- Cộc.....cộc,........cộc - Vào đi
Quân mở cửa bước vào, hắn đang loay hoay vào chiếc laptop , ngẩng mặt lên thì gặp người quen, hắn vẫn còn nhớ rất rõ người này, hắn đứng dậy rồi nói :
- Cháo cậu
- Chào anh
Mở đầu là màn bắt tay giữa hai người giống như hai đối tác với nhau.
Sau bao năm tháng, Quân cũng trở thành một giám đốc của một công ty đá quý, tuy chỉ trong nước nhưng cũng đủ để Quân có thể khẳng định mình........
Hắn nói tiếp :
- Cậu ngồi xuống đi
- Ừ
Quân tiếp lời
- Anh còn nhớ tôi chứ?
- Sao không ?
- Tôi tưởng anh quên rồi
- Làm sao mà quên được cậu chú !
Không khí trong phòng cảm giác ngột ngạt vô cùng , cả hai xếp của chúng ta đều khó chịu.
Để tránh cảm giác này, hắn đã lên tiếng:
- Vào việc chính đi
- Ok
- Dự án này........Công ty tôi quyết định như vậy ? Còn cậu thì sao ?
- Cũng được đấy nhưng cần bổ sung thêm......
- Được.
Cậu rất thông minh....Chúng tôi đồng ý hợp tác......
- Hợp tác tốt đẹp
Cuộc họp kéo dài một tiếng đồng hồ rồi kết thúc.
Trước khi ra khỏi phòng, Quân lên tiếng :
- Liệu anh còn nhớ cô ấy ?
- Ai ???
- Gia Như
- Nhớ sao ??Dù sao tôi cũng đang bắt đầu với Trâm Anh rồi.
Chuyện cô ấy đã kết thúc , giờ chỉ còn là dĩ vãng thôi.
Liệu cậu còn nhớ?
- Tôi sao ??? Phải ! Nhớ ! Nhớ rất nhiều ấy chứ
- Vô nghĩa
- Tôi muốn hỏi anh một câu?
- Được
- Tại sao anh lại đồng ý đính hôn với Trâm Anh- người đã hại Gia Như
- Thích thì sao ?
- Tôi không tin ! Chắc chắn phải có gì đó trong chuyện này
- Chẳng có gì cả ! Tôi mệt rồi , cần nghỉ ngơi ! Cậu về đi
Hắn không muốn nhắc tới chuyện nó đã làm tổn thương Trâm Anh nữa.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó , tim hắn đau nhói.
Hắn biết nó cũng như những người con gái khác, rất ích kỉ.
Muốn gì là có đó.....
Quân thấy vật gật đầu
- Được ! Tôi về ! Chào anh
- Chào cậu
Trên đường ra về, Quân không khỏi thắc mắc , Quân tin chắc rằng mọi chuyện không hề đơn giản.
Nhất định cậu phải điều tra ra tất cả ...........
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Ở một nơi khác
- Bảo Trân này
- Dạ ???
- Hôm nay là ngày dỗ của Gia Như.
Con bé đã mất được hai năm rồi.
Em đi cùng anh ra mộ nó chứ ? Bố mẹ anh cũng vừa ở đó về( Mộ ai không biết nữa ! Nhận vơ )
- Vâng
................................................................................................................................................................................................................................................
Sau khi thắp nhang xong, Gia Bảo và Bảo Trân cùng đi về.
Trong đầu Bảo Trân cứ hiện lên hình ảnh cô bé sáng ngày.
Bất giác, cô nói :
- Anh Bảo à ! Sáng ngày em có gặp một người giống Như lắm
- Trên đời này cũng nhiều người giống nhau lắm em à.
Con bé đã an nghỉ rồi mà
- Vâng
Cô bỗng nghĩ đến cái xác chết trôi dưới sông, rồi nghĩ đến những lúc nó còn sống, nó trọc cô rồi làm cô cười.
Cô bỗng khóc, nước mắt lăn nhẹ trên ghò má hồng.
Gia Bảo thấy vậy liền nói :
- Nín đi em à ! Mọi chuyện đã qua rồi
- Em xin lỗi.
Lẽ ra em phải là người an ủi anh mới đũng
- Không sao đâu ...........
Thế rồi cả hai cùng bước ra khỏi nghĩa trang với một nỗi niềm riêng.................