*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

13

Chuyện mà Ôn Tình vừa nhắc đến này, hắn thật sự chưa từng nghĩ đến.

Đứa nhỏ này đến thật bất ngờ, ban đầu chỉ là ngoài ý muốn, khi đó có giữ được nó hay không cũng không phải là chuyện hắn có thể quyết định. Nhưng sinh mạng của nhóc con kia cũng xem như là ngoan cường, cùng hắn trải qua nhiều việc như vậy, cuối cùng cũng giống như hắn vậy, cùng nhau tiếp tục kiên trì.

Vốn dĩ hắn cũng không có ý định nói chuyện này cho Lam Vong Cơ biết, chẳng qua nếu đã biết rồi thì thôi, dù sao thì có tin hương của Càn nguyên giúp hắn an thai cũng tốt cho đứa nhỏ này. Nhưng mà cho đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn tiến thêm một bước nữa, ví dụ như chuyện thành hôn với Lam Vong Cơ chẳng hạn.

Hắn là Khôn trạch, Lam Vong Cơ là Càn nguyên, nếu hai người ở bên nhau thật thì cũng nói như là chuyện thuận lý thành chương.

Nhưng nếu không phải thật lòng thích nhau, mà là bởi vì đứa bé nên mới cột hai người lại với nhau thì có ý nghĩa gì đâu.

Hiện giờ đột nhiên Ôn Tình nhắc đến việc này, Ngụy Vô Tiện lại ngẩn người mất một lúc, sau đó nhanh chóng khôi phục trạng thái bình thường, cười cười vô vị rồi nói:

"Hiện giờ đang còn chiến tranh, làm gì có thời gian rảnh rỗi mà nghĩ đến chuyện khác."

Ôn Tình chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn thấu, cũng không đồng ý với cách nghĩ của hắn.

"Cho dù không có chiến tranh, ngươi cũng sẽ suy nghĩ cẩn thận về việc này sao?"

Ngụy Vô Tiện nói:

"Nhưng mà hiện giờ đang chiến tranh mà, lãng phí thời gian nghĩ đến loại giả thiết không thực tế này để là cái gì?"

Ôn Tình nói:

"Vậy sau khi đứa bé sinh ra thì phải làm sao, nó có phụ thân có a cha, nhưng lại không có một danh phận chính thức, ngươi đoán xem sau này người khác sẽ nghĩ nó như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện nhíu nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng dường như lại không tìm được cách phản bác nào hợp lý, Ôn Tình nói:

"Ngươi thì đúng là ta không muốn quản, chẳng qua là thấy thương thấy xót đứa bé thôi."

Khẽ thở dài một hơi, Ôn Tình lại tiếp tục nói:

"Cho dù nói gì thì nói, nguyên nhân dẫn đến cục diện hiện tại cũng một phần là do ta. Nếu ta biết chuyện ngươi có thai sớm hơn một chút, thì mặc kệ ban đầu ngươi quấn lấy ta sống chết năn nỉ thế nào, ta cũng sẽ không đồng ý giúp ngươi mổ đan."

Nói đến việc này, Ngụy Vô Tiện sờ sờ cái mũi, có chút oan ức nói:

"Lúc ấy ta đây cũng không biết là có mà... Hơn nữa khi đó cũng đã tiến hành đến bước kia rồi, dù gì cũng đâu thể ngừng lại được."

Hai người im lặng trong chốc lát, Ôn Tình lại buông tiếng thở dài:

"Quên đi, không nhắc đến chuyện đã qua nữa. Ngươi thật sự không tính đến chuyện tiến thêm một bước với Lam Nhị công tử sao?"

Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả, hỏi:

"Tiến thêm một bước? Y chán ghét ta như vậy thì tiến sao được. Đấy là ngươi không biết lúc ở trong động Huyền Vũ hắn hung dữ với ta đến mức nào thôi."

Ôn Tình ngạc nhiên nói:

"Động Huyền Vũ? Chẳng phải các ngươi..."

Ngụy Vô Tiện kịp thời ngắt lời này, nói:

"Khục, tóm lại là chúng ta chỉ cần nhìn nhau thôi đã thấy chướng mắt. Cho dù là vì đứa bé mà miễn cưỡng ở bên nhau thì kết quả cũng chẳng có gì tốt đẹp đâu."

Ôn Tình cảm thấy rất là mông lung:

"Nhìn nhau đã thấy chướng mắt? Ngươi ghét y? Vậy vừa rồi là ai nghe thấy ta đến chỗ này, vừa mở miệng đã nói ngay ra chữ gì gì đó kia?"

Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, sờ cằm rồi nói:

"Hình như cũng không phải, nhưng ta dám khẳng định là Lam Trạm không thích ta đâu, từ nhỏ đã như vậy rồi. Lúc trước cầu học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ngươi không biết y đối xử với ta thái độ thế nào đâu, cực kỳ lạnh nhạt hờ hững, mất công ta còn cố gắng muốn làm bạn tốt với y."

Ngụy Vô Tiện sinh ra có một cái miệng đã nói là nói không ngừng, Lam Vong Cơ không ở bên cạnh làm hắn rảnh rỗi đến phát chán, đành dứt khoát lựa chọn tán gẫu mấy chuyện trước kia cùng với Ôn Tình. Dù sao hiện giờ người có thể nói chuyện được cùng hắn cũng không nhiều lắm, môn sinh của Vân Mộng Giang thị phần lớn là mới tuyển, hắn cũng chẳng quen thân với ai cả. Giờ đây phần lớn những người ở trong doanh địa này đều không kính thì sợ hắn, nếu nói là người quen biết thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ có mấy người.

Ôn Tình lẳng lặng nghe hắn lảm nhảm liên miên xong, mới đưa ra ý kiến cực kỳ đúng trọng tâm:

"Thật ra ta cảm thấy hiện giờ Lam Nhị công tử đối xử với ngươi rất tốt."

Ngụy Vô Tiện nói:

"Ta cũng đâu có nói hiện giờ y đối xử với ta không tốt, nhưng nguyên nhân cũng đâu phải là vì ta."

Nói xong, hắn còn cúi đầu xuống bĩu môi với cái bụng của chính mình.

Ôn Tình lẳng lặng thở dài trong lòng:

"Không phải ngươi giỏi nói chuyện nhất sao? Ta cảm thấy rằng, ngươi nên tìm lúc nào đó rảnh rỗi, cẩn thận tán gẫu cùng Lam Nhị công tử một lần, xem sau này các ngươi định tính toán thế nào..."

Liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Ôn Tình nói:

"Không phải là các ngươi còn chưa từng nói chuyện nghiêm túc với nhau về vấn đề này đấy chứ?"

Ôn Tình nhắc nhở một câu như vậy, Ngụy Vô Tiện mới bỗng nhiên ý thức được rằng, đúng thật là hắn chưa từng nói chuyện tử tế với Lam Vong Cơ về vấn đề này. Lúc trước đã ngẫu nhiên nhắc đến vài lần, nhưng lại luôn bị các loại bất trắc nho nhỏ cắt ngang. Hiện giờ phần lớn quan điểm của hắn, đều là do tự hắn đơn phương phán đoán, còn đến cùng là trong lòng Lam Vong Cơ nghĩ thế nào, cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghe thấy chính miệng y nói bất kỳ cái gì.

Thấy Ngụy Vô Tiện hiếm khi im lặng như vậy, dáng vẻ như là đang đăm chiêu suy nghĩ, Ôn Tình cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nàng nghĩ trong bụng, cái gì nên nói thì cũng nói rồi, nói như là bù lại sai lầm lúc trước lỡ miệng làm lộ chuyện. Nàng chỉ nói đến đây thôi, còn chuyện giữa hai người này, vẫn là để bọn họ tự thân xử lý thôi.

Giám sát Ngụy Vô Tiện uống cho xong thuốc, Ôn Tình lại nhớ đến gì đó, nói:

"Vừa rồi có phải ngươi đang đợi Lam Nhị công tử quay về đúng không? Đoán chừng cần phải một lúc nữa y mới về được, vừa rồi ta đi ngang qua thì nghe thấy có người nói Trạch Vu Quân đến đây, có lẽ là muốn tìm Lam Nhị công tử để bàn bạc gì đó."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi:

"Ca ca của Lam Trạm.. đến Giang Lăng á?"

Ôn Tình gật gật đầu:

"Đúng vậy, không biết vì sao lại đến, nhưng chắc là vì tình hình ở một chiến trường khác, cần tìm... Này, Ngụy Vô Tiện, ngươi đi đâu đấy, ngươi còn chưa uống xong thuốc mà!!!"

Nghe nữ y sư rống giận ở phía sau, Ngụy Vô Tiện ngay cả thời gian đáp lại một câu cũng không có, trực tiếp chạy ra khỏi doanh trướng.

Nhưng sau khi xông ra ngoài, hắn lại không biết phải đi chỗ nào.

Hắn thấy có một tu sĩ đi ngang qua, bèn túm lấy rồi hỏi:

"Có phải là Trạch Vu Quân đến Giang Lăng không? Ngươi có biết hiện tại người đang ở chỗ nào không?"

Vừa khéo tu sĩ này lại là người biết chuyện, nói:

"Trạch Vu Quân vừa mới gặp Giang tông chủ xong, lúc nãy ta mới thấy ngài ấy cùng Hàm Quang Quân đi về hướng kia."

"Đa tạ."

Ngụy Vô Tiện nói tiếng cảm ơn, sau đó chạy về hướng mà tu sĩ kia vừa chỉ. Nhưng hắn cũng không dám hoạt động quá mạnh, một tay ôm lấy bụng dưới, chân cố gắng bước nhanh hết mức có thể.

Tận đến khi thấy hai thân bạch y lẳng lặng đứng dưới ánh trăng, cuối cùng hắn mới giống như là thở phào nhẹ nhõm, dần dần thả chậm bước chân.

Hắn dừng lại cách bọn họ một khoảng cũng tương đối xa, cho nên hai người đang đứng dưới ánh trăng vẫn chưa phát hiện ra rằng hắn đã đến.

"Ta nghe nói đệ và Ngụy Vô Tiện cãi nhau, có phần không được vui vẻ lắm, nên mới tới Giang Lăng nhìn xem."

Lam Vong Cơ hơi hơi rũ mắt, nói:

"Làm phiền huynh trưởng lo lắng."

Lam Hi Thần cười cười lắc đầu, nói:

"Chẳng qua là sau khi ta đến nơi, lại nghe thấy mọi người nói gần đây đệ cùng người ta ở cạnh nhau cũng hòa hợp lắm.

Lam Vong Cơ im lặng trong giây lát mới gật gật đầu, khẽ "vâng" một tiếng.

Lam Hi Thần nói:

"Vừa rồi trước khi đến tìm đệ ta có gặp qua Giang tông chủ. Nhưng ta phát hiện ra dường như hắn ta còn chưa biết chuyện giữa đệ và Ngụy công tử, cho nên cũng không nói thêm gì nữa."

Lam Vong Cơ đáp:

"Đúng vậy."

Lam Hi Thần nói:

"Thế hiện giờ đệ và Ngụy công tử là..."

Lam Vong Cơ im lặng một lát, nói:

"Như bây giờ cũng tốt lắm."

Thấy dáng vẻ lẳng lặng ít nói này của đệ đệ mình, Lam Hi Thần thở dài một hơi khẽ đến mức không thể phát hiện ra, nói:

"Sau khi trở về từ động Huyền Vũ, đệ bèn thỉnh cầu với phụ thân, phụ thân tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng biết rõ tính tình của đệ, biết đệ chưa bao giờ là một người qua loa tùy tiện, cho nên mới đồng ý lời thỉnh cầu của đệ, tự tay viết một bản hôn thư hoàn chỉnh. Chẳng qua là không nghĩ đến, ngay đêm hôm đó thương tích của phụ thân chuyển biến xấu..."

Lam Hi Thần im lặng trong giây lát rồi mới nói tiếp:

"Khi đó đương nhiên là không có cách nào trực tiếp đưa sính lễ đến Vân Mộng Giang thị để cầu hôn. Chẳng qua là không nghĩ đến còn chưa tới một tháng, Liên Hoa Ổ cũng..."

"Những việc quanh co lúc trước tạm thời không nhắc đến nữa, đệ tìm đệ ấy ba tháng không có kết quả, ta cũng biết trong lòng đệ cực kỳ lo âu. Nhưng mà hiện giờ người cũng đã quay về, sao đệ lại không nói rõ tất cả mọi việc với đệ ấy?"

Lam Vong Cơ lại im lặng không nói gì, giây lát sau mới lên tiếng:

"Hắn không muốn quay về Cô Tô cùng đệ."

Trong chốc lát Lam Hi Thần không nói gì, chỉ đứng đó trầm ngâm, sau đó nói:

"Kể cả chuyện bức hôn thư kia, đệ cũng chưa từng nhắc đến với Ngụy công tử?"

Lam Vong Cơ đang chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng ai đó dẫm phải đất đá vang lên từ phía sau lưng.

Tai mắt của người tu tiên hơn hẳn người thường, Lam Hi Thần đương nhiên là cũng nghe thấy tiếng động này.

Huynh đệ hai người đồng thời nhìn nhìn về phía kia, chỉ nhìn thấy Ngụy Vô Tiện khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc đang đứng ở sau lưng bọn họ, cách đó không xa.

________

Lam đại: Cho dù là ở trong bất kỳ thiết lập nào được đặt ra, không có ta thì các đệ đúng là không ổn...

=)))))))) Nhân tiện, bạn nào hứng thú với quyển ficbook xinh đẹp đáng yêu này thì có thể liên hệ mình nhé, mình đang cần thê vài bạn in cùng để đủ số lượng ạ



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play