Bên dưới Thương Sơn hoang vắng, ngoại thành Yến Kinh, có một tiểu viện tồi tàn.

Nơi này là chỗ ở của Tam tiểu thư, nữ nhi của tiểu thiếp Nạp Lan Chính Trạch, thần y tiếng tắm lẫy lừng của Yến Kinh.

Rất ít người biết Nạp Lan Hạ Tây sống tại đây.Thương Sơn nằm giữa một vùng hoang vắng, linh lực mỏng.

Chim thú hiếm khi đi lang thang trong khu vực này, các loại linh dược, linh thảo cũng vô pháp phát triển.

Thậm chí hoa quả thu hoạch bình thường cũng không thể tồn tại nổi trong môi trường này.Lúc này đã qua giờ Mão, gió núi thường xuyên thổi vào sân viện, mang theo từng đợt lạnh lẽo u ám.

Song Trần ma ma vẫn đi đi lại lại trong sân, thỉnh thoảng liếc về phía cánh cổng tồi tàn.

Tiểu thư biến mất đã hơn một ngày, tại sao nàng còn chưa trở về? Ánh mắt bà chuyển hướng về phía Chính phòng đang đèn đuốc sáng trưng, rốt cuộc không nhịn được mà bước tới.Cánh cửa mở ra, bên trong truyền đến mùi rượu nồng nặc, kèm theo tiếng cười nói ồn ào.

Đã gần tờ mờ sáng, thế nhưng trong Chính phòng, một đám hạ nô vẫn đang vui vẻ đánh bạc uống rượu.Trần ma ma cẩn thận bước vào, trên mặt đầy vẻ bất an: "Lý quản gia, tiểu thư đã một ngày một đêm không về, ta thật sự lo lắng không biết nàng đã xảy ra chuyện gì.

Ngươi có thể phái người đi tìm tiểu thư được không?"Căn phòng đang huyên náo bỗng yên ắng."Ta nói hôm nay như thế nào vận may lại kém đến vậy, nguyên lai là có một sao chổi đến sờ gáy."Lý quản gia đang ngồi đánh bạc trên bàn, hung hăng đá vào chiếc ghế đẩu bên cạnh.

Một tia chán ghét xẹt qua trên mặt hắn: "Tiểu thư nhà ngươi không về cũng không liên quan đến bọn ta, nói không chừng đã cùng dã nam nhân chạy trốn rồi cũng nên?"Đám người trong phòng phá lên cười to, có người phụ hoạ nói: "Nghe nói nương nàng chính là câu dẫn Nạp Lan thần y, còn mặt dày mày dạn trở thành tiểu thiếp, quả nhiên nương nào nhi nấy.

Có mẫu thân như ****, dĩ nhiên nữ nhi cũng sẽ hành động như vậy thôi, đúng không?""Ngươi! Ngươi không được ăn nói nhảm nhí!" Khuôn mặt Trần ma ma đỏ hết lên, đôi mắt đục ngầu tức giận trừng lớn: "Ta không cho phép ngươi vu khống Phu nhân cùng tiểu thư….""Ha ha ha, nàng ta bất quá chỉ là thứ rác rưởi hèn mọn, thậm chí tư chất tu luyện còn không có, còn dám tự xưng là tiểu thư, đừng tự làm mình xấu hổ!""Đúng vậy, nếu không phải Nạp Lan thần y khoan dung, tấm lòng nhân hậu, thế nào lại để cho nàng sống ở đây, thậm chí còn phái nhiều người như vậy hầu hạ nàng? Phi! Không biết từ đâu tới một dã loại, còn là một phế vật vô dụng Nàng đã chết mới là tốt nhất, cũng miễn sau này nàng cấp cho Nạp Lan gia một nỗi ô nhục."Chỉ cần Nạp Lan Hạ Tây, phế vật đó, thực sự chết đi, họ mới có thể quay trở lại Nạp Lan phủ.

Sẽ không cần ở cái nơi mà ngay cả chim cũng không thèm đậu, không kiếm được bất kỳ lợi lộc nào, tu vi cũng không thể tiến giai.“Im miệng!" Hai mắt Trần ma ma đỏ ngầu, nhào tới đám người: "Các ngươi! Đám điêu nô này, rõ ràng lão gia phái tới để hầu hạ tiểu thư.

Chính các ngươi lại chiếm cứ Chính phòng của tiểu thư, đuổi tiểu thư cùng ta tới sống trong phòng củi, khiến chúng ta đến cẩu còn không bằng!”Toàn thân bà bốc lửa giận.

Trong khoảnh khắc Lý quản gia không chú ý, hắn bị túm lấy tóc, cổ bị bóp chặt.

Đột kích bất ngờ khiến hắn hét lên một tiếng đau đớn.Trần ma ma muốn cùng hắn đồng quy vu tận.

Bà vừa túm tóc vừa cào loạn xạ lên người hắn, cuồng bạo hét to: “Nếu Tiểu thư đã chết, ta cũng sẽ cùng đám các ngươi chết theo nàng! Dù phải bò về Nạp Lan phủ, ta cũng phải bẩm báo hành vi đại nghịch bất đạo của các ngươi cho Lão gia.

Ta không tin Nạp Lan gia chủ thực sự không quan tâm đến sự sống chết của tiểu thư.

Cho dù tiểu thư có thực sự bị bỏ rơi, đám điều nô bỏ mặc chủ tử như các ngươi, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play