Edit: Rea

—————

Mặc dù Lục Tri đã đồng ý cho Hạ Kiến Vi theo đuổi, nhưng những ngày kế tiếp cũng không có thay đổi gì quá lớn, bởi vì Lục Tri gần đến kỳ thi cuối kỳ, Hạ Kiến Vi cũng không đi quấy rầy cậu.

Lục Tri đang thi tiếng Anh, nhưng tinh thần lại trôi tới chỗ Hạ Kiến Vi, phương thức theo đuổi thụ động và chây lười như vậy, e là chỉ có Hạ Kiến Vi mà thôi.

Cậu chọc ngòi bút lên bài thi một cái, rồi viết đáp án xuống.

Vừa thi tiếng Anh xong là Chu Chấn đã đến trước mặt Lục Tri hỏi đáp án của cậu. Lục Tri nói mình không nhớ rõ, Chu Chấn có chút thất vọng.

"Chu Chấn quá mức dụng tâm rồi, tôi nghe ba cậu ấy nói tối nào cậu ấy cũng thức đêm đến hai giờ, năm giờ sáng đã thức dậy học thuộc lòng, chậc chậc chậc, đúng là liều mạng." Bạn cùng bàn của Lục Tri nhìn bóng lưng Chu Chấn, nói.

Gia đình Chu Chấn cũng không giàu có gì, cũng may là có cả ba và mẹ, nhưng còn có một đứa em trai đang học tiểu học nên gánh nặng kinh tế trong nhà mới lớn hơn một chút. Cậu ta muốn thi vào một trường tốt và vượt lên để sau này lo cho em trai, điều này Lục Tri có thể hiểu được.

Lục Tri không đáp lời mà lo thu dọn cặp sách của mình, chuẩn bị ra ngoài ăn cơm trưa một lát.

"Này, Lục Tri, nghỉ đông cậu có kế hoạch gì không? Tôi nghe nói thầy toán mở lớp nghỉ đông, mẹ tôi còn kêu tôi đi học này." Bạn cùng bàn lôi léo cậu nói không hết chuyện.

Lục Tri cất sách vào cặp, lạnh nhạt đáp một câu: "Làm thêm."

Bạn trong lớp đều ở gần đây nên cũng biết đại khái hoàn cảnh gia đình Lục Tri, nhưng Lục Tri có thể cân bằng giữa làm thêm và học tập cũng thật là thần thánh.

Mùa đông năm nay không lạnh lắm, cũng sắp qua năm mới rồi mà trời vẫn chưa có tuyết rơi, xem chừng là sẽ không có.

Lục Tri vừa ra khỏi cổng trường đã thấy Hạ Kiến Vi tươi cười vẫy tay với cậu. Mới nãy khi thi cậu còn nghĩ cũng mấy ngày rồi không gặp Hạ Kiến Vi, thế mà người này lại đến thật.

Hạ Kiến Vi biết gần đây Lục Tri đang thi cuối kỳ nên không dám ảnh hưởng đến cậu, cũng không chạy tới gặp cậu. Nhưng hôm nay anh giao hàng giúp quán, vừa hay ở gần trường học của Lục Tri, trong lòng ngứa ngáy, không khống chế được mình đi về hướng này, mà cũng thật trùng hợp, không để anh chờ bao lâu thì Lục Tri đã xuất hiện ở trước mắt.

"Chú Hạ, sao chú lại tới đây?"

"Chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, tôi nghĩ nếu trùng hợp như vậy thì có thể ăn với em một bữa trưa, không ngờ chúng ta lại tâm linh tương thông."

Nghe lời buồn nôn của Hạ Kiến Vi, Lục Tri không khỏi muốn xoa cánh tay nổi da gà của mình.

"Có giới thiệu món ngon nào quanh đây không?" Hạ Kiến Vi hỏi.

Lục Tri suy nghĩ một chút, quanh đây cũng có mấy quán cậu thấy không tệ, chỉ là không biết liệu Hạ Kiến Vi có ăn quen hay không.

"Mấy quán gần đây đều rất nhỏ." Lục Tri khéo léo nhắc nhở.

Hạ Kiến Vi sững sờ một chút, sau khi phản ứng lại thì cười nói: "Quan trọng không phải là ăn cái gì, mà là người ăn cùng là ai."

Lục Tri đi thẳng về phía trước vài bước, "Chú Hạ, kịch bản của chú nhiều thật."

Trước đó Hạ Kiến Vi nói cậu là người duy nhất làm Hạ Kiến Vi rung động, Lục Tri có hơi không tin, dù nhìn thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào Hạ Kiến Vi chưa từng yêu đương ở cái tuổi này. Hơn nữa trông anh thật sự giống với hoa hoa công tử đi qua vạn bụi hoa, lại rất có sức hấp dẫn, là kiểu khiến người ta cam nguyện lao vào lửa như thiêu thân.

Hạ Kiến Vi hai ba bước đuổi kịp cậu, đi đến bên cạnh Lục Tri, oan uổng giải thích: "Tôi chỉ có sao nói vậy thôi, đây là lần đầu tiên tôi theo đuổi ai đó, nếu có chỗ nào làm không tốt thì xin em thông cảm nhiều hơn."

"Trước kia đều là người khác theo đuổi chú chứ gì." Lục Tri có thể hiểu, bất kể là từ phương diện nào Hạ Kiến Vi cũng đều rất hấp dẫn người khác, người theo đuổi anh nhất định không phải ít, cũng như cậu vậy, bởi vì có khuôn mặt đẹp nên dù là ở trường hay ở chỗ làm bên ngoài cũng đều không thiếu người theo đuổi.

"Nhưng tôi đều từ chối cả, tôi giữ mình rất trong sạch."

Hạ Kiến Vi có giữ mình trong sạch hay không Lục Tri không biết, cũng không quan tâm, bày ra trước mặt cậu là trưa nay ăn gì.

Cuối cùng hai người vào một quán lẩu bún niêu, ông chủ có quen biết Lục Tri, nhiệt tình chào hỏi cậu, lúc thấy Hạ Kiến Vi còn hỏi có phải là anh của Lục Tri hay không.

Hạ Kiến Vi cười vang nói: "Trông tôi trẻ như thế sao? Tôi là chú của em ấy."

Ông chủ kinh ngạc nhìn Hạ Kiến Vi mấy lần, "Nhìn không ra, cậu chàng trông rất trẻ đấy."

Tuổi của Hạ Kiến Vi vốn cũng không lớn, chỉ là đứng cùng Lục Tri so ra thì quả thật không còn xem là trẻ nữa.

Sau khi hai người ăn xong bữa trưa đơn giản thì Hạ Kiến Vi đề nghị Lục Tri dẫn anh đi dạo quanh trường, lúc này mọi người đều đi ăn trưa nên trong trường không có người, Lục Tri nghĩ một chút rồi cũng đồng ý.

Cảnh sắc mùa đông rất tiêu điều, nếu đây là mùa xuân phồn hoa như gấm, hai người cùng nhau dạo trên sân thể dục, thì xem ra sẽ có một tâm thái khác.

"Bóng rổ của ai không nhặt về đây?" Hạ Kiến Vi bỗng tinh mắt phát hiện một trái bóng dưới trụ bóng rổ.

Lục Tri tiến lên nhìn thoáng qua, "Của trường, chắc là lớp nào học tiết thể dục quên lấy về, để lát nữa tôi đem đi trả."

Chuyện thế này thỉnh thoảng xảy ra, Lục Tri cũng thấy nhiều không trách.

Hạ Kiến Vi xoay người nhặt trái bóng rổ kia lên, quay đầu nháy mắt với Lục Tri một cái, "Đấu một trận?"

Lục Tri không từ chối, chơi bóng rổ là sở trường của cậu, đúng lúc gần đây vẫn luôn học tập nên không có cơ hội vận động cơ thể.

"Thua cũng đừng nói tôi không kính lão."

Hạ Kiến Vi hiếm khi thấy được dáng vẻ vênh váo này của Lục Tri, anh nhướng mày, nở một nụ cười ngỗ ngược, "Em thua cũng đừng trách tôi ỷ lớn hiếp nhỏ mới phải."

Hai người liếc nhau, chạm vào là nổ ngay.

Hạ Kiến Vi cao hơn Lục Tri mấy centimet, chiếm ưu thế về chiều cao, nhưng Lục Tri hề không sợ hãi anh, trực tiếp đối chọi chính diện với anh.

Lục Tri to gan lại cẩn trọng, mắt dán chặt vào động tác trên tay Hạ Kiến Vi. Trong mắt cậu hiện lên sự bình tĩnh, nhưng xuống tay lại không cẩu thả chút nào, trực tiếp chặn bóng từ trong tay Hạ Kiến Vi, chỉ tiếc là bị Hạ Kiến Vi xoay người tránh khỏi.

Lục Tri phản ứng cực nhanh muốn ngăn Hạ Kiến Vi lại, nhưng Hạ Kiến Vi ra tay còn nhanh hơn cậu, trực tiếp ném rổ, bóng rơi thẳng vào lưới mà không hề chạm vành rổ.

Hạ Kiến Vi thấy bóng vào, huýt sáo một cái vang đội, vẻ mặt đắc ý nhìn về phía Lục Tri.

Nếu Diêm Hồng Phi mà có ở đây thì nhất định sẽ dùng bóng rổ đập lên đầu Hạ Kiến Vi, nào có ai theo đuổi người ta như vậy, đúng là ế bằng thực lực!

Nhưng Lục Tri cũng không phải là người bình thường, cậu rất ưng Hạ Kiến Vi thế này, lúc Hạ Kiến Vi nghiêm túc trông vô cùng đẹp trai, dáng vẻ đắc ý kiêu ngạo khi chơi bóng rổ khiến người ta nhiệt huyết sôi trào.

Trong cái rét lạnh ngày đông này, Lục Tri cảm giác cả người mình như bị một ngọn lửa bao vây.

Cậu không chịu thua liếc nhìn Hạ Kiến Vi, "Tiếp tục."

Hai người đấu mệt nên cứ như vậy mà trực tiếp nằm xuống sân nhựa, Hạ Kiến Vi còn lẩm bẩm: "Hôm nay tôi mang giày da quần tây nên không thể phát huy tốt, lần sau tôi đổi quần áo rồi lại đấu với em một trận sảng khoái."

Khuôn mặt Lục Tri lấm tấm mồ hôi cùng ý cười, "Được."

Bây giờ đang lúc giữa trưa, mặt trời vén những tầng mây ló ra, Hạ Kiến Vi đứng dậy từ trên mặt đất, phủi bụi trên người, rồi vươn tay với Lục Tri đang nằm trên mặt đất, do ngược sáng nên Lục Tri hơi không nhìn rõ vẻ mặt của Hạ Kiến Vi, hình như anh đang cười.

Bàn tay của Hạ Kiến Vi rất nóng, cũng giống bản thân anh vậy, mang theo nhiệt độ như thiêu đốt. Một lực mạnh mẽ kéo Lục Tri đứng lên, Lục Tri không đứng vững nên đâm sầm vào trong ngực Hạ Kiến Vi.

Cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì cảm nhận được xúc cảm chấn động trong lồng ngực Hạ Kiến Vi, ngay sau đó bên tai cậu truyền đến giọng nói trầm thấp chứa ý cười của anh: "Chủ động đưa tới cửa sao?"

Lục Tri bỗng cảm thấy tai mình nóng lên, cậu đột nhiên đẩy Hạ Kiến Vi ra, sau đó đứng thẳng người, lãnh đạm nói: "Chú Hạ, chú suy nghĩ nhiều rồi."

Nếu không phải vành tai cậu đang ửng hồng, thì có lẽ Hạ Kiến Vi đã tin.

Có lẽ khi thích một người chính là như vậy, ngay cả vành tai ửng hồng khi cậu thẹn thùng cũng có vẻ đáng yêu như thế, làm tim người ta đập loạn nhịp như vậy.

Lục Tri vẫn còn một bài thi vào buổi chiều, thế nên Hạ Kiến Vi cũng rời đi mà không ở lại quá lâu.

Hạ Kiến Vi vừa rời khỏi trường Lục Tri thì nhận được điện thoại của Chương Cư Bạch.

Chương Cư Bạch cũng không lòng vòng, vừa nhấc máy đã nói thẳng mục đích gọi đến, hơn nữa thái độ không thân thiện lắm.

"Anh có biết con của Lục Thâm là ai không?"

Hạ Kiến Vi nghĩ thầm, tôi không chỉ biết mà còn đang theo đuổi em ấy đây.

"Làm gì? Đi đường lớn không được nên tính đi đường vòng à?" Hạ Kiến Vi cũng đoán đại khái được Chương Cư Bạch muốn làm gì.

Chương Cư Bạch hơi bực bội chậc một tiếng, "Biết cũng đừng hỏi nhiều."

Vậy mà cũng có người Chương Cư Bạch không trị được, hơn nữa đối phương còn là Lục Thâm thoạt nhìn nho nhã yếu đuối kia, Hạ Kiến Vi cảm thấy có chút thú vị.

"Nếu cậu ôm ý tưởng này đi tìm con anh ta, thì tôi khuyên cậu vẫn là bỏ đi thì hơn, cậu trị không được. Nói không chừng con của anh ta sẽ đánh cậu đến cha mẹ cũng nhìn không ra."

Chương Cư Bạch nhíu chặt mày, hắn nhớ thằng nhóc trắng trẻo non nớn mà mình từng gặp nhiều năm trước, thật khó có thể tưởng tượng sẽ trưởng thành như những gì Hạ Kiến Vi nói.

"Không phải là anh muốn đe dọa tôi chứ? Sao có thể, sao Lục Thâm lại dạy ra một đứa trẻ bạo lực như vậy được."

Hạ Kiến Vi cười nói: "Nếu em ấy biết cậu làm gì với ba mình, cậu sẽ biết em ấy có bạo lực như vậy hay không."

Chương Cư Bạch im lặng một hồi, không tiếng động cúp điện thoại.

Hạ Kiến Vi nhìn điện thoại, nghĩ thầm, sao mình có thể để Chương Cư Bạch đi quấy rầy Lục Tri chăm chỉ học tập vào lúc này được.

Vừa cúp máy Chương Cư Bạch xong thì Hạ Kiến Vi lại nhận được điện thoại của Lão Kim, "Kiến Vi, nhắc cho chú biết, Lư Ngư xuất viện rồi."

Hạ Kiến Vi nhướng mày, cười khinh thường, "Thế nào, hắn còn chưa ăn đủ giáo huấn sao?"

"Đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, lần này nó chẳng còn gì nữa, Kiến Vi, chú cẩn thận một chút." Lão Kim dặn dò bằng giọng điệu nặng nề.

Mặc dù lần trước là Lư Ngư tự mình tìm đường chết, thiếu chút nữa đi tong luôn cái mạng, nhưng dựa theo tính tình hẹp hòi kia của gã, thì hơn phân nửa món nợ này sẽ tính lên đầu Hạ Kiến Vi. Với lại Lư Ngư và Hạ Kiến Vi vốn đã có hận cũ, thù mới hận cũ cộng lại với nhau, chuyện này sẽ không lành.

Tuy trong lòng hiểu rõ, nhưng Hạ Kiến Vi cũng không có ý định nhiều lời, "Đã biết, cảm ơn, hôm nào mời anh uống rượu."

"Uống rượu thì không cần, đã theo đuổi được bạn nhỏ lần trước chưa?"

Nhắc tới bạn nhỏ nhà anh là sự tàn ác trên mặt Hạ Kiến Vi lập tức tiêu tan hết cả, thay vào đó là ánh mắt quyến luyến, "Đang theo đuổi đây."

Lão Kim cười ha ha, "Tới tay rồi thì lần sau đưa đến chơi cùng nhé."

Hạ Kiến Vi nghĩ thầm, nếu người tới tay rồi tôi mới không dẫn em ấy đi chơi cùng đám ông chú quái dị mấy người đâu.

"Rồi, nói sau."

Hạ Kiến Vi đang định về thẳng nhà thì nhận được điện thoại của quán, nói là quán bị người ta đập phá.

Hết chương 34.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play