HAI NĂM SAU :
- Bà ơi ! Con về rồi !
- ...................
- Con đậu đại học rồi bà ơi!!
- ............................
Nó ngạc nhiên vì không nhìn thấy bà nó đâu, căn nhà vẫn vậy mà sao vắng vẻ thế nhỉ.
Suốt mấy tuần , nó đi thi đại học rồi ở lại chờ kết quả nên không ở nhà chăm sóc bà được , bà nó cũng già yếu rồi mà.
Đúng lúc nó đang ngạc nhiên thì chị Nga chạy sang:
- Thiên Du !Em về rồi à ??? Bà em mới mất tuần trước thôi thôi.
Bà ấy bị ốm nặng quá.
Trước khi đi bà bảo chị nói với em rằng là bà thương em lắm.
Bà cóp được một số tiền không nhiều , một nửa để mai táng, còn một nửa bà để em đi học đại học đấy! Bà nói bà xin lỗi vì không thể nhìn thấy em trong lễ tốt nghiệp sinh viên, không thể nhìn thấy em lấy chồng,.....
Nói đến đây nó òa khóc, ngước lên nó mới để ý thấy cảnh bà.
Lúc ra thăm mộ bà ,nó thầm nghĩ :
" Con cảm ơn bà rất nhiều ! Bà đã cứu sống con , còn nuôi con, cho con ăn học ở, còn cho con đi học tiếp.
Con cảm ơn bà ! Con sẽ không bao giờ quên bà đâu, Con sẽ cố gắng học tập tốt.
Bà yên nghỉ bà nhé "
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Một tuần sau , nó lau dọn nhà cửa sạch sẽ, ra thắp nhang, quét dọn mộ bà lần cuối, rồi nhờ chị hàng xóm trông nom.
Nó bắt xe lên thành phố để đi học.
Nó cũng chưa xác định được rằng nó sẽ đi đâu ở đâu để sống , và kiếm tiền ở đâu để học đây, tiền bà cho cũng chỉ đủ tiền xe, tiền ăn trong một tháng mà thôi.....!Nó miên man bởi những câu hỏi .......
Xe dừng ở cuối bến, nó ôm cái vali lệ khệ xuống, bước đi trên con đường đông nghịt xe, nó cũng chẳng biết nó phải đi đâu ........
Nó thầm nghĩ :
" Hazz !! Biết đi đâu bây giờ ! Ui, bụng ơi ! Mày đừng có biểu tình nữa.
Giờ phải đi kiếm cái gì ăn đã rồi tính tiếp vậy ......."
Nó đứng dưới gốc cây nhai tạm chiếc bánh mì với hộp sữa.
Ai đi qua cũng nhìn nó với ánh mắt kì dị, vì trước mặt họ là một cô bé tóc ngắn xõa ngang vai ( tóc ngắn giống tác giả.
hì hì) với chiếc kẹp tóc xinh xinh ăn mặc một bộ quần áo kì cục đang gặm chiếc bánh mì , quần áo nó tự thiết kế cho mình mà
Nhớ ngày xưa, nó là cô bé cá tính với mái tóc dài ơi là dài buộc cao thì bây giờ là mái tóc ngắn dễ thương, nghịch ngợm............
Ăn xong nó ngồi nghỉ một lúc rồi đi, hễ trên đường có một hòn đã nào là bị nó đá bay, trông nó như dân :" Nhặt lá đá ống bơ " , bỗng nhiên nó dẫm lên một tờ giấy gì đó.
Mắt ai đó sáng rực lên khi nhìn thấy dòng chữ :" TUYỂN OSIN ".
Nó nhìn xuống địa chỉ.
sao quen dữ vậy ta nhưng nó không quan tâm, việc quan tâm là dòng chữ ở dưới :
" Có thể vừa làm vừa học "( từ 18 tuổi trở lên mà ).
Nó hét lên :
" Ok con dê ! Đi xin việc thôi ! Lên đường nào Thiên Du ......"