn quýt hôn nhau.
Hạ Kiến Vi nằm dưới thân Lục Tri, nâng tay vỗ mặt cậu, nhếch môi cười nói: "Ranh con."
Vừa dứt lời, Hạ Kiến Vi kéo cổ áo của Lục Tri xuống, hung ác hôn lên.
Anh và Lục Tri đảo vị trí, ngồi trên bụng Lục Tri, vật nóng như bàn ủi chọc vào Lục Tri một cách lộ liễu.
Lục Tri liếm môi mình, lười biếng rít một hơi thuốc, đợi cho Hạ Kiến Vi hạ eo xuống hết mức, cậu mới chậm rãi nhả làn khói kia ra, phả vào mặt Hạ Kiến Vi.
"Hôn một cái cũng có thể cương được, chú Hạ đúng là bảo đao chưa già."
Hạ Kiến Vi sờ soạng cậu một phen, cười mỉm nhìn Lục Tri, "Nhóc con, tuổi trẻ lực tráng đấy."
Thế là chú Hạ bảo đao chưa già đã tranh thủ lúc còn chưa tắm, đỡ đại ca của bạn học Lục tuổi trẻ lực tráng đến làm "Một cây vào động".
...
Sáng sớm Lục Tri nấu hai bát mì, nước dùng là canh hầm xương heo, còn cho xá xíu và trứng lòng đào lên.
"Thơm tới đánh thức tôi luôn." Hạ Kiến Vi mang dép lê, trên người lại không mặc gì, từ phía sau ôm lấy Lục Tri đang nấu mì, mơ màng vùi mặt vào hõm vai Lục Tri.
"Đi mặc quần áo vào, đừng để bị cảm." Lục Tri đã quen với những buổi sáng như thế này, khi sờ thấy da thịt trên người Hạ Kiến Vi ngay cả một mảnh vải cũng không mặc thì vội vàng đuổi người đi mặc quần áo.
"Không lạnh, có điều hòa." Hạ Kiến Vi cảm thấy như vậy rất thoải mái, không muốn rời đi.
"Đừng ép em cởi quần áo ra cho chú mặc."
Hạ Kiến Vi nghe vậy, không thể không về phòng mặc đồ vào đàng hoàng.
Lúc trở ra, Lục Tri đã cho mèo ăn và đặt bữa sáng đã chuẩn bị xong trên bàn.
Tin tức buổi sáng đang phát trên TV, Hạ Kiến Vi xoa xoa Tráng Tráng đang ăn một cái, rồi kéo ghế ra ngồi xuống, "Mầm Mầm, tay nghề của em thật sự là càng ngày càng tốt."
"Còn kém chú xa lắm."
Lời này hoàn toàn không phải là Lục Tri khiêm tốn, như món mì này đây, canh hầm xương heo là ngày hôm qua Hạ Kiến Vi trở về hầm, xá xíu cũng là anh đã làm trước khi rời đi rồi để vào tủ lạnh, Lục Tri cũng chỉ có bổn phận làm tiếp việc nấu mì và luộc trứng thôi.
Hạ Kiến Vi húp một ngụm canh, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, em đã làm xong mọi thủ tục chưa? Vé máy bay là khi nào?"
Lục Tri dừng lại một chút, "Thứ tư tuần sau ạ."
Hạ Kiến Vi gật đầu, "Vậy tôi sẽ để trống hôm đó."
Lục Tri không nói tiếp, Hạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn cậu một cái, "Sao thế?"
Lục Tri lắc đầu, "Không có gì."
"Cơ thể không thoải mái sao?"
"Không có, chỉ là gần đây hơi bận nên có chút mệt thôi." Lục Tri giải thích.
Hạ Kiến Vi gật đầu, nói: "Qua khoảng thời gian bận rộn này là ổn rồi."
"Vâng."
Hôm nay Hạ Kiến Vi được nghỉ, vừa hay có thể dẫn Lục Tri đi mua ít đồ.
Mặc dù mấy năm nay Lục Tri là một sinh viên, nhưng cũng đã tham gia nhiều cuộc thi, nhận được không ít giải thưởng, hơn nữa còn được thầy cô đánh giá cao, đi theo thầy cô làm không ít hạng mục, trong tay cũng có chút tiền.
Chỉ là số tiền này cộng lại để chi trả cho cậu đi du học vẫn có chút khó khăn, nhưng ai bảo cậu có một người bạn trai giàu có làm chi, Hạ Kiến Vi quyết định vung tay chu cấp học phí cho Lục Tri, nhưng Lục Tri vẫn viết cho anh một tờ giấy nợ.
Thật ra món nợ này Lục Tri biết Hạ Kiến Vi cuối cùng cũng sẽ không đòi, nhưng cậu vẫn viết một tờ, cậu phải trả lại, và cũng phải thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân mình, Hạ Kiến Vi yêu cậu, sẵn lòng bỏ ra số tiền này vì cậu, chứ không phải Hạ Kiến Vi là bạn trai của cậu nên theo lý thường phải chi tiền cho cậu.
Hai người bọn họ đã từng vì chuyện này mà thiếu chút nữa cãi nhau, Hạ Kiến Vi cảm thấy Lục Tri quá khách sáo, Lục Tri kéo tay anh nói: "Chú như vậy sẽ chiều hư em."
Hạ Kiến Vi cũng không cảm thấy mình chiều Lục Tri thì có vấn đề gì, "Tôi yêu em, tôi muốn chiều em, có vấn đề gì sao?"
Lục Tri không tán đồng nói: "Bản tính của con người là tham lam, mặc dù hiện tại em sẽ không nảy sinh lòng tham, nhưng chú có đảm bảo được rằng em vẫn luôn có thể giữ tâm tính hiện giờ dưới kiểu thái độ xin gì được nấy này của chú hay không? Đừng để em phung phí tình yêu của chú."
Hạ Kiến Vi á khẩu, Lục Tri không giống anh luôn treo thích ở ngoài miệng, nhưng anh luôn có thể cảm nhận được sự quý trọng của Lục Tri đối với anh qua đôi câu vài lời của cậu.
Cách thời gian Lục Tri ra nước ngoài ngày càng gần, Hạ Kiến Vi cũng càng thêm cảm thấy Lục Tri có gì đó không ổn.
Càng lúc em càng trầm tĩnh, cho dù mình có kéo em làm tình thì em cũng đẩy ra nói dạo này hơi mệt.
Một hai lần thì không sao, nhưng ba lần bốn lần, dù Hạ Kiến Vi có thần kinh thô đến mấy cũng sẽ nhận ra vấn đề.
Còn chưa tới bảy năm đâu, chẳng lẽ đã thất niên chi dương* rồi?
(nghĩa là đôi lứa yêu nhau nếu vượt qua cái ngưỡng 7 năm thì coi như bách niên giai lão, bên nhau trọn đời, bằng không thì xa nhau vĩnh viễn, muôn thuở không thể tái hợp)
Hạ Kiến Vi quyết định tối nay sẽ nói chuyện đàng hoàng với Lục Tri.
Nhưng chờ đến khi anh về đến nhà lại phát hiện trong nhà không ai, đang định lấy điện thoại ra gọi cho Lục Tri thì nhận được tin nhắn của cậu.
Lục Tri đã trở về thăm Lục Thâm, không ở thành phố B.
Hạ Kiến Vi nhíu mày, xem ra quả nhiên không phải là anh nghĩ nhiều, giữa anh và Lục Tri thật sự xuất hiện vấn đề.
Anh có chút bực bội ném áo khoác lên sô pha, mở tủ lạnh ra, định tìm một chai rượu để uống thì thấy trong tủ lạnh có bánh ngọt.
Là Lục Tri mua cho anh, trong nháy mắt, tim Hạ Kiến Vi lại mềm như bông.
"Nhóc con, thật là càng lớn càng không bớt lo."
*
R: Ui là trời Mầm Mầm 23 tuổi biết hút thuốc rồi 😳
Hết chương 87.