Đều trong cùng một cái thôn, chuyện nhà họ Chu sao Thẩm Húc có thể không biết? Mọi người đều nói, nhà họ Chu đụng chạm Thái Tuế, nhận định Hướng Quế Liên thật sự đắc tội với ông trời. Nhưng Thẩm Húc biết không hề có chuyện này, Trời giáng tai họa bất ngờ là do hắn giở trò quỷ, chuyện tiêu chảy chắc là do Chu Song Oanh.

Trong sách viết, vị nữ chủ này từng làm như vậy. Đối với chuyện ấy Thẩm Húc không đưa ra đánh giá. Nếu đổi lại là hắn, hắn cảm thấy nữ chủ nên dao sắc chặt đay rối, sớm ngày thoát khỏi nhà họ Chu còn hơn, mất chút lợi ích thì thế nào? Không phân gia thì phải chịu cảnh hỗn loạn này thôi. Huống chi cho dù chia đều công bằng công chính, với chút của cải của nhà họ Chu, có thể nhận được bao nhiêu chứ? Thời gian dây dưa với nhà họ Chu cũng đủ để kiếm về gấp mười gấp trăm lần rồi.
Đáng tiếc, nữ chủ không nhìn thấu.

Nhưng tất cả đều không có liên quan gì với Thẩm Húc, hắn đang cảnh giác, vốn dĩ cho rằng mấy ngày nay nhà họ Chu khám bệnh tốn không ít tiền, sẽ đến tìm hắn đòi, hắn đã nghĩ xong xuôi cách đối phó rồi, kết quả đến khi trồng vội gặt gấp kết thúc, nhà họ Chu vẫn không có động tĩnh gì.

Dựa theo lệ thường, số lúa thu được ngoài một phần giữ lại, còn phải nộp lên trên.

Năm nay đúng lúc các đại đội sản xuất được mùa, tới trạm giao lương thực trước cửa đã xếp một hàng dài. Chu Đại Hải dẫn theo hai người phụ trách bên này, Thẩm Húc thì lái máy kéo đi trả lại cho công xã.

Tài xế họ Ngô trước đây bị ôm đã khỏi hẳn tới đi làm lại. Khi Thẩm Húc tới nơi, ông ta cũng đang có mặt, vừa vặn phụ trách kiểm tra thu hồi.

Thẩm Húc đi theo sau ông ta, vừa xách đồ vừa tán gẫu: “Nhìn tay nghề của bác rất không tồi, rất quen thuộc xe cộ, học ở đâu vậy?”
“Trước kia học trong bộ đội.”

“Bác tài từng đi bộ đội à?”

“Đi vài năm, sau đó chuyển nghề về quê quán, được phía trên sắp xếp cho làm việc ở công xã, trước đây làm trong văn phòng nhưng tôi chưa từng đi học đứng đắn ngày nào, những thứ bọn họ nói rất nhiều chuyện tôi đều không hiểu, chiếm vị trí cũng lãng phí. Sau đó công xã bỏ tiền ra mua máy kéo, tôi lập tức xin chuyển sang cái nghề này.”

Thẩm Húc cười: “Xem ra bác tài làm nghề này thoải mái hơn so với ngồi trong văn phòng nhỉ.”

“Đương nhiên! Trước kia tôi chính là kẻ ăn không ngồi rỗi, bây giờ tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ làm chút việc!”

Thẩm Húc phụ họa: “Việc này cũng không kém, hơn khối người chưa từng được sờ vào tay lái. Huống chi còn có tiền lương từ công xã, đi xuống đại đội sản xuất còn được đại đội trợ cấp, dưỡng gia cũng tạm ổn.”
Tài xế Ngô không đáp, đột nhiên kinh ngạc “A” một tiếng: “A, các cậu còn sửa lại giúp tôi à?”

Chiếc máy kéo này vẫn luôn do ông ta phụ trách, tình hình trước đây thế nào ông ta là người hiểu rõ nhất, có vài vấn đề nhỏ không ảnh hưởng tới việc điều khiển, nhưng khi lái không được lưu loát lắm. Vốn dĩ ông ta cũng định sửa lại một chút rồi, nào ngờ sau đó lại bị bệnh, chưa kịp sửa.

Thẩm Húc híp mắt, nói: “Không phải vấn đề gì lớn, có thể sửa được nên tôi thuận tay sửa luôn.”

Tài xế Ngô xoay người, kinh ngạc nhìn Thẩm Húc: “Cậu sửa à?”

“Đúng vậy! Sao thế bác tài, có vấn đề gì sao?”

“Không vấn đề gì, không ngờ cậu còn biết cả cái này! Nhóc con, năng lực không nhỏ.”

Thẩm Húc mỉm cười không nói lời nào, thật ra loại lỗi nhỏ này, ở thế kỷ 21, phần lớn người hiểu xe đều có thể xử lý được. Vì thời đại này hiếm xe, người biết lái xe còn ít, càng khỏi nói tới người biết sửa xe. Bởi vậy, người vừa biết lái xe vừa biết sửa xe đúng là rất hiếm, như lông phượng sừng lân.
Tài xế Ngô kiểm tra xong, ký vào giấy nghiệm thu, sau đó nói: “Tôi thấy lúc cậu lái tới đây, lái không tồi. Kỹ thuật này của cậu, đủ để vào đội vận chuyển rồi.”

“Vậy cũng phải có cơ hội mới được! Đeo ống nghe, cầm tay lái, cán bộ nhân sự, bán hàng, đều là nghề nổi tiếng, người người tranh nhau, mỗi danh ngạch đều có thể khiến người ta tranh nhau vỡ đầu, người nhà quê chúng cháu, không cửa không đường, cho dù có kỹ thuật cũng vô dụng.”

“Lời này cũng đúng, xem ra cậu cũng từng suy xét chuyện này rồi.”

“Đương nhiên! Ai không muốn ăn cơm nhà nước chứ.”

“Nhưng mà nói đến phương pháp, chỗ tôi vẫn có một cái.” Tài xế Ngô quan sát hắn, muốn nói lại thôi.

Thẩm Húc chớp mắt hai cái. Hiện giờ nghề lái xe khác với đời sau, đời sau gần như trong tay ai cũng có một tấm bằng lái, nhưng mà hiện tại, lái xe là nghề kỹ thuật. Cho dù chỉ là người lái máy kéo ở công xã, cũng là nghề cầm tay lái, đãi ngộ khả quan, có thể nắm được công việc này, nhất định có địa vị.

Giữa đồng nghiệp với nhau luôn có hội riêng, lái xe cũng vậy. Cho dù không phải làm cùng một đơn vị, nói không chừng cũng quen biết nhau, có lui tới, hoặc biết được vài thông tin nội bộ. Bởi vậy, Thẩm Húc mới cố ý lôi kéo làm quen với tài xế Ngô, muốn hỏi ra chút chuyện về đội vẩn chuyển từ miệng ông ấy, không ngờ lại lấy được niềm vui ngoài ý muốn này.

Thẩm Húc móc bao thuốc mua từ chợ đen ra đưa qua.

“Hồng Tháp Sơn? Đúng là thuốc ngon.”

“Loại thuốc nào ngon hay không cháu không hút nên không hiểu lắm, bác Ngô thích thì cầm đi, để ở chỗ cháu cũng chỉ mốc meo.”

Lời này nói rất hàm súc, tài xế Ngô nhận bao thuốc, rút một điếu ra đưa lên mũi ngửi, Thảm Húc nhanh trí móc bật lửa ra châm thuốc cho ông ấy, nhân tiện bật lửa cũng đưa qua luôn.

Tài xế Ngô cất hết vào túi, nhả khói thuốc ra ngoài, sau đó nói: “Mấy năm nay, đội vận chuyển trong huyện làm việc không tồi, dự định mở rộng, tuyển thêm hai danh nghạch, công khai tổ chức thi tuyển người phải biết cả lý luận và thực tiễn.
Cũng chính là vừa thi viết vừa phỏng vấn, nếu thật sự như vậy, Thẩm Húc không sợ.

“Kỹ thuật của cậu không thành vấn đề, ngay cả sửa xe cũng biết, chắc hẳn lý luận cũng không đáng ngại. Nhưng đội vận chuyển huyện chúng ta không chỉ hợp tác riên với một đơn vị nào đó, mà hợp tác cả với vài nhà máy và Cung Tiêu Xã trong huyện. Nhập hàng chuyển hàng đều do bọn họ bao thầu, bởi vậy, vị trí trong đội vận chuyển còn khó vào hơn so với các đơn vị khác.”

Hợp tác nhiều, hàng hóa vận chuyển không chỉ là vài thứ gì đó giống nhau, lại có liên hệ với nhiều nhà máy, chứng minh mạng lưới quan hệ rộng, nước luộc trong đó khả năng cũng rất nhiều.

Ví dụ như, nếu bọn họ nhập hàng giúp Cung Tiêu Xã, vậy thì tài xế là người biết tin tức đầu tiên, thậm chí trong số hàng có gì bọn họ đều rõ ràng, vừa mang về là bạn bè thân thích có thể dựa vào quan hệ với tài xế bắt được đầu tiên.
Chưa nói đến, trong huyện còn có xưởng dệt, xưởng thực phẩm, xưởng chế đường...

Thẩm Húc hiểu ý, lại đưa qua một bao Hồng Tháp Sơn: “Cháu hiểu, đừng nói vận chuyển đội, ngay cả những nhà máy khác, dù nói là công khai thi tuyển, nhưng gần như đều điều động nội bộ cả rồi. Nếu bác Ngô có biện pháp, cứ nói thẳng với cháu, để cháu cũng có cái để suy xét.”

Chính là hỏi cần bao nhiêu tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play