Một buổi sớm, khi mọi người vẫn đang ngủ thì nó dậy để làm việc và chuẩn bị sách vở.
Sau khi làm xong hết việc, nó ra ngoài sân ngồi trên chiếc xích đi hóng gió.
Lúc này , trời cũng mờ mờ sáng, những cơn gió nhẹ khẽ đùa giỡn với tóc nó, mái tóc bồng bềnh bay bay, nó bất giác cất lên những câu hát : " Từng ngày dài cứ thế trôi theo bình yên
Mình em ngồi đây hát khúc tình ca
Khát khao tháng ngày.....
Cùng anh hờn ghen giận dỗi ....
Ngày tháng mộng đẹp cho em được mong chờ bao ngày, cho em được mong anh về, trong vòng tay yêu......"
( Ngày tháng mộng đẹp - Hoàng Yến Chibi)
Nó cứ mải mê hát mà không biết hắn đã đứng trước mặt mình lúc nào không hay.
Hắn vì không ngủ được nên ra ngoài đi dạo, ai ngờ nhìn thấy dáng người nhỏ bé đang ngồi trên xích đu thật dễ thương, hắn mải mê nghe nó hát.
Nó ngước lên thì nhìn thấy hắn , bỗng ngưng hát.
Hắn ngơ ngác:
- Hát nữa đi
Nó giật mình :
- Hả ! Sao anh xuống đây
- THích thì xuống.
Cô hát tiếp đi
- Chi vậy ?
- Tôi muốn nghe
- Thôi ! Tôi hát dở ẹc à
- Nhanh không tôi phạt đấy
- Thôi được rồi.
Hát thì hát........
- Oki
Nó say sưa hát, những câu hát cất lên thật trong trẻo, hồn nhiên hát :
" Hôm qua em mơ, hay là tất cả là sự thật
Sao môi em run , và nước mắt cứ tuôn
Mắt em đẫm lệ , hi vọng anh sẽ về
Cầu mong mọi thứ sẽ tốt hơn chứ đừng tệ thêm đi
Anh tay trong tay trao nụ hôn ấy giữa ban ngày
Xem ra em chẳng còn là gì của anh
Mắt em nhắm lại, không thể thêm nhẫn nại
Mặc dù cho anh là người mà em yêu thương rất nhiều
Một lòng một dạ để yêu ai đó quá khó phải không ?
Hãy trả lời câu hỏi của em một cách thật lòng
Ngoài người mà anh luôn nói là mãi yêu
Còn một người nữa
Người đó đã biết hay chưa, đã biết bên anh đã có em chưa ?
......................................................................................................"
( Giúp em trả lời những câu hỏi - Bích Phương )
Nó hát xong, nhoẻn miệng cười , chưa bao giờ nó lại hát hay như vậy, giọng hát thật ngọt ngào, êm dịu và đi vào lòng người.
Nó đâu biết rằng người bên cạnh nó lúc này đang khóc.
Nó quay sang thấy vậy liền luống cuống :
- Ơ ! Sao...anh.....lại khóc ?
-.......................( Im lặng )
- Anh có sao không .?
- .....................
- Này
Một lúc sau hắn mời đáp :
- Không có gì
- Sao vậy ?
- Không sao ! Chỉ là cô hát hay quá thôi
- Tôi mà.
Mà nói thật nhé, con trai mà cũng khóc, xấu quá!!!
- Đàn ông không được khóc à!
- Không biết khóc ý chứ
- Ai nói vậy ! Đàn ông cũng biết khóc đó.
Chẳng qua là không thể hiện bên ngoài thôi
Nó cười cười , mắt chớp chớp :
- Anh thể hiện ra bên ngoài rồi đó.............
- Tôi.............
Nó thấy hắn cứ ú ớ, liền lăn ra cười, rồi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của hắn lại phải nín lại.........
Hai người cứ ngồi im một lúc lâu, chẳng ai nói với ai câu nào..........Không gian yên tĩnh y như trong nhà thờ ( hazz)