- "Con nhỏ này nhìn vậy mà lại đi ăn trộm"
- Cô đi đi ! Nhà Tôi không chứa loại người như cô ....
- Đồ ăn cắp
.........................................................................................................
Hàng ngàn câu nói cứ vang lên trong đầu nó, nó "A......" một tiếng rồi tỉnh lại.
Nó mở mắt ra thấy mình đang trôi dạt về một nơi nào đó.
Trên người máu chảy ra nhiều vì những vết bầm do va chạm , đầu óc bù xù, đau như búa bổ.
quần áo vẫn ướt.
Nó lảo đảo đứng dậy bước đi , quần áo vẫn ướt.
Nó lảo đảo đứng dậy bước đi, nhìn mặt nó tái nhợt.
Nó nghĩ lại những gì mình vừa trải qua, thật may mắn là nó không chết, nếu không thì đã không còn ở đây mà suy nghĩ nữa rồi.
Nó ngước mắt lên.
Trước mặt nó là một khu rừng hoang sơ, đằng sau là dòng sông.
Nó không còn cách nào khác là đi thẳng.
Nó lảo đảo bước đi trong rừng, bụng đói cồn cào , nó không còn cách nào ngoài việc phải ăn rau dại để sống.
Trong lòng nó vẫn nuôi hi vọng
" Nhất định mình phải sống xót để trở về.
Trở về để chứng minh mình không phải người ăn trộm, để còn trả thù chị em họ Đào đã làm cho mình phải ra nông nỗi này...."
KHu rừng này là một nơi khá vắng vẻ, và cách rất xa thành phố.
không biết ông trời nghĩ gì mà cho nó dạt vào đây vậy ( Tác giả thì có )
Hắng ngày nó ăn rau dại.
ngủ thì phải chọn chỗ nào không quá rậm rạp, có những khi nó ngất xỉu khi nhìn thấy những con rắn xanh, những con rếp trước mặt mình.
Màn đêm buông xuống.
nó sợ lắm, nó hốt những con vật đáng sợ đó.
nó sợ những tiếng kêu trong rừng.
Nó sợ, sợ tất cả, sợ cả thế giới này.
Cứ như vậy trong hai ngày, một hôm nó đang bước đi để kiếm ít rau thì bỗng nó nhìn thấy một đám người da đen, mặt toàn xẹo, người săm những hình đầu lâu đáng sợ kinh hãi, bọn chúng còn cầm dao.
còn ăn thịt rắn ....Nó hoảng quá, đang định chạy đi thì bỗng nó nhìn thấy một con rắn đang luồn qua chân mình, nó gào thét lên , bọn chúng nghe thấy tiếng nói liền quay lại thấy bọn nó đang chạy.
Một thằng đáng sợ nhất nói :
- Bắt nó lại tụi bây! Con này bán đi cũng được ối tiền đó
Nó nghe vậy nắm chặt tay vì sợ, nó chạy, chạy thật nhanh.
Nó vừa chạy vừa gào khóc, sao mẹ nó không ở đây, sao hắn không tới cứu nó, sao anh anh hai lại không đón nó về.
Đáp lại tiếng khóc của nó là tiếng cười man rợ của bọn thổ phỉ :
- Chạy được khỏi tao sao ????
Nó vẫn cắm đầu cắm cổ chạy.
BỖng " rầm ...rầm ...".
Nó vấp phải hòn đá rồi ngã nhào ra đất.
Tên kia liền tóm gọn nó trong tay :
- Nhìn mày cũng không tệ lắm.
Bán sang biên giới cũng được ối tiền.
Bọn tao đang đói tự nhiên bắt được vàng.
- Thả tôi ra ...Thả tôi ra .......
- Câm mồm
Nó ngoạm lấy tay tên thổ phỉ đó định bỏ chạy thì bỗng nó ngất xỉu vì ị đánh vào gáy.
Nó bất tỉnh nhân sự ....