Hắn cứ nhìn nó chằm chằm, nó cứ tưởng hắn thù nó vụ hôm nọ nên mới gọi nhỏ :- Cậu chủ
Tiếng gọi khá nhỏ nhưng đủ để hắn nghe tiếng, hắn giật mình trả lời :
- Gì ???
Thấy cậu chủ đáp, nó hí hửng :
- Làm người phải có lòng vị tha nhỉ ?
- Ừ
- Vậy thì anh cũng không phải trường hợp ngoại lệ đâu phải không ?
- Ừ
- Những lỗi tôi gây ra hôm nọ anh sẽ tha thứ chứ ?
- Tùy
- KHông biết anh có tha hay không nhưng tôi xin lỗi về lần ném rác đó, tôi không cố ý đâu
- Vậy hả?
- Đúng rồi ( Nó hồn nhiên đáp trả )
Hắn gật gật.
Nó thấy vậy mừng rỡ reo lên :
- Anh gật đầu là tha lỗi rồi nhé ! Tôi đi làm việc đây
Hắn lại gật, thực chất lúc nãy hắn mải nhìn nó quá nên không chú ý lắm , cứ gật đầu cho qua.
Thấy nó tung tăng chạy , hắn mới giật mình :
- Nè ! Đứng lại
Thấy hắn gọi ,nó giật mình :
- Gọi tôi hả ???
- KHông cô thì ma à ?
- Xí , gì vậy ?
- Còn vụ cô lừa tôi H5N1, đau mắt đỏ giờ thì tính sao ?
- Anh biết rồi à?
- Trò trẻ con của cô , cô nghĩ lừa được tôi à?
- Tại tôi sợ anh phát hiện chứ bộ
- Phát hiện thì sao ?
-
Nó thản nhiên đáp :
- Thì tôi sợ bị đuổi việc.
Bà tôi mới mất, tôi tứ cố vô thân, chỗ ăn , chỗ ở không có.
Anh mà đuổi tôi thì tôi thành vô gia cư chứ đừng nói đến học hành ......
- Cô học trường nào ?
- Đại học Bách KHoa
- Vậy tôi phạt cô
- Hả? Phạt sao ? Ấy đừng mà
- Không ! Kêu thử nữa xem........
- Híc.
Tôi chịu phạt mà
- Từ nay đi học cùng xe với tôi.
TÔi cũng đi làm qua trường cô nên sẽ đưa cô đi và đón cô về
- Hả ? What ?
- Tôi không muốn nhắc lại
- Nè ! Đùa tôi à ?
- Không ! Tôi nói rồi ! Cãi lại tôi đuổi việc
Nó nghe tưởng hắn đùa nhưng rồi mặt lại tiu nghỉu.
Mồm vẫn lẩm bẩm : " xí, có vậy mà cũng......Làm mình hết hồn.
Đúng là đồ khùng mà ......"
Hắn nghe thấy nhưng không nói gì, phải nói nó quá giống với Gia Như của hắn, kể cả ngoại hình lẫn tính điệu bộ, cử chỉ.
Hắn nghĩ rằng ông trời đã thay Thiên Du với Gia Như cho hắn để hắn không còn đau khổ nữa, hắn đã bắt đầu lại biết quan tâm cho một người khác, và hắn cũng không thể ngờ rằng mình đã quan tâm cho chính người mà mình cần quan tâm........