Từ lớp 8, Hà Đông Sinh đã không còn chú tâm tới việc học nữa. Để có thể giúp đỡ cậu, Hạ Mộc tìm lại các loại vở ghi từ hồi cấp hai của mình, ngày nào cũng dành thời gian bổ túc cho cậu.

Lần đầu tiên Hà Đông Sinh tăng hạng là cuối học kỳ I lớp 11, cậu đứng thứ 267 cả khối, khiến rất nhiều người chấn động.

Bởi vì “công lao” này, Hạ Mộc ngày càng nhận được nhiều quà của Hà Đông Sinh hơn, có đôi khi là đồ ngọt đắt tiền, có đôi khi là văn phòng phẩm tinh xảo, thời tiết lạnh hơn một chút, cậu tặng cô một chiếc khăn quàng cổ bằng len màu đỏ.

“Mình mua bằng tiền của mình, thấy hợp với cậu nên mua.”

“Đồ của cậu cũ hết cả rồi.”



Lúc cậu nói những lời này vẫn luôn mang theo dáng vẻ mất kiên nhẫn như thể sợ cô sẽ từ chối.

Hạ Mộc cảm thấy Hà Đông Sinh giống một chú mèo, bởi vì bản thân quá chảnh, ngại nói lời cảm ơn, vậy nên đưa những thứ mình cảm thấy tốt cho đối phương.

Giao thừa năm ấy, hiệu trưởng mới thích vui chơi giải trí nên đã đặc biệt tổ chức tiệc tất niên, Hà Đông Sinh dẫn theo hai người bạn bên ngoài trường, lên sân khấu đàn hát bài “Trời cao biển rộng”. Khi ấy, cậu hoàn toàn khí phách và tự tin, hoàn toàn chinh phục được nữ sinh toàn trường. Thậm chí còn có cô gái ngăn Hà Đông Sinh lại trên đường tan học, nói muốn “add friend” với cậu nhưng bị Hà Đông Sinh từ chối.

Mọi chuyện bắt đầu phát triển theo chiều hướng tích cực, mãi cho tới khi trong lễ chào cờ của một ngày nọ, Hà Chấn Ninh làm trò gọi tên phê bình Hà Đông Sinh trước mặt toàn trường, nói rằng cậu vô công rồi nghề, hành hung bạn học, nghiêm khắc cảnh cáo cậu. Chuyện này không khác gì công khai xử tội Hà Đông Sinh.

Nguyên nhân gây ra chuyện này rất kỳ lạ, hôm chủ nhật, lớp trưởng lớp 3, Trần Ninh bị đánh vào mặt. Cậu ta nói mình đụng phải Hà Đông Sinh trên núi, hai người gây nhau, vết thương ở trên miệng cậu ta là do Hà Đông Sinh gây ra. Bố mẹ Trần Ninh dẫn con trai tới nhà họ Hà ngay trong đêm, Hà Đông Sinh cũng bị gọi về nhà để đối chất, Hà Đông Sinh không nhận, Trần Ninh lại sống chết bảo do cậu làm.

Đối với rất nhiều người, “học giỏi” tương đương với “trò ngoan”, mà “trò ngoan” thì sẽ không nói dối.

Từ cấp hai Hà Đông Sinh đã từng có “tiền án” gây gổ với người khác, vậy nên Hà Chấn Ninh tình nguyện tin tưởng Trần Ninh chứ không tin con trai mình.

“Làm gì có ai lại vô duyên vô cớ đổ tội cho mày chứ? Tao không tin.” Lúc Hà Chấn Ninh mắng con trai, ông ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

Sau lễ chào cờ, mọi người đều tránh né Hà Đông Sinh như tránh ôn thần, chỉ có Hạ Mộc muốn đi chung với cậu.

“Lúc cậu leo núi có gặp ai có thể chứng minh được rằng cậu không gặp Trần Ninh không?” Hạ Mộc hỏi. Ngọn núi ở phía Bắc thành phố kia chỉ có một con đường mòn nhỏ, Hạ Mộc cảm thấy tỉ lệ có nhân chứng khá lớn.

Lòng Hà Đông Sinh đầy phẫn uất, giọng điệu ủ rũ: “Sao mình biết được, chỉ gặp mấy người xa lạ, chẳng lẽ đăng báo hỏi xem có ai nhìn thấy mình không rồi bảo người ta đứng ra làm nhân chứng à?”

Hạ Mộc nghe vậy thì như nghĩ tới gì đó, cô lấy điện thoại trong túi ra, nhắm thẳng camera vào mặt cậu.

“Hà Đông Sinh?” Cô gọi cậu.

“Sao vậy?!” Cậu ngẩng đầu, nhíu mày nhìn về phía cô.

“Tách” Điện thoại chụp được hình ảnh Hà Đông Sinh lạnh lùng trừng mắt, Hạ Mộc nhìn vào màn hình điện thoại, cười nói: “Đẹp trai lắm này!”

Hà Đông Sinh bị cô chọc tới mức nổi khùng ngay tại chỗ.

Hạ Mộc cảm thấy lời Hà Đông Sinh nói trong lúc tức giận cũng có thể xem xét, vậy nên cô lấy lý do tai mình “không ổn” để xin nghỉ hai ngày, sau đó gửi ảnh chụp của Hà Đông Sinh cho tài khoản chính thức của nơi họ ở, đài phát thanh, đài truyền hình địa phương, đồng thời kiên nhẫn giải thích đầu đuôi mọi chuyện với mọi người để họ giúp đỡ.

May mà Hà Đông Sinh là trai đẹp, mà người ta thường có hảo cảm với người đẹp trai. Sau khi truyền thông, thật sự có người đứng ra làm chứng rằng cuối tuần từng gặp Hà Đông Sinh.

“Nếu bọn họ đánh nhau trong núi thì bọn em không thể không nhìn thấy được,” mấy nữ sinh cấp hai kia nói, “Bởi vì anh trai này đẹp trai quá, hơi giống người nổi tiếng nên bọn em lặng lẽ ‘đi theo’ ảnh suốt đoạn đường mà.”

Sau đó đối chất lần nữa, lý do của Trần Ninh có trăm ngàn kẽ hở, cuối cùng cậu ta không thể không thừa nhận rằng mình nói dối, bởi vì cô gái cậu ta thích bị Hà Đông Sinh từ chối, cậu ta ghi hận trong lòng, vậy nên mới muốn “dạy dỗ” Hà Đông Sinh một chút.

Quyết định xử phạt của Hà Đông Sinh được hủy bỏ, cậu tìm Hạ Mộc, lằng nhằng một lúc lâu cũng không nói được một câu cảm ơn tử tế với cô.

Nhưng Hạ Mộc lại cười nói: “Có đôi khi muốn ôm lấy cảnh đẹp bên kia sông thì phải có dũng khí lội qua bùn bẩn hôi tanh trước đã.”

Cô thích và thường nói những đạo lý lớn lao. Nhưng điểm chú ý của Hà Đông Sinh lại là: “Sao cậu lại làm nhiều chuyện vì mình như vậy?”

“Bởi vì chúng ta là bạn bè mà.” Hạ Mộc nói như một lẽ đương nhiên.

Cô đã từng một mình vùng vẫy trong khốn cảnh, lúc ấy cô độc biết bao, vậy nên cô không muốn nhìn thấy Hà Đông Sinh phải chiến đấu một mình.

Nhưng đáp án này đã khiến Hà Đông Sinh vừa cảm động vừa buồn bực. Bởi vì trong lòng cậu, hình như vị trí của Hạ Mộc còn nặng hơn bạn bè một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play