Trước cửa kho thóc trong đại đội bày hai chiếc bàn, Thẩm Vân Hà tọa trấn, Chu Ái Hồng giúp đỡ, người trong thôn phái người theo hộ, đứng xếp hàng lĩnh lương thực.
Chu Ái Hồng đếm vài bao tải ra: “Này, anh cả anh hai, của nhà chúng ta đều ở đây.”
Chu Ái Quốc Chu Ái Đảng đang định mang về, đột nhiên một bàn tay duỗi qua: “Đợi chút, thừa hai tải.”
Chu Ái Hồng ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt Thẩm Vân Hà: “Thím Vân Hà, không nhiều, nhà cháu tám người lớn, ngoài anh ba đi học không có công điểm ra, cháu với mẹ cháu mỗi ngày đều kiếm bảy công điểm, những người khác đều mười công điểm.”
“Còn có năm đứa trẻ con, theo quy định trong thôn, chưa đầy mười tuổi đều tính bằng một nửa người lớn. Năm người tính một nửa, cháu đều làm việc dựa theo quy định. Trước đây sổ lương của anh ba ở trong xưởng, không ở thôn chúng ta, cháu không tính vào, không tin thím kiểm tra lại xem!” Chu Ái Hồng đưa quyển vở ghi chép sang cho Thẩm Vân Hà.
Thẩm Vân Hà xua tay: “Anh ba cháu không tính vào, nhưng cháu tính cả chị dâu ba và hai đứa cháu trai cháu gái vào rồi. Trước đây cháu tính vậy không sai, nhưng năm nay, nhà cháu đã phân gia. Anh ba cháu xem như một hộ khác.”
Đám người Chu Ái Hồng sửng sốt, bọn họ đã thành thói quen rồi, mới phân gia chưa bao lâu, nên mọi người đều chưa kịp phản ứng lại. Nhưng mà cho dù có phát hiện ra, cũng luyến tiếc.”
“Nếu không thì bỏ đi.” Chu Ái Quốc nói xong, thì đẩy hai bao tải gạo thừa ra ngoài, nhưng lại bị Trương Lệ Phân giữ chặt miệng tải: “Thím Vân Hà, đúng là đã phân gia không sai. Nhưng số lương thực này là tính theo công điểm của nhà cháu nửa năm trước, nửa năm trước mọi người đều ăn chung một cái nổi, nếu đưa hết chỗ lương thực này cho bọn họ, chẳng phải chúng cháu quá thiệt thòi sao?” Thẩm Vân Hà liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Trương Lệ Phân, đừng chơi mấy thủ đoạn vặt vãnh đó trước mặt tôi. Lời này của cô nghe qua có vẻ có lý, nhưng tôi hỏi cô, lương thực nửa năm trước nhà cô ăn từ đâu tới? Mùa thu năm trước nhà anh ba cô đâu phân đồ ăn? Người ta ăn của mình. Hơn nữa, dựa theo ý cô, tiền lương nửa năm trước anh ba cho nhà cô dùng, có phải cũng nên tính kỹ lại phần đó hay không?”
Trương Lệ Phân không đoán trước được Thẩm Vân Hà sẽ tính toán như vậy, trong lòng thầm mắng đối phương xen vào chuyện của người khác, chuyện của nhà họ Chu bọn họ, bà ta là người họ Thẩm, quản nhiều như vậy làm gì? Nhưng lại không có cách nào phản bác được, chỉ biết dùng khuỷu tay khẽ chọc Chu Ái Đảng một cái, hy vọng anh ta có thể ra mặt.
Dù sao cũng là hai tải gạo, ít nhất cũng một trăm hai mươi cân đấy, giữ lại hơn nửa, lấy ra hơn nửa ấy đổi thành khoai lang đỏ khoai tây, đủ ăn được một khoảng thời gian.
Chu Ái Đảng thông minh hơn Trương Lệ Phân một chút, không mặt dày trực tiếp cướp đoạt, mà nói: “Thím Vân Hà, chúng cháu hiểu. Không phải vừa phân gia sao, nên nhất thời chưa kịp phản ứng lại. Được rồi! Thằng ba không dễ dàng, đều là anh em cả, để chúng cháu mang qua cho em ấy.”
Tới tay bọn họ rồi, đưa hay không lại là chuyện khác.
Ý tưởng khá tốt, nhưng không khéo, đúng lúc ấy Thẩm Húc lại bước vào: “Cảm ơn ý tốt của anh hai, chỉ là em tới rồi, không làm phiền mọi người nữa! Tự em vác về là được, hai bao gạo, em vẫn vác nổi.”
Sắc mặt Chu Ái Đảng lập tức thay đổi, Thẩm Vân Hà xem hết trong mắt, âm thầm cười nhạo một tiếng: “Được rồi! Lĩnh xong lương thực thì mau về đi thôi, đừng chậm trễ người khác, còn khối người đang xếp hàng kia kìa.”
Người xếp hàng phía sau ồn ào: “Đúng vậy! Nhanh lên đi, mọi người đều chờ lĩnh lương thực về nhà ăn cơm đấy.” Từng tiếng thúc giục vang lên, cho dù Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân không muốn thế nào, cũng chỉ có thể nhận phần của mình ra về.
Thấy bọn họ đi rồi, Thẩm Vân Hà mới nói: “Thằng ba, trước kia cháu ở trong xưởng có ăn có uống, đại đội cũng không có phần của cháu. Hiện giờ đã thất nghiệp, chút lương thực này muốn ăn đến mùa lúa chín, sợ là không đủ. Cháu xem có muốn thím đổi thành Khoai lang đỏ khoai tây cho cháu không? Như vậy được nhiều hơn một chút, có thể ăn no.”
“Tam Oa và Tùng Ngọc đều phải bồi bổ, không thể để mẹ con họ bữa nào cũng ăn khoai lang đỏ khoai tây được. Cháu không đổi nữa, nhưng muốn làm phiềm thím hỏi thăm giúp cháu một chút, xem nhà ai có dư thừa lương thực không, đổi cho cháu một ít, cháu sẽ đưa tiền bằng giá của trạm lương thực.” Thẩm Vân Hà cau mày: “Được! Thím hỏi giúp cháu. Nhưng mà trong lòng cháu cũng phải biết tính toán, đừng tiêu vèo vèo hết sạch bốn trăm đồng kia.”
“Cháu biết rồi! Cảm ơn thím, thím yên tâm, cháu có tính toán của mình. Chuyện chưa thành cháu chưa thể nói được, đợi chuyện thành công, cháu mời mọi người ăn kẹo!”
Thẩm Vân Hà ngẩn người: “A, tìm được biện pháp rồi à?”
“Là có cơ hội, nhưng không phải vẫn chưa chắc chắn sao? Vẫn phải chờ đợi!”
“Được! Thím chờ tin vui của cháu.”
Thẩm Húc đi khỏi, Thẩm Vân Hà quay đầu lại tìm Chu Ái Hồng: “Lẽ ra chuyện nhà cháu thím không nên quản, nhưng cháu là nhân viên phụ trách ghi chép hạch toán trong đại đội, cũng đã đi theo làm việc với thím hai ba năm rồi, có một câu thím vẫn phải nói.”
“Tự cháu nhìn một chút bộ váy, đôi giày trên người cháu xem, chắc cũng phải mười đồng nhỉ? Có con gái nhà ai trong thôn ăn mặc được chỉnh tề như cháu không? Đều là dùng tiền của ai? Nếu không có tiền lương của anh ba cháu, cháu có thể có cuộc sống khiến người khác hâm mộ sao? Làm người ấy mà, phải biết cảm ơn.” Chu Ái Hồng không kiên nhẫn nghe lời đối phương: “Cháu biết rồi, thím, không phải vì vừa phân gia nên cháu chưa quen sao? Lần tới sẽ không thế nữa, được chưa?” Nói xong, lập tức quay đầu đi.
Thẩm Vân Hà bất đắc dĩ khẽ than một tiếng.
***
Bên này, vợ chồng Chu Ái Đảng vẫn đang nghĩ tới hai túi đồ ăn, suốt quãng đường về nhà vừa đi vừa nói tốc độ không khỏi chậm lại. Thẩm Húc đi sau, nhanh chân vừa vặn đuổi kịp, đi tới bên cạnh hai người, nói: “Anh Hai, chị dâu, hôm nay mùng bảy rồi nhỉ?”
“Mùng bảy thì làm sao?” Hai người đều không hiểu nổi.
“Em nhớ rõ, mùng ba mỗi tháng nhà xưởng sẽ phát tiền lương. Đây là quy định từ xưa đến nay, người mới vào làm cũng như vậy. Tính ra thì, tháng trước em tư đi làm được nửa tháng, chắc cũng phải nhận được mười một mười hai đồng nhỉ. Mấy hôm trước phát tiền lương, em tư không về, chắc em ấy muốn đợi đến ngày nghỉ thì về đưa một thể. Hôm nay mùng bảy, là ngày nghỉ mới đúng.” Không đợi hai người trả lời, Thẩm Húc đã một mình đi trước.
Chu Ái Đảng và Trương Lệ Phân liếc nhau, lập tức hoàn hồn.
Đúng vậy! Chu Ái Quân lĩnh lương rồi! Trước đây phân gia chỉ có nhà thằng ba bị phân ra ngoài, bọn họ vẫn ở chung! Số tiền này không phải cũng có một phần của bọn họ sao? Có tiền rồi, ai thèm nhớ thương hai tải gạo kia nữa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT